Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 72



Diệp Cảnh Lam bị người khác nói làm cho đỏ mặt, không khỏi trách cứ Tần Mạc, đều tại anh mạnh miệng phô trương quá lố, làm cô cũng bị người ta cười nhạo luôn rồi.

“Ha ha…” Đối mặt sự giễu cợt của mấy người đó, Tần Mạc chỉ cười nhạt một cái và nói: “Vừa rồi cô không nghe thấy yêu cầu của tôi sao?”

Cửa hàng trưởng sửng sốt gật đầu: “Tôi có nghe thấy, nhưng thưa anh…” Cửa hàng trưởng ngừng lại một chút, cô ta muốn hỏi về vấn đề tiền bạc, nhưng dù sao cô ta cũng là đại diện cho thương hiệu Giản Ái này, không thể thẳng thừng hoài nghi về khả năng chi trả của khách hàng được, vì thế cô ta ngại ngùng không nói hết câu.

“Xem ra là không có rồi, đến cửa hàng trưởng cũng không tin anh có thể chi trả được. Cô ta chẳng qua chỉ là giữ phép lịch sự nên không nói thẳng ra mà thôi.” Chị Vương thấy cửa hàng trưởng khó xử nên thay cô ta lên tiếng.

Vẻ mặt của cửa hàng trưởng ngượng ngùng, cảm thấy chuyện này rất hóc búa, lần đầu tiên từ khi thăng chức lên cửa hàng trưởng cô ta mới gặp phải chuyện khó xử như vậy.

“Thưa anh, anh có cần phải cân nhắc lại không?” Trong lúc bối rối, cửa hàng trưởng khéo léo đưa ra đề nghị.

Tần Mạc bật cười ha hả, lặng lẽ lấy ra một tấm thẻ vàng hỏi: "Cô cảm thấy tôi cần cân nhắc lại à.”

Thẻ vàng!

Trong mắt của tất cả mọi người đều bị ánh vàng lấp lánh của tấm thẻ màu vàng trong tay Tần Mạc ánh lên một tia sáng. Có thể sở hữu thẻ vàng của thương hiệu thời trang Giản Ái có nghĩa là mức tiêu thụ tối thiểu hàng năm của khách hàng phải là bảy chữ số. Tất nhiên, điều này không chỉ gói gọn trong nội y của Giản Ái mà còn bao gồm trang phục của Giản Ái, đồ trang sức của Giản Ái, vân vân.

Khách hàng sở hữu thẻ vàng là người có mức tiêu thụ hàng năm lên tới một triệu, điều này khiến mọi người đều nhìn Tần Mạc với một cặp mắt khác. Bọn không họ không ngờ rằng, thằng cha với dáng vẻ chẳng hề toát lên vẻ sang trọng nào lại là một triệu phú.

Chị Vương đương nhiên cũng sững người hồi lâu, chị ta càng không ngờ mình lại nhìn nhầm, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vẫn tiếp tục khinh khỉnh nói: “Không phải là thẻ vàng sao, ai mà không có thẻ vàng chứ.”

Chị ta vừa nói vừa vung thẻ vàng của mình ra. Chị ta đam mê các mẫu thiết kế nữ tính của thương hiệu Giản Ái, mỗi năm đều bỏ tiền mua sắm hơn một triệu, nếu không thì sự ngạo mạn của chị ta cũng sẽ không dữ dội như vậy.

“Cửa hàng trưởng, em phải nhìn cho rõ đấy. Thẻ vàng này và thẻ vàng kia có điểm khác nhau, đừng để người xấu thừa nước đục thả câu, lấy đồ giả ra lừa bịp người khác.” Chị Vương chế nhạo nhắc nhở.

“Tôi đồng ý với điểm này, thẻ vàng này và thẻ vàng kia đúng là có sự khác nhau.” Tần Mạc nhếch mép nở nụ cười, đưa thẻ vàng cho cửa hàng trưởng: "Tôi tin rằng cửa hàng trưởng có con mắt tinh tường, chắc chắn sẽ nhận biết tấm thẻ vàng này.”

Cửa hàng trưởng sững sờ cầm lấy thẻ vàng của Tần Mạc, thật ra trong lòng cô ta cũng đang nghi ngờ Tần Mạc, dù sao hội viên thẻ vàng cô ta đều nắm được hết. Thông thường những người sở hữu thẻ vàng của nhãn hàng Giản Ái đều là khách hàng nữ, hầu như chưa từng nghe nói đến hội viên thẻ vàng của nhãn hàng Giản Ái có đàn ông. Vì vậy, người cửa hàng trưởng với thái độ hoài nghi đã cẩn thận kiểm tra tấm thẻ vàng này.

“Hừ, nhân lúc cửa hàng trưởng vẫn còn chưa tra ra cái thẻ đó là giả thì hai người mau cút xéo khỏi đây đi, để tránh bị vạch trần rồi bẽ mặt nhục nhã.” Chị Vương cho rằng thẻ vàng của Tần Mạc là giả, cho nên “tốt bụng” mỉa mai vài câu.

Những khách hàng khác cũng sẽ nghĩ rằng thẻ của Tần Mạc là giả, lý do rất đơn giản, nếu Tần Mạc thực sự là một hội viên thẻ vàng và là một triệu phú, sao vợ của anh lại có thể để người khác sỉ nhục như thế, hơn nữa lại còn thích giả nghèo giả khổ như vậy làm gì cơ chứ!

Nghĩ đến đây, tất cả đều sốt sắng nhìn thẻ vàng, đồng thời mong chờ cửa hàng trưởng thông báo tính xác thực. Chắc chắn rằng nếu cửa hàng trưởng tuyên bố rằng thẻ này là giả, họ sẽ cười phá lên ngay lập tức.

Ngay khi tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào người cửa hàng trưởng, vẻ mặt của cửa hàng trưởng đột nhiên thay đổi. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Mạc, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

“Ha ha ha… Thấy chưa, thấy chưa! Tôi đã nói thẻ của anh ta chắc chắn là giả rồi mà, thế nào, bây giờ đã được cửa hàng trưởng xác minh rồi.” Chị Vương mỉm cười khi thấy vẻ mặt bất thường của cửa hàng trưởng.

Những người khác khựng lại một lúc và sau đó bắt đầu phát ra những tiếng chế nhạo.

Trận cười giòn giã này khiến cho cửa hàng trưởng đang ngây ngốc cũng phục hồi tinh thần lại rồi, cô ta run rẩy đến mức nhũn cả hai chân, đột nhiên lớn tiếng nói: “Thẻ của anh ta không phải là giả.”

Thẻ là thật!

Chị Vương đột nhiên bị tiếng cười của mình làm cho ho sặc sụa hai lần.

Những người khác cũng đồng loạt ngừng cười và nhìn người cửa hàng trưởng với ánh mắt kỳ quái và khó hiểu, tấm thẻ vàng đó không phải là giả, vậy vẻ mặt của cô ta vừa rồi là có ý gì?

Nhìn thấy mọi người rốt cuộc đã ngừng cười nhạo Tần Mạc, lúc này cửa hàng trưởng nhanh chóng cúi đầu đối với Tần Mạc: “Cậu chủ Tần…”

“Không cần.” Tần Mạc nghe thấy cửa hàng trưởng định gọi “cậu chủ Tần” thì vội giơ tay ngắt lời cô ta, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ cô đã có thể đóng gói theo yêu cầu của tôi chưa?”

“Có thể, có thể, đương nhiên là có thể ạ. Anh muốn lấy kiểu dáng nào ở trong cửa hàng đều được ạ.” Cửa hàng trưởng vội vàng gật đầu, xoay người thúc giục nhân viên bán hàng: "Mau làm theo lời cậu chủ Tần… Cậu ấy đã nói rồi đấy, đem toàn bộ các mẫu bán chạy nhất trong năm nay đi gói lại hết, còn cả bộ đồ ngủ Thiên Thần Mê Hoặc kia nữa.”

Nhân viên bán hàng không hiểu vì sao đột nhiên cửa hàng trưởng lại đối xử với Tần Mạc như vậy, nhưng cô ta biết mình không nên hỏi thêm vào lúc này, vì vậy cô ta vội vàng làm theo chỉ dẫn của cửa hàng trưởng.

Cảnh tượng này càng làm cho tất cả khách hàng hết sức kinh ngạc, cho dù thẻ của Tần Mạc là thật, nhưng thẻ của chị Vương cũng là thẻ vàng, cả hai đều là thẻ vàng, tại sao cửa hàng trưởng lại thiên vị Tần Mạc như vậy?

“Cửa hàng trưởng, em bị sao vậy? Của chị cũng là thẻ vàng mà, dựa vào cái gì mà anh ta lại được ưu tiên hả?" Chị Vương không vui khi thấy cửa hàng trưởng nghiêng về phía Tần Mạc.

Cửa hàng trưởng lúc này nào dám thiên vị chị ta, cô ta nghiêm mặt nói: “Chị Vương, thật xin lỗi. Giống như chị đã nói, giữa thẻ vàng của chị và của anh Tần đúng là có sự khác biệt. Thẻ vàng của anh Tần không chỉ là thẻ cao cấp nhất của Giản Ái, mà còn là thẻ miễn phí. Chỉ cần sở hữu loại thẻ vàng như của anh Tần, thì có thể lấy đi miễn phí bất kỳ sản phẩm nào của Giản Ái chúng tôi.”

Cao cấp nhất! Lại còn là thẻ miễn phí nữa!

Chỉ riêng hai đãi ngội này thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người có mặt tại đây ngạc nhiên, kể cả những nhân viên phục vụ trong cửa hàng. Các sản phẩm của Giản Ái, ngoài đồ lót ra, thì món nào cũng có giá không dưới mười vạn. Đồ đạc xa xỉ như vậy mà lại còn có thể tùy tiện cầm đi không mất tiền, lại còn chẳng giới hạn số lượng, điều này không phải người có tiền nào cũng làm được.

Khách hàng hào phóng tiêu tiền mua đồ của Giản Ái thì có thể giải thích được vì sao ông chủ của nhãn hàng tặng thẻ vàng cho người đó. Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy sửng sốt đó là, nhân vật có thể khiến Giản Ái cam tâm tình nguyện dâng tặng sản phẩm của mình là người có thân phận như thế nào? Người này nhất định phải cực kỳ cao quý nên mới được hưởng đối đãi tuyệt vời như vậy!

Nghĩ đến điều này, ánh mắt mọi người nhìn Tần Mạc đều thay đổi. Bọn họ ai còn dám nghi ngờ Tần Mạc giả bộ giàu có nữa, ai còn dám nói anh là thằng khố rách áo ôm nữa. Ngay cả Tần Vương luôn xem thường Tần Mạc thì bây giờ cũng đã ngây ngốc và hoảng sợ luôn rồi. Chị ta cũng chưa từng nghe qua thẻ vàng miễn phí là cái quỷ gì!