Hoàng Tử Hiên thở một hơi dài, tiện tay cầm bữa sáng Lê Mỹ Gia đưa cho Chu Tử: “Vừa ra cửa đã bị người khác hỏi tôi có phải muốn tìm chỗ chết không, tôi thật sự muốn đổi nghề thành người nhặt rác đến nơi rồi.”
“Ha ha ha…” Chu Tử nghe vậy cười phá lên, gật đầu tán thành: “Đổi đi, chị ủng hộ, cậu nhất định là người nhặt rác đẹp trai nhất.”
“Không.” Hoàng Tử Hiên thốt ra một chữ, mở lòng bàn tay đón lấy nắm đấm đang hướng về phía mình của Nghiêm Tùng, năm ngón lần lượt nắm chặt năm đốt ngón tay của ông ta, hơi dùng sức.
Rắc rắc…
Tiếng khớp xương vỡ vụn ra đồng thời vang lên cùng với tiếng hét của Nghiêm Tùng.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên nhếch lên cười khẩy, thấp người từng bước tiến lên dùng bả vai áp vào ngực Nghiêm Tùng, sau đó nghiêng người sang một bên, chỉ thấy vèo một cái, cả người Nghiêm Tùng liền bay lên.
Uỳnh!
Nghiêm Tùng cao to vạm vỡ bị ném ra ngoài cửa Tập đoàn Thịnh Thế theo đường parabon, uỳnh một tiếng ngã trên bậc thang của cửa lớn.
Hoàng Tử Hiên lúc này mới dừng tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hãy gọi tôi là Người dọn rác”
Hì hì….
Lúc này đáng ra là thời gian nghiêm túc, nhưng nhân viên xung quanh vì sự hài hước lạnh lùng của Hoàng Tử Hiên mà cười phá lên.
“Cười cái gì mà cười, biết tôi là ai không mà dám cười!” Lê Phi Long rất tức giận, lại không làm gì được Hoàng Tử Hiên, đành phải đem sự tức giận của mình trút lên đám nhân viên.
Tất cả nhân viên đều không dám cười, đều che miệng nín cười, trên mặt đều lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
“Ha ha ha…” Duy chỉ có Chu Tử không nằm dưới trướng của Lê Phi Long, cười run hết cả người: "A… Ôi… Không ổn rồi, cười chết mất. Người dọn rác, ha ha, sao cậu có thể nghĩ ra được, ha ha…”
Hoàng Tử Hiên nghiêm nghị liếc chị ta một cái: "Chị không thấy Người dọn rác có vẻ cao quý hơn một chút sao.”
“Đúng đúng đúng, rất cao quý!” Chu Tử lập tức gật đầu và giơ ngón tay cái lên hướng về phía anh.
Đoạn đối thoại của hai người thật làm cho những người khác cảm thấy không nhịn cười nổi.
Sắc mặt của Lê Phi Long lập tức nhìn trông khó coi hẳn, anh ta vốn dĩ mong đợi Nghiêm Tùng sẽ khiến Hoàng Tử Hiên phải mất mặt, không ngờ rằng một quân nhân xuất ngũ luôn vỗ ngực tự hào mình rất lợi hại, đến một động tác cũng ngăn không được, vô dụng!
“Ở đây có chuyện gì thế?”
Nghiêm Tùng vẫn còn chưa đứng dậy sau cú ngã ban nãy, các giám đốc cùng nhau tới đây vừa bước đến cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này bay ra trước mặt, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Mọi người vừa thấy thành viên hội đồng quản trị tới rồi, tất cả đều lộ ra vẻ cung kính, còn đều lui lại mấy bước, sợ trở thành kẻ chịu tội.
Trước đó, một nhân viên an ninh bị dọa cho sợ ngồi dưới đất, anh ta bị lời nói của Lương Thiển làm cho sợ hãi, sau lại bị Hoàng Tử Hiên dọa, bây giờ lại có bao nhiêu lãnh đạo lớn của công ty đến đây, anh ta chỉ thiếu chút nữa đã òa lên khóc.
Các vị lãnh đạo đứng ở cửa không đi vào, Hùng Anh Tài nhận ra Nghiêm Tùng, đội trưởng đội an ninh, cau mày hỏi: “Cậu sao vậy? Ai to gan dám đánh cậu, đội trưởng đội an ninh?”
Nghiêm Tùng - người bị bẻ gãy năm đốt ngón tay, ngực cũng bị Hoàng Tử Hiên làm cho thở không ra hơi, Nghiêm Tùng mất mấy hơi mới có thể lên tiếng: “Giám đốc Hùng, là cậu ta.”
Bảy vị lãnh đạo cùng với vệ sĩ và thư ký của bọn họ, mười mấy cặp mắt hướng về phía Hoàng Tử Hiên, không ai nhận ra Hoàng Tử Hiên, chỉ có cặp mắt của Hùng Anh Tài lóe lên môt tia sáng.
Sát thủ mà ông ta đích thân mời tới cho đến sáng nay vẫn không có bất kì tin tức nào, mà Hoàng Tử Hiên đứng ở đây bình yên vô sự, chứng tỏ sát thủ đã thất bại. Nhưng nếu anh ta thất bại, anh ta nên báo cho ông ta một tiếng, trừ khi kẻ gϊếŧ người đã chết.
Chết rồi!
Hùng Anh Tài tự nhiên giật mình, nghĩ đến khả năng tên sát thủ không những không gϊếŧ được Hoàng Tử Hiên, mà còn bị Hoàng Tử Hiên gϊếŧ chết, ông ta nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Tử Hiên có phần khó đoán, ông ta vẫn là đánh giá quá thấp anh.
“Người đàn ông đeo kính, mặc vest và áo khoác nâu là Hùng Bá con trai của ông Hùng Anh Tài.” Thấy Hùng Anh Tài đang nhìn Hoàng Tử Hiên, Lương Thiền thì thầm với Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên gật đầu hỏi: “Đây đều là lãnh đạo của tập đoàn Thịnh Thế?”
"Chà, có mười lãnh đạo trong hội đồng quản trị. Ngoại trừ Mỹ Gia, cha cô ấy và mẹ kế của cô ấy, thì ở đây còn 7 vị lãnh đạo. Hùng Anh Tài chiếm 5% cổ phần, là cổ đông lớn nhất trong số họ.” Lương Thiền nói.
Năm phần trăm là nhiều nhất, xem ra cổ đông của Tập đoàn Thịnh Thế tuy đông, nhưng phần lớn vẫn là do người trong nhà tự nắm giữ. Hoàng Tử Hiên hiểu rõ hỏi: “Mỹ Gia cũng là một trong những cổ đông sao?”
Anh thực sự hơi ngạc nhiên khi Lê Tinh Hà sẽ chia một phần cổ phần cho Lê Mỹ Gia, chứ không phải con trai ông ta.
“Mỹ Gia sở hữu 15% cổ phần, được thừa kế từ mẹ cô ấy.” Lương Thiện giải thích.
Hoàng Tử Hiên nói, không hỏi nghi hoặc sao Lê Tinh Hà lại yêu con gái mình như vậy, hóa ra là do mẹ cô.
“Các chú tới đúng lúc. Người này đang dương oai trong tập đoàn Thịnh Thế của chúng ta, các nhân viên an ninh không thể ngăn cản anh ta. Các cjis nhanh chóng cho vệ sĩ của mình giúp đuổi anh ta ra ngoài đi.” Khi Lê Phi Long nhìn thấy những vị lãnh đạo này đã có vệ sĩ của họ, anh ta ngay lập tức tìm thấy người hỗ trợ, và chạy ra ngoài như gió.
Lê Phi Long là con trai của Lê Tinh Hà, những vị lãnh đạo này đương nhiên tin lời anh ta nói, cau mày nghe xong, bất mãn nhìn về phía Hoàng Tử Hiên: "Cậu này, ở đây không phải là nơi dành cho cậu, cầm lấy ít tiền rồi mau đi đi. Không chúng tôi sẽ không khách sáo đâu. "
“Ha ha.” Hoàng Tử Hiên khinh thường chỉ vào vệ sĩ của bọn họ: “Dựa vào bọn họ, không có bản lĩnh để không cần khách khí với tôi.”
Lời nói của Hoàng Tử Hiên không chọc tức các vị lãnh đạo, nhưng lại chọc tức các vệ sĩ của bọn họ, nói câu này trước mặt bọn họ, rõ ràng là muốn khiêu khích việc làm của họ. Làm sao có thể nhịn cục tức này, vệ sĩ của Hùng Anh Tài lên tiếng đầu tiên: “Ông chủ, anh ta quá kiêu ngạo, để tôi dạy cho anh ta một bài học.”
“Đúng vậy, ông chủ, không dạy hắn, hắn còn tưởng rằng hắn bất khả chiến bại.” Những vệ sĩ khác cũng tức giận nói.
Bọn họ không biết năng lực của Hoàng Tử Hiên, Hùng Anh Tài biết, ngay cả những sát thủ chuyên nghiệp cũng không làm gì được Hoàng Tử Hiên, huống chi những vệ sĩ này. Nếu ông ta gật đầu, kết quả không thể tưởng tượng được.
“Hai người lên trước cho hắn xem đi. Chú ý đừng quá mạnh tay.” Thấy Hùng Anh Tài không gật đầu, một giám đốc ninh nhịn không được ra lệnh cho vệ sĩ của mình.
Hùng Anh Tài mở miệng ngăn cản, nhưng hai vệ sĩ đã bước tới, Hùng Anh Tài nghĩ rằng dù sao bọn họ cũng không phải là người của mình, và họ đáng bị đánh nên nuốt lời không ngăn anh ta lại.
“Một mình tôi cũng có thể đánh với hắn, cậu có thể tránh sang một bên trước.” Một trong hai vệ sĩ tự tin nói với người bạn đồng hành.
Vệ sĩ kia không có Hoàng Tử Hiên vào mắt, vừa nghe lời liền gật đầu.
Vệ sĩ này bước chân vào trong tòa nhà, đứng cách Hoàng Tử Hiên mấy mét, nở nụ cười âm u độc ác: "Thằng nhãi, tao sẽ cho mày hai lựa chọn. Một, để tao đánh gãy chân mày. Hai, quỳ xuống nhận lỗi, và hứa với mọi người rằng sau này không đến Tập đoàn Thịnh Thế để gây rắc rối, tao có thể để mày đi. "
Hoàng Tử Hiên nghe xong lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ: "Nể tình anh cho tôi hai lựa chọn, vậy tôi cũng cho anh hai lựa chọn. Một, đánh gãy một chân. Thứ hai, quỳ xuống vái tôi mười cái, và gọi ông nội, xin tha thứ, tôi có thể xem xét tha thứ cho anh. ”
Ha…
Khi những người khác nghe thấy hai lựa chọn mà Hoàng Tử Hiên đưa ra, đều không khỏi há hốc mồm. Mạnh miệng quá, dù sao người ta cũng đã cho anh một con đường sống rồi, thế mà anh thì lại thích chơi ngược lại, đưa ra hai lựa chọn chẳng khác gì nhau.
Đương nhiên bọn họ sẽ không biết Tần Mộ đưa ra hai cái đều là cách sống sót, chỉ cần vệ sĩ kia đánh gãy một chân, sau ba tháng dưỡng bệnh cũng có thể sống sót. Nhưng nếu Hoàng Tử Hiên ra tay, thì cái chân này vĩnh viễn vô dụng.
Vệ sĩ này luôn hung hăng với người khác, chưa bao giờ bị người khác bắt nạt như thế này, không khỏi giận dữ nói: “Thằng nhãi này muốn chết rồi.”
Hắn nói xong liền lao về phía Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên liếc nhìn Lương Thiền, ý là nhìn xem, lại thêm một đống bùn nữa, tôi đã nói tôi chẳng khác gì người dọn rác mà.
Lương Thiền hoàn toàn không lo lắng cho Hoàng Tử Hiên, cô ta làm một động tác cổ vũ: “Cố lên, người dọn rác.”
Hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, vệ sĩ đã lao vào Hoàng Tử Hiên rồi, lấy đà mấy bước rồi lao thẳng lên không, chân phải quét về phía Hoàng Tử Hiên đầu như ống thép.
Nếu như Hoàng Tử Hiên bị một cước đá này đá vào đầu, nhất định sẽ mất nửa mạng tại chỗ, ai cũng nắm chắc điều này. Đồng thời nhìn Hoàng Tử Hiên thương cảm, động vào ai không động lại cứ động đến mấy ông chú nhà giàu này, dù có gϊếŧ chết Hoàng Tử Hiên tại chỗ cũng có thể giải quyết chuyện bằng tiền.
Chỉ có Hoàng Tử Hiên mỉm cười, coi như không có nhìn thấy người kia đá, thản nhiên nói: "Sư phụ của anh chưa dạy anh là, khi công phu còn chưa thuần thục, thì tốt nhất là đừng có động cái là nhảy dựng lên trước mặt đối thủ. Khi mà đang ở trên không, thì là lúc không có biện pháp nào để thay đổi chiêu thức của mình cả.”