“Cậu có chứng cứ gì chứng minh cậu nói thật không? Nếu không cử người lên đường băng kiểm tra, xem có mạng lưới đinh mũ đinh tán gì không.” Một người bên cạnh cậu Ngô tiếp lời.
Không cần cử người Hạ Mạt cũng biết kết quả, bọn họ đã có người chuyên gian lận, chắc chắn có người chuyên hủy chứng cứ.
“Vậy sao các người chứng minh được tôi cố ý đâm vào cậu?” Lúc Hạ Mạt không biết phản bác thế nào, Hoàng Tử Hiên bèn hỏi. Nhìn cậu Ngô cười cười.
“Mẹ nó, dùng cái gì để chứng minh hả, nhiều cặp mắt nhìn thấy.” Người bên cạnh cậu Ngô lại nói.
Hoàng Tử Hiên gật gật đầu: "Không sai, bọn họ thấy xe tôi đụng vào xe cậu, nhưng sao bọn họ chứng minh được tôi cố ý chứ. Vừa nãy tất cả mọi người đều thấy xe của tôi mất khống chế, lúc mất khống chế, tôi không thể ngăn nó đi theo hướng nào được.
“…” Người của cậu Ngô bị Hoàng Tử Hiên nói cho cứng họng.
Người khác cũng nhao nhao nhìn Hoàng Tử Hiên, má, mấy câu vô liêm sỉ như vậy cậu cũng nói ra được, chẳng trách ngủ được với Hạ Mạt, không cần nói, chắc chắn là phát huy tinh thần này rồi.
“Cậu, cậu đúng là già mồm át lẽ phải.” Người của cậu Ngô bứt rứt một lúc mới bực bội phản bác một câu.
Hoàng Tử Hiên nhún nhún vai, nhìn Cao Lang hỏi: “Anh Lang, quy định của cuộc thi là ai chạy đến điểm đích trước người đó thắng đúng không?”
Cao Lang nghĩ nghĩ, cảm thấy trong lời Hoàng Tử Hiên không có bẫy gì mới gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy có quy định xuất hiện tình huống như hôm nay thì cuộc thi hủy bỏ không?” Hoàng Tử Hiên lại hỏi.
Cao Lang lại nghĩ nghĩ, vẫn thấy không có bẫy gì, bèn lắc đầu: “Không có.”
“Cậu xem kìa.” Hoàng Tử Hiên nghiêng đầu nhìn cậu Thiếu nói: “Anh Lang đã nói, cái này tính là tôi thắng.”
“Má, tôi nói lúc nào.” Cao Lang suýt nữa nhảy dựng lên.
Đầu tiên, tôi chạy đến điểm đích trước, kế tiếp, cuộc thi không hủy bỏ. Vậy không phải thừa nhận tôi thắng sao?” Hoàng Tử Hiên trưng ra biểu cảm vừa nãy anh có ý này.
Khóe miệng Cao Lang giật giật, má nó chứ, thì ra đào sẵn cái hố lớn ở đây đợi anh ta.
“Cậu đang chơi chữ! Anh Lang vốn không có ý này.” Người của cậu Ngôn tức giận nói.
Hoàng Tử Hiên liếc cậu ta một cái, nói sâu xa: “Lúc đi học, giáo viên Ngữ Văn khuyên các người đọc nhiều sách các người không nghe, bây giờ biết không có văn hóa đáng sợ thế nào rồi chứ.”
“…” Người của cậu Ngô lại bị Hoàng Tử Hiên làm nghẹn họng, người vô liêm sỉ không đáng sợ, đáng sợ là người này còn có văn hóa.
Cậu Ngô vẫn luôn nhìn Hoàng Tử Hiên chằm chằm, cứ như muốn ăn anh luôn vậy, thấy anh hai đôi ba câu có thể xoay ngược tình thế, không khỏi cười khẩy: “Khẩu ngữ tốt như vậy, từ nơi nào đến? Nói ra thì tối nay anh em không có chuyện gì đi cổ động cho cậu.”
Nghe cậu Ngô lên tiếng công kích cá nhân Hoàng Tử Hiên, sắc mặt Hạ Mạt hơi phẫn nộ, chân đã nhấc khỏi mặt đất, muốn đá qua.
“Ha ha.” Hoàng Tử Hiên kéo Hạ Mạt lại, không thấy tức giận chút nào, người lại còn cười ha ha nói: “Vậy thì không cần, mẹ cậu chăm sóc rất tốt rồi.”
Mọi người nghe thấy, trước tiên là sững sờ, người ta mắng anh là vịt sao anh còn thừa nhận. Nhưng nghĩ đến câu của Hoàng Tử Hiên, đột nhiên phản ứng lại. Đúng, cậu mắng tôi là vịt, tôi nhận. Nhưng mẹ cậu thường chiếu cố sinh ý của tôi, tôi ngủ bà ta, có phải cậu được gọi tôi là ba không?
“Má, cảnh giới cao nhất của việc mắng người. “Một người nhỏ giọng thán phục một tiếng.
Hì hì…
Sau đó còn có một cô gái không nhịn được khẽ cười.
Lại có nhiều người nhỏ tiếng cười, tiếng cười của mỗi người không lớn, nhưng cùng một chỗ thì lớn.
Sắc mặt cậu Ngô khó coi như ăn phải phân, nắm chặt tay.
“Đậu móa cậu!” Cậu Ngô vẫn chưa tức giận, một người bên cạnh anh ta đã nhảy ra trước, sau khi mắng lớn một tiếng thì lấy một con dao gấp trong ngực ra, đâm đến.
Tất cả mọi người đều hoảng hồn, vừa không hợp nhau một tiếng đã đâm người, cũng chỉ có người của cậu Ngô mới dám làm ra chuyện này.
“Cẩn thận.” Cao Lang vội nhắc nhở một tiếng.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên lộ ra nụ cười lạnh lùng, giơ tay giữ cổ tay người này, chỉ nghe keng một tiếng, dao gấp mới đi nửa đường, chưa đụng được đến góc áo của Hoàng Tử Hiên.
Trong lòng người này thấy kinh, tốc độ của mình nhanh như vậy, sao anh có thể bắt được ta mình chính xác như vậy!
“Từ trước đến giờ không có người nào mắng tôi xong vẫn có thể sống yên lành, cậu cùng không ngoại lệ.” Vừa dứt lời, trong mắt Hoàng Tử Hiên lóe lên ánh sáng lạnh lùng tàn bạo.
Răng rắc!
Người này vẫn chưa phản ứng lại lời của Hoàng Tử Hiên, chỗ cổ tay đã truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, từ cổ tay lan ra khắp người, đau đến nỗi cậu ta ngẩng đầu hét chói tai: “Á… tay của tôi.”
Bịch!
Hoàng Tử Hiên lại tiếp tục giơ chân đá lên bụng dưới của cậu ta.
Răng rắc!
Bụng lại truyền đến cảm giác đau nhói, kèm theo là tiếng xương sườn rạn nứt.
“Á…”
Người này bị đá ngã, ngã ngửa trên đất.
Hoàng Tử Hiên lại tiếp tục bước lên phía trước giẫm lên ngực cậu ta, khom lưng xách cánh tay còn lại của cậu ta lên, vặn xuống răng rắc.
“Á…”
Nghe người này hét thảm thiết lần thứ ba, cuối cùng đám người cậu Ngô cũng phản ứng lại, chỉ nghe cậu Ngô tức giận nói: “Mẹ nó, cậu ngừng tay cho tôi!”
“Đừng vội, đợi chút nữa tới cậu.” Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Tử Hiên nhìn về phía cậu Ngô, cùng lúc này di chuyển chân giẫm lên gỗi người này dưới ánh mắt phẫn nộ của cậu Ngô.
Răng rắc!
“Á…” Người này lại phát ra tiếng kêu gào chói tay, đau đến bất tỉnh.
Thấy chưa đến nửa phút mà Hoàng Tử Hiên đã làm gãy hai tay, một chân và xương sườn thuộc hạ mình nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay như thế, với cả dáng vẻ lúc nhìn mình, lời mắng của cậu Ngô chợt cứng lại ở khóe miệng, không dám mắng ra ngoài.
Những người khác thì khỏi nói đến, tất cả đều bị Hoàng Tử Hiên đột nhiên phát điên dọa cho mặt mũi tái mét. Rõ ràng một giây trước còn nói nói cười cười, một giây sau biến thành la sát, làm gãy tay chân người ta dễ như trở bàn tay. Quá đáng sợ, nếu trên thế giới này có ma, chắc chắn Hoàng Tử Hiên ác ma dựa vào người rồi.
Bình tĩnh nhất sân chính là Hạ Mạt, cô ta nhìn dáng vẻ phát điên này của Hoàng Tử Hiên mà nhìn không chớp mắt, không ai rõ dáng vẻ điên cuồng của Hoàng Tử Hiên hơn cô ta, nếu Hoàng Tử Hiên dùng sức lực như để đối phó với mấy cao thủ vây công mình thì người này đã xuống địa ngục lâu rồi, chứ còn mạng ở đây mà hét thảm thương.
Trong lúc ngạc nhiên, Cao Lang cũng không bỏ sót vẻ mặt của Hạ Mạc, anh ta thấy Hạ Mạt bình tĩnh như vậy cũng hiểu ra ngay. Chắc chắn người trẻ tuổi này không đơn giản, ít nhất không đơn giản như anh ta nghĩ. Có thể khiến bông hoa của Hắc Đạo chân thành với anh như vậy, sao có thể là một người vô danh được?
Sau khi suy tính Cao Lang nuốt mấy lời cầu xin xuống ngay, lúc này, tốt nhất là anh ta nên giữ im lặng và trung lập, không giúp bên nào, không đắc tội bên nào.
“Cậu biết người cậu đắc tội là ai không?” Sau khi cậu Ngô hít thở sâu mấy hơi, cuối cùng mới có thể chống lại khí thế của Hoàng Tử Hiên mà lên tiếng.
“Cậu là ai?” Hoàng Tử Hiên phối hợp, nghe xong thì hỏi.
Vừa nghe Hoàng Tử Hiên hỏi vấn đề này, cậu Ngô lại có khí thế, nói: “Ba tôi là đường chủ phân đường Cửu Long Thập Bát Hội, Ngô đường chủ, cậu dám động đến người của tôi, chính là động đến người của Cửu Long Thập Bát Hội!”
Chậc…
Cậu Ngô vừa nói ra câu này, đám Cao Lang vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ chỉ biết thân của cậu Ngô thần bí, từ khi xuất hiện ở đây đề dùng thân phận cậu ấm để chơi. Anh ta cũng không nói về bối cảnh của mình, bọn họ cũng không tiện hỏi. Chỉ cảm thấy là người không không dễ đối phó, nên vẫn luôn luôn khách sáo.
Nhưng ai ngờ anh ta lại là người của Cửu Long Thập Bát Hội, với lại ba còn là đường chủ của một phân đường nữa. Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Hạ Mạt, nhìn dáng vẻ cô trước đó cũng không biết cậu Ngô, nếu không sẽ không để mọi người hiểu lầm chỉ vì không biết nhau, không để chuyện không đáng như người nhà mình đánh người nhà mình xảy ra.
Hoàng Tử Hiên cũng nhìn Hạ Mạt, Hạ Mạt vội lắc đầu thể hiện mình không biết, tránh để Hoàng Tử Hiên hiểu lầm mình gài anh.
Hoàng Tử Hiên quan tâm nhất chính là có phải Hạ Mạt cố ý dẫn mình đến đây, từ đó khiến mình và cậu Ngô xảy ra mâu thuẫn. Bây giờ thấy Hạ Mạt cũng không biết cậu Ngô, sắc mặt anh hơi dịu đi, nhìn về phía cậu Ngô hung hăng kiêu ngạo, cười lạnh lùng một tiếng: “Cửu Long Thập Bát Hội à, thì sao nào?”
Răng rắc!
Tiếng nói và tiếng rạn xương vang lên cùng lúc.
“Á…” Người vốn dĩ đã bất tỉnh lại vì cơn đau gãy xương lại hét chói tai.
“Cậu!” Cậu Ngô mở miệng muốn mắng, nhưng cứ bị kết cục của thuộc hạ dọa cho nuốt ngược vào, chỉ dùng hai mắt phẫn nộ trừng Hoàng Tử Hiên.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Tần Mộ không giảm đi: “Đến lượt cậu rồi.”
Nói xong thì thò tay về phía cậu Ngô.
Cậu Ngô bị dọa nhảy về sau một bước: “Nếu cậu dám động đến một đầu ngón tay của tôi, chắc chắn ba tôi sẽ không để cậu sống đến ngày mai.”