“Từng này đủ để chúng ta giao nộp, còn có thể giữ lại một ít làm tiền riêng nữa, ha ha.” Người phụ nữ vui vẻ nói.
“Vui vẻ quá vậy, không biết trong đó có phần của các người không?” Ngay khi ba người đang hưng phấn, một giọng nói bất chợt vang lên.
Ba người bị hù dọa tới biến sắc, đồng loạt ngẩng đầu lên, trong tầm mắt xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, hai tay nhàn nhã đút túi quần, vẻ mặt hoàn toàn không có sự hoảng sợ khi nhìn thấy người khác đang ăn cắp.
“Là anh!”
Đôi nam nữ lúc trước theo dõi Hoàng Tử Hiên chợt sợ hãi, đồng thanh la lên.
Người cầm đầu trong ba người cũng hơi kinh ngạc, đây không phải là cái tên mặt trắng cãi nhau với bạn gái ở cầu thang sao?
Hoàng Tử Hiên cười gằn, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ: “Chính là tôi, thật là trùng hợp, các người cứ ăn cắp tiếp đi, rồi để lại một phần cho tôi.”
Đương nhiên, tên đại ca sẽ không cho rằng Hoàng Tử Hiên chỉ tình cờ xuất hiện, lần đầu xuất hiện trước mặt họ thì có thể là tình cờ, nhưng tới hai lần thì tuyệt đối không thể nào. Nghĩ đến đây, ánh nhìn của ông ta trở nên ma mãnh, lạnh giọng cảnh cáo: “Nhóc con, tao không quan tâm mày là ai, thức thời thì mau chóng coi như không nhìn thấy gì, cút khỏi đây ngay.”
Hoàng Tử Hiên nghe vậy lại tỏ vẻ khó xử, gãi đầu nói: “Chuyện này không dễ lắm, hai mắt tôi không mù cũng không cận. Thị lực hai mắt là 5.0 nên có thể nhìn rõ là anh đang cướp.”
Ba người vô cùng tức giận khi nghe thấy những lời phá bĩnh của Hoàng Tử Hiên, tên đại ca đứng bật dậy đi về phía Hoàng Tử Hiên: “Rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt, đúng là điếc không sợ súng.”
Hoàng Tử Hiên thấy ông ta công kích mình, bèn thở dài: “Tại sao hôm nào cũng có người nói tôi muốn đâm đầu vào chỗ chết, tôi cũng không muốn đi dọn phân bón.”
“Đi chết đi.” Tên đại ca đâm Hoàng Tử Hiên một nhát cho hả giận.
Đối với Hoàng Tử Hiên mà nói, đòn tấn công bất ngờ này chỉ là trò trẻ con, anh không hề bối rối, khi mũi dao sắc bén của đối phương đâm xuyên qua, anh giơ tay nắm chặt cổ tay của đối phương, rồi sau đó lật tay lại, vặn một cái, nghe tiếng răng rắc, cổ tay của ông ta đã bị bẻ gãy.
Tên đại ca kêu thảm thiết nhưng cũng không quên tấn công, cùi chỏ tay kia của ông ta đập mạnh vào bụng Hoàng Tử Hiên. Hoàng Tử Hiên cười lạnh, dùng tay chặn lại, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn lên vết thương trên cánh tay của ông ta.
“Ss…” Tên đại ca thở hổn hển, toàn thân co giật.
Hoàng Tử Hiên thuận thế ném hắn xuống đất.
Tên đại ca không thể động đậy, bị thân thủ của Hoàng Tử Hiên làm cho giật mình, sau khi phản ứng lại, lập tức hét vào mặt hai người kia: “Chạy đi, bọn mày không phải là đối thủ của nó đâu.”
“Đại ca!” Hai người rõ ràng không muốn bỏ lại ông ta mà chạy trốn.
“Chạy đi, không cần để ý đến tao, chạy mau.” Tên đại ca lên tiếng ra lệnh.
Hai người chần chừ một lúc rồi nghiến răng, thu dọn đồ đạc rồi bỏ chạy.
“Đi đâu vậy?” Hai người vừa mới đứng lên, bỗng có người xuất hiện chặn lại lối ra.
“Mày!” Ba người vừa nhìn thấy là Trương Tiểu Lệ, đột nhiên phản ứng lại, hỏi: “Bọn mày là ai?”
Trương Tiểu Lệ lấy còng tay ra: “Các anh nói đi, ngoan ngoãn đi với tôi tới đồn cảnh sát.”
“Cảnh sát!” Ba người thoạt tiên kinh ngạc, sau đó càng thêm giận dữ: “Đồ cảnh sát thối tha, các người diễn kịch lừa bọn tao vào bẫy!”
Diệp Cảnh Lân cười khúc khích nói: “Nếu không làm sao bắt được bọn cướp xảo quyệt như các anh được.”
Phía trước có Trương Tiểu Lệ, phía sau có Hoàng Tử Hiên, hai tên cướp một nam một nữ bị bao vây ở giữa, chạy không thoát, chúng nôn nóng muốn chạy trốn, tên trộm là nam nhanh trí, tóm lấy chị Vương để uy hiếp cảnh sát: “Tránh ra, nếu không tao cắt cổ cô ta.”
“Đừng.” Chị Vương sợ hãi hét lên: “Anh tránh ra, anh mau tránh ra.”
Ánh mắt của Trương Tiểu Lệ nhuộm đầy sự tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, cũng không quan tâm, bỏ tay xuống: “Nếu như anh bắt cóc người khác, tôi còn quan tâm tới sự sống chết của họ. Còn chị ta á, các anh cứ tự nhiên đi. Loại người suốt ngày coi thường người khác, tôi cũng chẳng thèm cứu đâu. Dù sao, nghĩa vụ của tôi là bắt những phần tử phạm tội thôi.”
“Cô!” Chị Vương tức giận hét lên: “Đồ chó đẻ, nếu tôi chết, có thành quỷ tôi cũng tìm cô lấy mạng.”
“Tùy chị thôi.” Trương Tiểu Lệ tỏ vẻ không hề hấn gì.
Một nam một nữ nhìn thấy toàn bộ quá trình kết thù của chị Vương và Trương Tiểu Lệ, giờ phút này, trong lúc Trương Tiểu Lệ tỏ vẻ không quan tâm tới chị Vương, hai người họ không hề nghi ngờ chút nào, nếu đổi lại là họ, họ cũng sẽ không vì cứu kẻ thù mà bỏ qua cơ hội lập công.
Lúc này hai người đã bị Trương Tiểu Lệ làm cho rối tung lên, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trố mắt nhìn nhau không biết nên làm gì bây giờ.
Đùng!
Khi cả hai đang phân tâm, một đồng xu bất ngờ bay ra từ phía sau và đánh đúng vào chỗ cổ tay của người đàn ông.
Người đàn ông hét lên vì đau đớn, con dao găm trên tay ông ta rơi xuống đất.
Trong nháy mắt, Trương Tiểu Lệ di chuyển, giống như một mũi tên rời cung, lao tới trước mặt tên trộm nam, đá vào đũng quần của hắn ta, đồng thời lao về phía tên trộm nữ.
Phù!
Nữ cướp không tránh kịp, bị Trương Tiểu Lệ đẩy, ngã nhào xuống đất, cô ta nhanh chóng bị Trương Tiểu Lệ còng tay, khi phản ứng lại, cô ta đã bị Trương Tiểu Lệ còng tay vào bánh xe.
Sau khi Trương Tiểu Lệ còng tay nữ trộm với tốc độ cực nhanh, cô ta ngay lập tức bắt được tên trộm nam đang chuẩn bị tẩu thoát, đồng thời còng tay với tên trộm nữ với tốc độ tương tự.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh khiến chị Vương cảm thấy hoa cả mắt. Khi Trương Tiểu Lệ dừng lại, chị ta mới nhìn thấy một nam một nữ trước đó còn đang bắt giữ mình, giây sau đã bị còng tay vào bánh xe rồi.
Khi nhận ra rằng mình đã được an toàn, chị Vương bỗng bật khóc nức nở.
Trương Tiểu Lệ không an ủi chị ta trước, mà đợi Hoàng Tử Hiên còng tay tên đại ca vừa mới đứng dậy, rồi mới rảnh mà nói với chị Vương: “Đừng khóc, không phải chị còn chưa chết sao?”
Chị Vương sợ hãi, nức nở và tức giận nói: “Cô thân là một người cảnh sát, lại không để ý tới sự an toàn của người dân trong thành phố, tôi nhất định sẽ khiếu nại cô với đồn cảnh sát.”
“Tôi không quan tâm đến an nguy của chị, thì chị đã chết dưới lưỡi dao của chúng lâu rồi.” Trương Tiểu Lệ liếc chị Vương: “Tùy chị thôi, muốn khiếu nại cái gì thì chờ về đồn cảnh sát, lấy khẩu cung rồi khiếu nại.”
Chị Vương nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ hôm nay nhất định phải tìm lại hết thể diện của mình, cứ chờ về đồn xem làm sao tôi chỉnh cô.
Sau khi nghe được lời nói thẳng như ruột ngựa của Trương Tiểu Lệ, Hoàng Tử Hiên bất lực lắc đầu, thấy không còn việc của mình, anh bèn vẫy tay với Trương Tiểu Lệ: “Chuyện tiếp theo không cần tới tôi nữa, tôi rút lui trước đây.”
“Anh chưa thể đi được, anh còn về làm biên bản với tôi nữa, hôm nay không có anh, tôi cũng không bắt được bọn họ.” Trương Tiểu Lệ vội vàng kéo tay anh, nói.
Hoàng Tử Hiên nhíu mày, lắc đầu, trầm giọng nói: “Tôi sẽ không về cùng với cô. Chuyện hôm nay do sĩ quan Diệp anh minh thần võ tự mình giải quyết, không có chút liên quan gì tới tôi cả. OK?”
“Tại sao? Lần này anh hỗ trợ cảnh sát bắt được tên trộm, có lẽ còn có thể nhận được giấy chứng nhận danh dự.” Trương Tiểu Lệ khó hiểu hỏi.
Hoàng Tử Hiên trầm mặt nói: “Bởi vì tôi là người khiêm tốn, làm chuyện tốt không để lại tên tuổi cũng là phong cách thường ngày của tôi.”
Trương Tiểu Lệ nghe thấy vậy cũng biết anh không nói thật, nhưng dựa vào hiểu biết của cô với anh, cũng biết càng nói, anh càng nói vòng vo, cuối cùng chỉ lãng phí nước bọt, nên trở mặt nói: “Không nói thì thôi.”
Trương Tiểu Lệ nhìn anh chằm chằm một hồi, trong lòng càng không nhìn thấu được Hoàng Tử Hiên. Từ Huân chương Bảo vệ Tổ quốc đến tấm thẻ vàng miễn phí hôm nay, dù là quyền lực hay tiền bạc, dường như anh cũng không phải là một người bình thường. Nhưng mà cái con người không hề bình thường này lại sẵn sàng làm tài xế cho người khác và sống một cuộc sống bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nhất định có nguyên nhân!
Trương Tiểu Lệ ngầm đưa ra kết luận.
“Sĩ quan Diệp, tôi có một bí mật muốn nói với cô.” Đương lúc Trương Tiểu Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, Hoàng Tử Hiên bất ngờ quay đầu lại, Diệp Cảnh Lân không kịp đề phòng, hoảng sợ tới nỗi không tránh kịp tầm mắt của anh.
Trương Tiểu Lệ tuy rằng hoảng hốt trong lòng, may mà giả vờ kịp, trên mặt vẫn không chút biểu cảm hỏi: “Bí mật gì?”
"Theo thống kê chưa đầy đủ, một khi phụ nữ tò mò về tôi, đó là dấu hiệu của việc bắt đầu yêu tôi. Nếu như người phụ nữ này chẳng những tò mò về tôi, mà còn bắt đầu ngầm phỏng đoán về tôi, vậy thì nhất định là sẽ yêu tôi thôi.” Hoàng Tử Hiên nháy mắt với Trương Tiểu Lệ.
Đầu của Trương Tiểu Lệ giật giật, sau đó cô ta nghĩ về hành vi vừa rồi của mình, có vẻ như cô đang rất tò mò về anh và cố gắng tìm hiểu anh.
Không đời nào!
Trái tim của Trương Tiểu Lệ run lên một hồi, cô ta mới nhìn thấy anh có mấy lần, sao có thể yêu anh nhanh như vậy được. Mặc dù hai mươi ba năm qua cô chưa có yêu ai bao giờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều về đàn ông như vậy.
Trương Tiểu Lệ càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta nhớ lại những gì Hoàng Tử Hiên nói vừa rồi. Khi nhớ lại giọng nói và biểu cảm của anh, Trương Tiểu Lệ đột nhiên bừng tỉnh.
Bà nội nó, bị lừa rồi.
Cô ta nhận ra mình lại bị Hoàng Tử Hiên lừa gạt, Trương Tiểu Lệ bỗng muốn chửi rủa, nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong tầm mắt nào còn bóng dáng của Hoàng Tử Hiên.
“Khốn kiếp, lần sau tôi sẽ tính đủ với anh.” Trương Tiểu Lệ nghiến răng nghiến lợi dậm chân.