Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 83



Lúc đầu trong nhà chỉ có mình Lê Mỹ Gia là khách trọ, Hoàng Tử Hiên là chủ nhà kiêm đầu bếp riêng của cô ấy. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp cướp đi cái riêng của mình, Lê Mỹ Gia không tức giận mới là lạ.

“Không phải đói bụng à, sao còn bất động đứng đó, tôi ở đây làm nốt, Tiểu Lệ ở trong sân, cô bảo cô ấy vào ăn sáng đi.” Hoàng Tử Hiên thấy Lê Mỹ Gia không có động tĩnh, quay đầu nói.

Lê Mỹ Gia căm giận trừng mắt liếc anh một cái, cong người đi lên tầng: “Tôi không ăn.”

Hoàng Tử Hiên a một tiếng: “Lại không ăn? Cô có giảm béo cũng không thể bỏ ăn sáng, hại dạ dày lắm đó.”

“Đau dạ dày cũng không liên quan gì đến anh.” Lê Mỹ Gia lạnh lùng bỏ lại một câu, bịch bịch bịch chạy lên lâu.

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, khó hiểu gãi đầu.

Vừa hay Trương Tiểu Lệ cũng đi vào, nhìn thấy Lê Mỹ Gia chạy lên tầng thì hỏi: “Cô ấy sao vậy?”

Hoàng Tử Hiên a một tiếng, làm sao anh biết cô ấy bị gì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mới ngủ dậy nên khó chịu ấy mà.”

“A, mới dậy mà tức giận không nhẹ nhỉ.” Trương Tiểu Lệ nghiêm túc nói, ngửi thấy mùi cơm chín thì hỏi: “Có bữa sáng cho tôi không?”

“Còn có thể bỏ đói cô sao.” Hoàng Tử Hiên liếc cô ta một cái: “Rửa tay đi rồi ăn sáng.”

Trương Tiểu Lệ vui sướng a một tiếng, chạy vào phòng bếp rửa tay, giúp Hoàng Tử Hiên bưng đồ ăn ra, sau đó không khách sáo bắt đầu ăn.

“Hoàng Tử Hiên, làm sao anh nấu cơm ngon quá vậy.” Trương Tiểu Lệ ngạc nhiên nói.

“Tôi không chỉ nấu ăn ngon, phương diện khác cũng rất ưu tú, từ từ rồi cô sẽ phát hiện ra, mộ tổ tiên cô nhất định phải bốc khói xanh mới có thể kiếm được chủ nhà tốt như tôi.” Hoàng Tử Hiên bình tĩnh nói.

Trương Tiểu Lệ suýt nữa phun ngụm sữa bò ra ngoài, thật vất vả mới nuốt xuống, sặc gần chết nói: “Dẹp đi, tôi thấy anh không những tự cao mà da mặt còn rất dày, cộng thêm khoác lác.”

Hoàng Tử Hiên haizz một tiếng hỏi: “Vị khách trọ này, là chuyện gì khiến cô có hiểu lầm lớn như thế với chủ nhà vậy?”

“Ha ha ha…” Trương Tiểu Lệ bị Hoàng Tử Hiên đùa cho cười phá lên, ôm bụng nói: “Anh đừng nói nữa, tôi sắp cười chết rồi.”

Lúc Lê Mỹ Gia thay quần áo, trang điểm xong, xách cặp đi xuống, vừa hay trông thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười. Vị trí Trương Tiểu Lệ đang ngồi lại đúng là vị trí mà bình thường cô ấy hay ngồi, lúc cô ấy và Hoàng Tử Hiên vừa cười nói vừa ăn, bây giờ lại bị người khác thay thế. Chuyện này khiến ánh mắt lạnh băng của Lê Mỹ Gia dâng lên lửa giận.

Trương Tiểu Lệ đang cười thì cảm thấy có ánh mắt cực kỳ nóng bỏng đang nhìn mình, cô ta lập tức nhìn sang, nhìn thấy Lê Mỹ Gia thì thần kinh thô hỏi: “Lê Mỹ Gia, cô ăn sáng chưa?”

“Không ăn!” Lê Mỹ Gia lãnh đạm trả lời, sau đó ánh mắt chuyển tới Hoàng Tử Hiên: “Bây giờ tôi phải đến công ty, anh chỉ có năm phút thay quần áo.”

“Ặc…” Hoàng Tử Hiên cúi đầu nhìn quần áo mình một chút: “Tôi không cần thay đâu, chờ tôi uống xong bát cháo này rồi đi.”

Uống uống uống, làm sao không uống bể bụng luôn đi.

Lê Mỹ Gia căm giận nhìn anh chằm chằm: “Anh ăn mặc như vậy, đến cửa lớn tập đoàn Thịnh Thế còn không vào được.”

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, hắn là đã nhìn ra, Lê Mỹ Gia vẫn chưa hết tức giận, thế là anh thông minh ngậm miệng, buông bát trở về phòng thay quần áo.

Trương Tiểu Lệ cũng cảm thấy Lê Mỹ Gia đang khó chịu, cố gắng khiến mình trở thành người tàng hình, đợi cô ấy ra khỏi biệt thự mới vỗ vỗ ngực nói: “Ôi ôi, lạnh quá, ở với khối băng di động này thì mùa hè chẳng cần mở điều hòa nữa rồi.”

Trương Tiểu Lệ vừa nói thầm vừa ăn thì Hoàng Tử Hiên cũng thay xong quần áo xong. Nhìn thấy anh đổi một bộ vest màu xanh đậm, Trương Tiểu Lệ trợn tròn mắt.

Đây là chủ nhà của cô ta sao? Hoàng Tử Hiên mặc vest cũng quá đẹp rồi.

Hoàng Tử Hiên nào còn thời gian để ý đến ánh mắt si mê của Trương Tiểu Lệ, anh bỏ ra hai phút thay quần áo, ba phút còn lại, hai phút rót thuốc Đông y vào bình giữ nhiệt, một phút chạy tới nhà để xe.

Nghe thấy cửa xe rầm một tiếng, Lê Mỹ Gia ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh thay bộ vest hôm qua mình mua, sắc mặt mới thoáng tốt hơn một chút, nhưng ngoài miệng lại khẽ nói: “Nói năm phút là năm phút, anh cũng đúng giờ gớm.”

“Tôi dám không đúng giờ sao, một tháng cứ như vậy thì một chút tiền lương cũng bị trừ sạch.” Hoàng Tử Hiên lẩm bẩm một câu.

“Gì cơ?” Lê Mỹ Gia không nghe rõ anh nói thầm cái gì.

Hoàng Tử Hiên nào dám đâm đầu vào họng súng, vừa khởi động xe vừa đưa bình giữ nhiệt cho cô ấy: “Buổi sáng cô chưa ăn cơm, thuốc này giữ lại để giữa trưa cơm nước xong mới được uống.”

Lê Mỹ Gia tiếp nhận bình giữ nhiệt anh đưa tới, trong lòng có chút ấm áp. Cô ấy thúc giục anh vội vã như vậy, anh còn không quên đưa thuốc, mỗi ngày đều không quên nấu thuốc cho cô ấy, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người chăm sóc cô ấy.

Cô ấy làm việc ở tòa nhà tập đoàn Thịnh Thế, tòa nhà mười chín tầng xây ở vị trí đắc địa của Long thành, chỉ riêng tòa nhà văn phòng này đã có giá trị không nhỏ. Hoàng Tử Hiên dựa theo chỉ thị của Lê Mỹ Gia trực tiếp tiến vào bãi đỗ xe, hai người xuống xe đi về phía thang máy, vừa tới cửa thang máy, Lê Mỹ Gia đã che dạ dày kêu một tiếng.

“Sao vậy?” Hoàng Tử Hiên hỏi vội.

“Không biết, đột nhiên dạ dày quặn đau mấy cái.” Lê Mỹ Gia nhíu mày nói.

Nghe cô ấy nói đau dạ dày, Hoàng Tử Hiên haizz một tiếng nói: “Tối qua cô không ăn cơm, sáng nay lại bỏ bữa, dạ dày không kháng nghị mới là lạ. Bây giờ vẫn còn sớm, cô đi lên uống chút nước nóng ủ ấm dạ dày trước đã, tôi đi mua chút đồ ăn cho cô.”

Lê Mỹ Gia oan ức, nghĩ thầm nếu không phải anh ngốc nghếch đưa một nữ khách trọ đến, tôi có thể tức giận không muốn ăn sao.

“Thang máy đến rồi, đi vào đi, tôi đến tầng mấy tìm cô đây?” Hoàng Tử Hiên bĩu môi ra hiệu cho cô ấy đi vào, hỏi.

“Anh trực tiếp đến tầng mười chín là được.” Lê Mỹ Gia đi vào thang máy nói.

Hoàng Tử Hiên gật đầu, chờ trên thang máy đi lên mới quay người đi về phía nhà để xe.

Sau khi ra ngoài, Hoàng Tử Hiên nghĩ Lê Mỹ Gia đau dạ dày cần ăn chút đồ ăn lỏng dễ dàng tiêu hóa, cho nên dạo xung quanh một vòng mới chọn được một cửa hàng kiểu Trung mở cửa sớm, đi vào mua một bát cháo trắng, một lồng bánh bao hấp và hai quả trứng luộc, sau đóng gói mang về tập đoàn Thịnh Thế.

Đi vào đại sảnh tập đoàn Thịnh Thế, Hoàng Tử Hiên mới nhìn ra nơi này cần phải quét thẻ mới có thể đi vào. Anh không có thẻ, đứng trước lối thoát hiểm gãi đầu một cái, sau đó sờ túi tìm điện thoại. Sờ một lát mới nhớ ra, điện thoại di động vẫn còn để ở nhà Hạ Mạt, mấy ngày nay anh chưa đến lấy, cũng không mua cái mới, bây giờ lại chẳng có cách nào liên hệ với Lê Mỹ Gia.

“Thưa anh, xin hỏi anh tới có việc gì không?” Hoàng Tử Hiên đứng trong lối thoát hiểm một lát đã kéo bảo vệ trong đại sảnh tới.

“A, tôi tới tìm người, có tiện không?” Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ lối thoát hiểm hỏi.

Bảo vệ nghe vậy thì lắc đầu: “Tôi không thể tùy tiện để anh đi vào, anh tới tìm ai? Bảo đối phương xuống tới đón anh đi.”

Hoàng Tử Hiên a một tiếng, lúng túng nói: “Tôi quên mang điện thoại di động, anh trai à, anh có thể giúp tôi đến tầng mười chín gọi Lê Mỹ Gia, bảo cô ấy xuống đón tôi được không.”

“Tầng mười chín!” Bảo vệ giật nảy cả mình, anh ta làm bảo vệ ở tập đoàn Thịnh Thế ba năm, quen thuộc với các phòng ban khác nhau ở mỗi tầng. Tầng mười chín là nơi dành cho các lãnh đạo cốt cán của tập đoàn Thịnh Thế, bảo vệ giống như bọn họ, không có mệnh lệnh của cấp trên thì không thể tùy ý ra vào.

“Sao vậy?” Hoàng Tử Hiên nghe thấy giọng điệu kỳ quái của bảo an, yếu ớt hỏi: “Không phải không có tầng mười chín chứ?”

Bảo vệ nghe vậy thì giật nảy mình lần nữa, nghe giọng điệu không chắc chắn của Hoàng Tử Hiên, làm sao giống như anh lung tung chọn một tầng vậy. Anh ta lại nhớ tới cái tên Hoàng Tử Hiên vừa nói, Lê Mỹ Gia? Sao lại chưa từng nghe nói lãnh đạo nào của tập đoàn Thịnh Thế có người tên giống vậy.

Liên tưởng hai chuyện với nhau, bảo vệ chắc chắn là Hoàng Tử Hiên gạt người. Một khi đã đoán ra thân phận của Hoàng Tử Hiên, anh ta không còn khách sáo như trước, lãnh đạm nói: “Công ty chúng tôi chẳng có ai tên như vậy cả, mặc kệ anh có mục đích gì, tốt nhất là đi ngay đi, ở đây người không có phận sự thì không được vào.”

“Không có á!” Hoàng Tử Hiên nhíu mày, Lê Mỹ Gia thế là cô cả của tập đoàn Thịnh Thế, bảo vệ nói là chưa từng nhìn thấy còn có thể lý giải, dù sao Lê Mỹ Gia vẫn luôn sống ở nước ngoài, nhưng chưa từng nghe qua đến tên này có phải quá khoa trương rồi không.

“Nói không có là không có, rốt cuộc anh có đi không? Không đi tôi sẽ gọi người đuổi anh đi.” Bảo vệ không nhịn được cảnh cáo nói.

Hoàng Tử Hiên cau mày, nghĩ đến trước kia đến nhà họ Lê, gác cổng biệt uyển Hoàng gia cũng không biết Lê Mỹ Gia, bây giờ đến cả nhân viên công ty nhà mình cũng không biết cô ấy, có thể thấy, mặc kệ là nhà họ Lê hay tập đoàn Thịnh Thế, Lê Mỹ Gia đã bị cô lập thành người trong suốt.