Loại trừ đột quỵ não, Hoàng Tử Hiên bắt đầu quan sát kĩ gương mặt của ông ta, dần dần phát hiện không chỉ có ngũ quan bị lệch vị trí mà cơ mặt cũng cứng đơ, nhất là hàm răng. Mỗi lần ông ta há mồm định nói chuyện thì đều không cử động được.
Một loạt những triệu chứng như thế này khiến cho anh nhớ đến căn bệnh đau dây thần kinh sinh ba quái dị, y học giải thích căn bệnh này rất phức tạp, theo cách nói dân gian thì là đau mặt. Bệnh này rất dễ nhầm giữa đau măt và đau răng, vì chúng đều phát sinh ở trên mặt, loại bệnh này thường xuất hiện ở người trung niên và cao tuổi, và đa số là phụ nữ.
Bệnh nhẹ thì có triệu chứng gương mặt có cảm giác cháy rát như bị sét đánh, thậm chí là những cơn đau nhức kịch liệt. Trường hợp nặng hơn là bị méo miệng, các đường nét trên gương mặt bị xô lệch. Cứ nhìn chú Vương, không chỉ có ngũ quan bị méo mó mà khả năng nhai nuốt cũng đã không còn, ông ta đã mắc bệnh tương đối nghiêm trọng.
Hoàng Tử Hiên không cần nhìn sổ khám bệnh của ông ta mà có thể đoán ra, có lẽ là dây thần kinh sinh ba của chú Vương đã bị teo lại, nếu không thì sẽ không xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng như thế.
Nghĩ xong những điều này, Hoàng Tử Hiên mới đáp: “Cháu hiểu một chút về y thuật.”
“Cháu biết y thuật!” Chú thím Vương đều kinh ngạc, còn Hạ Mạt thì kinh hãi.
“Vâng, có học ít Trung y.” Hoàng Tử Hiên xoa cằm nói: “Chú Vương có thể để cháu xem thử một chút không? Có thể cháu có biện pháp giúp chú chữa khỏi hết.”
Thím Vương nghe thế thì kích động: “Tiểu Hoàng, cháu, cháu thật sự có thể chữa khỏi cho chú sao? Bệnh này của chú đã hơn mười năm rồi, bọn thím chạy đôn chạy đáo gặp rất nhiều bác sĩ, đều nói không thể khỏi hẳn được, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì.”
Bệnh của chú Vương, Hạ Mạt biết rất rõ, cũng gật đầu nói: “Trước đây tb cũng đã tìm rất nhiều chuyên gia đến xem cho chú Vương, đến cả chuyên gia liên khoa giải phẫu thần kinh nổi tiếng cũng bó tay. Nhiều dây thần kinh của chú Vương đã bị teo đi, dù có giải phẫu cũng không khôi phục được nữa.
Không phải Hạ Mạt và thím Vương không tin Hoàng Tử Hiên, mà đến cả bác sĩ nổi tiếng cũng đã phải bó tay không chữa nổi bệnh này, Hoàng Tử Hiên lại chỉ nhìn mấy cái đã nói có biện pháp, khó trách bọn họ thấy kinh ngạc.
“Bệnh mà Tây y khó chữa không có nghĩa là Trung y thấy khó khăn, có nhiều loại bệnh khó chữa mà Trung y vẫn có thể chữa khỏi. Trước tiên để cháu xem thử đã, nếu cháu không có cách thì cũng không có hại gì tới chú Vương cả.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
Lời này thực ra cũng có lý, chú Vương là một người thoải mái, nghe thế thì gật đầu, ra hiệu ông ta đồng ý để Hoàng Tử Hiên xem thử.
Thím Vương và Hạ Mạt thấy chú Vương cũng đồng ý thì không có ý kiến gì thêm nữa.
Hoàng Tử Hiên đứng lên đi tới bên cạnh chú Vương, vươn hai tay ấn lên mặt ông ta, cảm giác cứng ngắc đã xác định dự đoán lúc trước của anh, đúng là cơ thịt trên gương mặt đã bị teo rút rất nghiêm trọng. Anh cố ý bấm mạnh một cái, chỉ là chú Vương không có cảm giác gì nhiều, chỉ hơi nhíu chân mày lại.
Xác định được điều này xong, Hoàng Tử Hiên ấn vào các huyệt đạo dọc theo dây thần kinh sinh ba của ông ta, mỗi lần bấm vào một huyệt đạo lại hỏi chú Vương có cảm giác hay không. Sau khi kiểm tra một lượt xong, chú Vương đều có cảm giác khi bị bấm vào huyệt, có lúc thì cảm thấy rất đau, có khi lại không thấy đau mấy, cũng có lúc hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Xong xuôi, đôi lông mày của Hoàng Tử Hiên lại nhíu lại càng chặt hơn, sắc mặt cũng càng ngày càng tối đi, căn bệnh này của chú Vương nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì anh nghĩ.
“Sao rồi Hoàng Tử Hiên? Chú Vương bị thế, anh có biện pháp gì không?” Hạ Mạt nhìn ra được vẻ nghiêm trọng trên mặt Hoàng Tử Hiên, nhưng vẫn ôm chút hi vọng hỏi.
Hoàng Tử Hiên không trả lời Hạ Mạt, mà nhìn chằm chằm chú Vương với vẻ trầm tư.
“A a a…” Chú Vương thấy Hoàng Tử Hiên có vẻ đăm chiêu, bèn giơ tay lên ra hiệu mình hiểu được.
Thím Vương vội phiên dịch: “Chú cháu nói không có biện pháp cũng không sao, cảm ơn cháu đã có lòng, ông ấy quen rồi, cho nên cháu không cần lo lắng quá.”
Hoàng Tử Hiên nghe thấy vợ chồng nhà này không muốn dựa dẫm vào người khác chút nào, càng chắc chắn muốn giúp bọn họ. Anh lắc đầu nói: “Chú thím à, hai người yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm cách giúp chú trị hết bệnh này.”
“Vậy rốt cuộc là anh có cách hay không?” Hạ Mạt nghe thế thì không hiểu, hỏi lại lần nữa.
“Tôi chỉ hiểu sơ thôi, có thể chữa hết mấy cái bệnh vặt. Chỉ là bệnh của chú Vương thì tôi cần đi hỏi thăm một người có kinh nghiệm trong giới Trung y.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
“Người có kinh nghiệm?” Hạ Mạt nhướn mày: “Anh còn biết ai nữa? Không phải là cái người chuyên trị bệnh chém gió đấy chứ?”
“Ui, cô biết nhiều thật đấy, đúng là người hiểu biết.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười.
“Anh thì có đấy.” Hạ Mạt lườm anh: “Đừng có đùa, nói mau.”
“Cô gây sự trước mà.” Hoàng Tử Hiên oan ức lấy điện thoại di động ra, vừa chụp chú Vương một tấm vừa nói: “Là một trưởng bối trong nhà tôi, giờ tôi chụp mấy tấm hình cho anh ấy, để anh ấy xem xem.”
Chú thím Vương nghe thế xong không khỏi dâng lên hi vọng.
Hoàng Tử Hiên vội xua tay nói: “Thím à đợi đến khi cháu chữa khỏi cho chú xong thì hẵng nói, giờ cháu cũng không dám chắc đâu.”
“Có thể chữa khỏi hay không thì thím cũng đều cảm ơn cháu.” Thím Vương đứng lên: “Để thím lấy nước cho cháu rửa tay.”
Hoàng Tử Hiên cũng mở tin nhắn ra, định gửi hình ảnh đi, trong lúc thêm người nhận anh hơi do dự một chút. Anh định gửi cho cả mẹ xem, nhưng nghĩ lại mẹ còn đang bực mình thì chắc chắn sẽ không thèm phản hồi anh.
Nghĩ như thế, anh xóa số điện thoại của mẹ đi, nhập lại người nhận một lần nữa, sau đó gửi tin nhắn đi.
Gửi tin nhắn xong, anh tới bồn rửa tay rửa sạch tay, quay lại nói với ba người Hạ Mạt: “Cháu đi gọi điện thoại, chắc người kia cũng nhận được ảnh chụp rồi.”
Sau khi Hoàng Tử Hiên rời khỏi đó, thím Vương cầm tay Hạ Mạt nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hạ, cháu nói thật với thím đi, cậu ấy thật sự là bạn của tb sao?”
“Vâng, đúng vậy.” Hạ Mạt chột dạ trả lời.
Thím Vương lườm cô ấy một cái: “Đừng gạt thím, thím đã sống đến ngần này tuổi rồi, làm gì mà không có mắt nhìn như thế. Nếu như tb có một người bạn biết y thuật như thế thì đã xin người ta đến khám bệnh cho chú từ lâu rồi.”
Sau khi Hoàng Tử Hiên rời khỏi đó, thím Vương cầm tay Hạ Mạt nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hạ, cháu nói thật với thím đi, cậu ấy thật sự là bạn của tb sao?”
“Vâng, đúng vậy.” Hạ Mạt chột dạ trả lời.
Thím Vương lườm cô ấy một cái: “Đừng gạt thím, thím đã sống đến ngần này tuổi rồi, làm gì mà không có mắt nhìn như thế. Nếu như tb có một người bạn biết y thuật như thế thì đã xin người ta đến khám bệnh cho chú từ lâu rồi.”
Hạ Mạt nghe thế thì âm thầm cắn răng, tính toán đủ thứ cuối cùng lại lòi ra một chuyện này. Chuyện này bị thím Vương vạch trần, cô ta thật sự không có cách nào để tiếp tục nói dối nữa, không thể làm gì khác là thừa nhận: “Không phải là vì cháu sợ chú thím nghi ngờ sao, chỉ là thím à, tuy rằng anh ta không phải bạn của tb nhưng mà chắc chắn là một người đáng tin, hơn nữa anh ta cũng từng gặp tb rồi.”
“Cái này thím nhìn ra được, cậu ta là người tối. Tiểu Hạ, có phải là đối tượng của cháu không?” Thím Vương thấy cô ta thẳng thắn như thế thì cười hỏi.
Hạ Mạt đỏ mặt, lắc đầu liên tục: “Không có, thím à, chắc chắn là không.”
“Cái này thì có thể có.” Thím Vương vỗ tay cô ta nói: “Cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người đàn ông tốt mà gả đi. Thím thấy Tiểu Hoàng cũng không tệ, vẻ ngoài ổn, người cũng tốt. Cháu đừng để lỡ.”
“Thím à…” Hạ Mạt xấu hổ không để cho thím Vương nhắc tới chuyện này nữa nhưng mắt lại không kìm được mà lén nhìn về phía Hoàng Tử Hiên. Dưới ánh trăng, bóng dáng anh nhìn rất cao lớn, khiến cho cô ta hoảng loạn.
Lúc này Hoàng Tử Hiên lấy điện thoại di động ra, ấn liên tiếp một dãy số trên màn hình quay số điện thoại. Trong điện thoại của anh chỉ có số của mấy người, nên đều ghi nhớ số của mọi người theo thói quen.
“Chú ba?” Điện thoại tút tút hai tiếng rồi lập tức được kết nối, từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông, nghe rất tao nhã.
“Anh cả còn chưa ngủ à.” Hoàng Tử Hiên có việc muốn nhờ, bèn cười hi hi hỏi.
Đầu bên kia điện thoại chính là anh cả Tần Duệ của Hoàng Tử Hiên, ở nhà họ Hoàng, y thuật của anh ấy đã giỏi hơn mẹ của Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên không thể xin mẹ mình giúp được, không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cho Tần Duệ.
“Vốn định ngủ nhưng lại thấy em gửi tin nhắn đến.”
“Ha ha, anh cả, thế anh xem hết đi. Em biết với y thuật của anh thì đây chỉ là một vấn đề nhỏ thôi. Anh có thể chỉ cho em cách nào không, người này rất đáng thương, em muốn giúp ông ta.” Hoàng Tử Hiên lấy lòng anh ấy.
“Đáng thương?” Tần Duệ nghe thấy hai chữ này từ miệng Hoàng Tử Hiên, giống như nghe được chuyện gì mới mẻ, bèn nho nhã trêu: “Từ khi nào mà cậu ba của nha ta lại có một tấm lòng như thế vậy. Nếu để giới dong binh biết Tu La sát thần mà bọn họ e ngại đã có tình người rồi, nhất định sẽ tổ chức một đoàn thể tới gϊếŧ em.”
Hoàng Tử Hiên bị Tần Duệ trêu chọc, gương mặt ửng hồng, khóe miệng rụt rụt: “Anh cả, anh đừng trêu em nữa, nói xem có giúp hay không đi.”
“Nếu em xác định anh không nói thì sẽ gọi điện thoại cho anh sao.” Tần Duệ không có biện pháp từ chối người em này, nói: “Trước tiên nói xem em đã chẩn đoán ra những gì rồi.”
Hoàng Tử Hiên vừa nghe thấy thế thì vội vàng nói những gì mình chẩn đoán được ra.