“Mọi người đừng nóng giận, Mỹ Gia còn nhỏ, tôi thay mặt con bé xin lỗi mọi người. Mọi người đều là bề trên, đừng so đo với bề dưới như nó làm gì.” Tiền Thái Ngọc giả vờ nói đỡ cho Lê Mỹ Gia.
Nghe Tiền Thái Ngọc hòa giải thay Lê Mỹ Gia, Hùng Anh Tài gật đầu nói: “Mỹ Gia thật sự phải học đạo đối nhân xử thế theo mẹ nó nhiều hơn.”
Nói bóng gió chính là Lê Mỹ Gia không hiểu chuyện.
Những người khác phụ họa gật đầu, đều cảm thấy Tiền Thái Ngọc là một người mẹ kế không tệ, con mình không được làm tổng giám đốc mà còn bảo vệ con chồng như thế.
Nhưng giờ phút này chỉ Tiền Thái Ngọc mới hiểu rõ trong lòng mình hận Lê Mỹ Gia đến nhường nào, mấy ngày nay bà ta vắt hết óc, trong ngoài tìm cách tạo áp lực thông qua ban giám đốc, lại thổi gió bên tai Lê Tinh Hà. Lúc này mới khiến Lê Tinh Hà đưa ra điều kiện khảo sát nửa năm, cho mình một cơ hội xoay người. Chỉ cần Lê Mỹ Gia không đạt được gì trong nửa năm này, đến lúc đó cô ấy sẽ phải từ bỏ vị trí của mình.
“Hừ hừ, vị trí này nhất định phải là của con trai tao.” Trong lòng Tiền Thái Ngọc lạnh lùng thề thốt.
Sự thừa nhận mà Lê Tinh Hà công bố trong ban giám đốc rất nhanh đã được bộ phận nhân sự tuyên bố, lan truyền ra khắp tập đoàn. Đồng thời, Lê Phi Long được bổ nhiệm làm phó giám đốc phòng thị trường, trên danh nghĩa là đi theo giám đốc phòng thị trường học tập, nhưng thực tế chính là làm Tiền Thái Ngọc yên lòng, cho Lê Phi Long một vị trí giả.
Liên quan tới việc Lê Phi Long được bổ nhiệm, Lê Mỹ Gia cũng không có cảm thấy có gì bất mãn, những chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu, không có gì đáng ngạc nhiên. Mà cô ấy cũng không rảnh để ý tới mẹ con Tiền Thái Ngọc và Lê Phi Long. Sau khi rời khỏi ban giám đốc, cô ấy bắt đầu ngồi vào cương vị tổng giám đốc.
Đầu tiên là triệu tập các tổng giám đốc của từng bộ phận khác nhau đến họp, sau khi tìm hiểu tình hình hoạt động của từng bộ phận trong một năm qua thì đi kiểm tra một vòng từng nơi với các trưởng bộ phận.
Cả ngày Lê Mỹ Gia không được nhàn rỗi, đến cơm trưa còn phải ăn cùng cấp dưới trong nhà ăn của công ty. Sau bữa cơm, nếu không phải Hoàng Tử Hiên nhắc nhở uống thuốc, cô ấy cũng quên mất. Đến buổi tối, lúc tan làm, người trong tập đoàn đã về hết, Lê Mỹ Gia còn đang ở trong văn phòng xem tài liệu. Cô ấy đặt ra yêu cầu, trong vòng ba ngày, bản thân nhất định phải nắm được đầy đủ dữ liệu của tập đoàn từ khi thành lập đến nay.
Nghe Chu Tử nói Lê Mỹ Gia đặt ra yêu cầu này với bản thân, Hoàng Tử Hiên rời mắt khỏi máy vi tính, tạm dừng trò chơi hỏi: “Cô ấy định làm việc thâu đêm suốt sáng à.”
Chu Tử nghĩ trên bàn Lê Mỹ Gia vẫn còn mấy chồng lớn tài liệu, nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi nghĩ là có thể lắm.”
“Điên rồi, băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, xem nhiều như vậy có thể nhớ được hết sao.” Hoàng Tử Hiên im lặng liếc mắt.
“Chị ấy sẽ nhớ được.” Chu Tử khẳng định nói: “Mỹ Gia có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần chị ấy đã nhìn qua nghe qua, trên cơ bản đều có thể nhớ kỹ.”
Hoàng Tử Hiên há mồm kinh ngạc nói: “Đã nhìn thấy là không quên được sao!”
“Không khoa trương như vậy, nhưng so với người bình thường giỏi hơn rất nhiều.” Chu Tử vuốt bắp chân mình thở dài: “Làm thư ký tổng giám đốc đúng là không dễ dàng gì, chân tôi chạy sắp gãy đến nơi rồi.”
Hôm nay Chu Tử đeo giày cao gót bảy phân, đi theo Lê Mỹ Gia chạy cả ngày, chân không đau mới lạ. Hoàng Tử Hiên có chút đau lòng đứng lên, đi tới kéo cô ta đứng dậy.
“Kiên nhẫn đi, đau một hồi sẽ cảm thấy dễ chịu ngay.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Dễ chịu cái…” Chu Tử đang nói đột nhiên ngừng lại, sau đó cả khuôn mặt trở nên ửng đỏ, bây giờ cô ta mới phản ứng được, câu nói vừa rồi của bọn họ có gì đó sai sai, nghe lại mới cảm thấy đỏ mặt
“Thế nào, dễ chịu không.” Hoàng Tử Hiên khá tự tin vào kỹ thuật xoa bóp của mình.
Chu Tử nhìn anh một chút, thật không biết có phải anh cố ý giả vờ không. Nhưng đúng là dễ chịu không ít, hừ một tiếng hỏi: “Sao anh biết xoa bóp? Kỹ năng còn lão luyện như thế?”
Lúc nghe thấy vấn đề này, tay Hoàng Tử Hiên hơi ngừng lại. Trong đầu hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp, sau đó lắc đầu, ném những cảnh tượng quá khứ đó ra ngoài, xấu xa cười nói: “Để cua gái đó, chẳng lẽ tôi xoa bóp cho cô, trong lòng cô không cảm động chút nào sao?”
Trán Chu Tử lập tức rủ xuống ba vạch đen, rất muốn giơ chân đạp lên mặt anh. Cô ta không nên hỏi vấn đề này mới phải, phàm là người có chút quen biết với Hoàng Tử Hiên đều biết, nói chuyện với anh được dăm ba câu, anh nhất định sẽ bắt đầu nói nhảm.
“Đúng rồi, hôm nay định hỏi cô một chuyện. Nhìn cô bận quá nên không tiện hỏi, bây giờ có thể phân tích giúp tôi không?” Chu Tử không nói, Hoàng Tử Hiên lại tìm đề tài.
“Vậy anh có thể nói chuyện tử tế không? Đừng hơi tí là nói nhảm.” Chu Tử đặt điều kiện với anh.
“Được, tôi sẽ nói chuyện tử tế.” Hoàng Tử Hiên đồng ý nói.
Lúc này Chu Tử mới yên tâm: “Chuyện gì?”
“Là như vậy…” Hoàng Tử Hiên nói chuyện Lê Mỹ Gia bất thường từ đêm qua đến sáng nay với Chu Tử, cuối cùng còn nói: “Tôi nghĩ cả ngày mà vẫn không hiểu, cô nói xem, mới ngủ dậy tính khí cô ấy có thể thất thường như vậy sao?”
Chu Tử im lặng nghe anh nói Lê Mỹ Gia thay đổi đủ loại bất thường, sau đó xác nhận hỏi: “Anh nói trong nhà xuất hiện một nữ khách trọ mới, sau đó Mỹ Gia bắt đầu khác thường?”
“Đúng vậy, từ tối hôm qua lúc Tiểu Lệ xuất hiện, cô ấy đã không được bình thường, cơm tối không ăn, đến cả bữa sáng cũng bỏ. Kỳ kinh nguyệt cũng qua rồi, chẳng lẽ phụ nữ các cô vẫn còn hội chứng sau đó sao?” Hoàng Tử Hiên kỳ quái nói.
Đôi mắt Chu Tử sáng lên: “Cái cô Tiểu Lệ kia có xinh đẹp không?”
“Rất xinh đẹp.” Hoàng Tử Hiên gật đầu.
“Như vậy là được rồi.” Chu Tử liên tục xác nhận nói: “Thế mà anh còn không nghĩ thông, đáp án rõ ràng như vậy rồi.”
“Cô nói xem.” Hoàng Tử Hiên chép miệng.
Chu Tử im lặng gõ lên đầu anh một cái: “Anh đúng là đồ không hiểu phụ nữ. Anh nhìn xem, ban đầu chỉ có một khách trọ là chị ấy, một mình chị ấy chiếm hữu chủ nhà là anh, mà anh chỉ nấu cơm cho một mình chị ấy. Hiện tại thì sao, đột nhiên có thêm một người, không những phải chia chủ nhà mà anh còn nấu cơm cho khách trọ đó. Nếu là anh, anh sẽ vui vẻ sao, độc quyền cũng chẳng còn.”
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì sững sờ, suy nghĩ cảm thấy rất có đạo lý, sau đó lại xuất hiện thắc mắc, vẻ mặt ngốc nghếch hỏi: “Xin hỏi biểu hiện của Mỹ Gia là đang ăn dấm sao?”
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc trừng mắt: “Cô ấy mà ăn dấm ư? Chẳng lẽ không kiềm chế được đem lòng yêu chủ nhà là tôi rồi sao?”
Chu Tử á một tiếng: “Tôi không chắc đâu, có khi là tâm lý bá đạo quấy phá thôi.”
“Cô có ý gì?” Hoàng Tử Hiên không hiểu.
“Ví dụ, Mỹ Gia cho rằng tập đoàn Thịnh Thế là của chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ không để Lê Phi Long nhúng chàm. Cũng đạo lý đó, nếu chị ấy đã nhận định anh là chủ nhà của riêng mình, chắc chắn sẽ không muốn bị người khác cướp mất.” Chu Tử giải thích nói.
Hoàng Tử Hiên càng nghe càng không hiểu: “Đây là logic gì vậy?”
“Logic của tổng giám đốc bá đạo!” Chu Tử nhìn anh một cái: “Anh không hiểu đâu.”
Hoàng Tử Hiên cái hiểu cái không a một tiếng, nghĩ nghĩ lại nói: “Tôi vẫn muốn biết có phải Mỹ Gia yêu tôi không?”
Chu Tử cười hì hì một tiếng: “Cũng không phải không có khả năng này, tôi quen Mỹ Gia nhiều năm, đây là lần đầu tiên xuất hiện một người đàn ông có thể làm ảnh hưởng tới tâm trạng của chị ấy.”
“He he, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ tìm một nữ khách trọ xinh đẹp khác đến.” Rốt cuộc Hoàng Tử Hiên cũng hiểu, cười he he nói.
Chu Tử cười ngất, tay run run chỉ vào anh: “Anh nghĩ gì thế, bây giờ không phải nên đuổi nữ khách trọ kia đi, sau đó gia tăng tình cảm với Mỹ Gia trong thế giới hai người sao? Làm sao còn muốn tìm khách trọ, anh muốn dập tắt hảo cảm của Mỹ Gia đối với mình à?”
“Đúng vậy, tôi sợ Mỹ Gia thật sự yêu mình mất.” Vẻ mặt Hoàng Tử Hiên gợi đòi nói.
“Đầu óc anh dính nước hả. Những tên đàn ông khác đều muốn dùng trăm phương ngàn kế làm Mỹ Gia yêu bọn họ, nếu ngày nào tâm trạng Mỹ Gia tốt sẽ nhìn bọn họ nhiều hơn một chút, như vậy cũng đủ khiến bọn họ vui vẻ cả ngày. Anh thì tốt rồi, làm sao lại né tránh giống như ôn thần vậy.” Chu Tử trừng mắt liếc anh một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.