Du Bạch khẽ cau mày, những câu hỏi dồn dập của Trần Phi Dự khiến cậu không kịp trở tay, kỳ thật Du Bạch chưa bao giờ cân nhắc đến những vấn đề này.
Du Bạch là người rất cảm tính. Trần Phi Du từng trêu Du Bạch là nghệ sĩ Du, trong mắt nghệ sĩ người ta chỉ nhìn thấy ánh sáng và bóng tối, nào có chỗ chứa Tự nhiên hay Xã hội chứ. Bạn đã bao giờ thấy một nhà nghệ thuật nào có kế hoạch cuộc đời tỉ mỉ chưa?
Dù sao thì Du Bạch cũng không có.
Cho dù Trần Phi Dự không hỏi chuyện này, thì việc Du Bạch lựa chọn Xã hội hay Tự nhiên rất có thể sẽ phụ thuộc vào sự lựa chọn của sếp Du. Nếu ổng bảo cậu chọn cái này cậu sẽ cố ý chọn cái khác.
Cứ thế đấy, thậm chí còn rất trẻ con, không có chút trách nhiệm nào với bản thân, nhưng Du Bạch chắc chắn sẽ làm thế.
Trần Phi Dự thấy Du Bạch hồi lâu không trả lời, trong lòng trầm xuống, có chút khó tin: "Cậu thật sự chưa từng nghĩ tới à?"
Dưới cái nhìn có phần hung hăng của Trần Phi Dự, Du Bạch chậm rãi gật đầu.
"Moá." Trần Phi Dự không ngờ trên đời lại có người như vậy, không khỏi chửi một tiếng, sau đó bắt lấy bả vai Du Bạch kéo đi, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Du Bạch gãi tóc, miễn cưỡng đi theo Trần Phi Dự lên sân thượng.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa nên bên trên không có ai cả. Du Bạch tìm một chỗ mát mẻ có bóng râm, thản nhiên đặt mông ngồi xuống.
Trần Phi Dự đứng khoanh tay nhìn cậu: "Giờ cậu nghĩ kĩ đi, muốn theo Tự nhiên hay Xã hội?"
Du Bạch nghiêm túc suy nghĩ, lại thành thật trả lời: "Sao cũng được." Cậu khá thích địa lý và lịch sử, vật lý cũng hay hay, nhưng hóa học và chính trị thì không cách nào nuốt trôi được, cái việc chọn Tự nhiên hay Xã hội đối với cậu cũng chẳng quan trọng là bao.
Trần Phi Dự quỳ một gối xuống, kề sát gần mặt Du Bạch: "Có ai tùy tiện như cậu không hả?"
Du Bạch từ tận đáy lòng rất chán ghét khi cùng người khác thảo luận về kế hoạch cuộc đời, cậu cảm thấy ngay cả lựa chọn mình cũng chẳng có, chứ đừng nói đến ý nghĩa cuộc sống, cậu không có bất kỳ kì vọng nào. Bạn bảo Du Bạch suy nghĩ về ngày mai, Du Bạch không cách nào tưởng tượng được cái gì sẽ có ở đó——Ngày mai của Du Bạch là một màu xám xịt.
Du Bạch quay mặt đi, tránh ánh mắt của Trần Phi Dự: "Còn cậu thì sao? Cậu định chọn Tự nhiên hay Xã hội? Định thi vào trường đại học nào, sau này sẽ học chuyên ngành gì?"
Trần Phi Dự không hề do dự trả lời.
"Tôi chọn Tự nhiên, bên Xã hội khó nắm bắt lắm, rủi ro lại cao, tôi thích những gì có đáp án ngay từ xuất phát điểm như Tự nhiên hơn. Mục tiêu là vào đại học Q của thành phố B, càng cách xa thành phố Nhạc lại càng tốt, tôi muốn theo tài chính hoặc kiến trúc gì đó cũng được, nhưng tôi nghiêng về tài chính hơn, so với cảm giác về không gian, tôi lại khá nhạy hơn với mấy con số."
Du Bạch kinh ngạc: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Trần Phi Dự ngồi xuống bên cạnh Du Bạch, cùng cậu vai kề vai: "Ừ. Du Bạch, cậu thật sự cho rằng cho dù tương lai sau này có như thế nào cũng mặc nó à?"
Du Bạch không biết, cậu cảm thấy hôm nay nắng quá chói, đến mức có chút chói mắt: "Cậu nói xem?"
Trần Phi Dự quay đầu sang, nhìn sườn mặt của Du Bạch: "Nếu như cậu không chọn được, tôi giúp cậu chọn."
Du Bạch nghe vậy mỉm cười, khóe miệng hơi cong lên: "Cái này còn có thể giúp được à?"
Trần Phi Dự nghiêm túc nói: "Tại sao lại không? Cậu không biết có một nghề gọi là kế hoạch hướng nghiệp à? Trên đời này có quá nhiều người, không biết mình muốn gì, cuộc sống mỗi ngày đều rất vô nghĩa."
Du Bạch không có bình luận gì về con mắt biết tuốt kia của Trần Phi Dự, cậu ngáp dài, uể oải nói: "Như tôi ấy à? Tại sao phải lựa chọn và lên kế hoạch làm gì, thes nào mới là một cuộc sống có ý nghĩa đúng chuẩn chứ. Lớp trưởng này, cậu cần gì phải mất thời gian ngồi đây giảng đạo lí với tôi làm gì, dù sao tôi cũng chả hiểu."
Trần Phi Vũ vẫn kiên nhẫn như trước: "Thế tôi đổi một cách nói khác, về sau trưởng thành rồi cậu tính thế nào, chả nhẽ định ăn bám bố mẹ cả đời à?"
"Vớ vẩn." Du Bạch đè khóe miệng đang nhếch lên của mình.
Dựa vào sếp Du còn không bằng cậu chết quách cho xong.
Trần Phi Dự dường như đã đoán trước được câu trả lời của Du Bạch: "Vậy cậu nhất định có năng lực duy trì mạng sống, cùng ngón nghề để sinh tồn chứ, bằng không, cậu tính sống thế."
Du Bạch trầm mặc.
Trần Phi Dự tiếp tục gặng hỏi: "Cậu muốn rời khỏi thành phố Nhạc không? Chỗ nào đó cách nơi này thật xa."
Đương nhiên Du Bạch muốn chứ.
Trần Phi Dự nói: "Tôi thực sự không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn việc học đại học, sao cậu không thử đưa nó vào kế hoạch của mình?"
Du Bạch hít một hơi: "Có lẽ từ lâu tôi đã không biết cái gì đó là gì rồi."
Vẻ mặt Du Bạch vô cùng cô đơn, giống như một tờ giấy trắng rỗng tuếch bị ngâm vào trong nước, màu sắc xỉn màu ban đầu lại còn mờ nhạt hơn.
Tim Trần Phi Dự như bị ai đó tóm lấy, khẽ nhói lên.
Trần Phi Dự tóm lấy tay Du Bạch, kiên định nói: "Cậu không biết nên chọn cái gì, tôi giúp cậu chọn, học Tự nhiên với tôi nhé. So với Xã hội thì dễ lấy điểm hơn, nền tảng cấp hai của cậu cũng không tệ, bây giờ học lại vẫn còn kịp. Tôi đã xem điểm thi tháng lần trước của cậu rồi, tổng điểm Tự nhiên vẫn nhỉnh hơn Xã hội nhiều."
"Cậu còn nhớ điểm thi tháng lần trước của tôi cơ à?" Du Bạch cười nói, "Khéo thế, Địa lý cũng ngang ngang tôi đấy, cậu có ý kiến gì với thầy Địa đấy à?
Nghe Du Bạch khích, Trần Phi Dự vẫn không hề lung lay, chỉ lặp lại những gì mình vừa nói: "Trước hết phải vượt qua ngưỡng phân lớp đã, cậu sang lớp Tự nhiên với tôi, không muốn lựa thì để tôi lựa thay cậu."
Du Bạch nhướng mày: "Sao tôi phải học theo cậu chứ?"
Trần Phi Dự không trả lời, chỉ nắm chặt lấy cổ tay Du Bạch hơn.
Du Bạch lại hỏi: "Cậu không sợ sau này tôi học không nổi Tự nhiên sẽ quay sang trách cậu à?"
Lần này Trần Phi Dự trả lời rất nhanh: "Không sợ. Đừng nói như kiểu giờ cậu chọn Xã hội sẽ tốt hơn ấy, chọn theo tôi, cho dù về sau có kém đi nữa cũng không tệ như bây giờ."
Du Bạch cười nói: "Xem như thế đi, theo lời cậu nói cũng chẳng tốt bao nhiêu nhỉ?"
Du Bạch không ngờ chỉ một bữa trưa, cậu đã đưa ra lựa chọn, còn có mục tiêu rõ ràng.
Trần Phi Dự đã bắt đầu vào chế độ học sinh giỏi rồi đấy, cậu thực sự không quan tâm nhiều đến trạng thái lên lớp của Du Bạch, chỉ không ngừng sắp xếp lại vở ghi chép còn yêu cầu Du Bạch phải hoàn thành tờ đề đặt trước mặt, phải tự mình hoàn thành, còn phải nộp bài đúng giờ, có câu nào không hiểu cứ hỏi cậu.
Du Bạch đôi khi lo lắng rằng, cái người viết chỉ mỗi mình mình đọc hiểu như Trần Phi Dự, giờ quay qua ghi chép thời gian tự học của cậu ta mất, bèn ngầm đánh tiếng với Trần Phi Dự.
Học sinh giỏi Trần Phi Dự nào để tâm chuyện cỏn còn này vào mắt: "Viết ghi chép cho cậu cũng chả tốn bao nhiêu thời gian. Cậu rảnh rỗi nghĩ tới cái này, còn không mau làm sai bài đi."
Trạng thái học tập thụ động của Du Bạch dưới sự giám sát của Trần Phi Dự vẫn có tác dụng nhất định.
Sau khi thi giữa kỳ kết thúc, kết quả đã có, Du Bạch hiếm khi lọt vào top 300 của khối - mặc dù vẫn còn cách Trần Phi Dự rất rất nhiều.
Lần này điểm Lý của Trần Phi Dự đã cân bằng trở lại, một bước nhảy thẳng lên top 1.
Lúc đi chụp ảnh, Trần Phi Dự đi ra được một lúc đã quay lại: "Đừng có lén tìm người đánh nhau lúc tôi đang chụp ảnh đấy."
Du Bạch nói sẽ không, còn tri kỷ giữ bữa trưa cho Trần Phi Dự, Trần Phi Dự khỏi cần phải chạy một chuyện đến căn tin gặm bánh mì khô nữa.
Đến lúc chụp ảnh treo lên bảng vinh dự lần nữa, Du Bạch nghĩ đến Triệu Kiện, đã lâu rồi cậu không thấy Triệu Kiện ló mặt ra rồi, thi giữa kì cũng không thấy bóng dáng đâu cả, không biết Triệu Kiện có thực sự chuyển trường hay không nữa, cậu cũng chẳng rõ sao hắn ta lại chuyển đi.
Sáng thứ bảy tuần sau sẽ tổ chức họp phụ huynh, Du Bạch không muốn nói chuyện này cho sếp Du, nhưng sếp Du tự nhiên sẽ có cách biết được, còn nhiều lần hứa với Lương Phù Nguyệt ổng sẽ đến đúng giờ.
Trên thực tế, sếp Du chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho Du Bạch, hoặc là Du Bạch nổi loạn, hoặc là sếp Du bận việc, cái chuyện như họp phụ huynh này, chỉ khiến bọn họ khó xử thêm thôi.
Đêm trước buổi họp phụ huynh, sếp Du có gọi cho Du Bạch.
"Mai lớp con họp phụ huynh à?"
"Ừm."
"Mai ba sẽ đến"
"Ừm."
Nói được hai câu, cũng không biết phải nói thêm gì nữa.
Du Bạch đang đợi sếp Du cúp điện thoại, sếp Du ngập ngừng một lúc, nói: "Đợt thi lần này con làm tốt lắm."
Kỳ thật Du Bạch rất ít khi được sếp Du khen ngợi, đột nhiên nghe được lời này, cậu có chút không quen: "Bởi vì lần này tôi thì cũng được nên ông mới tới họp à?"
"Xem lời mày nói đi? Cho dù có thi ra sao, ba vẫn sẽ đến họp." Sếp Du nổi nóng.
"Sếp Du" Du Bạch cong môi cười, "Buổi họp phụ huynh học kì trước, là anh Lý đến họp cho tôi."
Dứt lời, Du Bạch cúp điện thoại.
Du Bạch có rất nhiều kỷ niệm không mấy tốt đẹp về họp phụ huynh.
Như khi còn học tiểu học, cậu ngồi trong lớp chờ sếp Du tới, chờ tới khi phụ huynh của các bạn khác đều đến đông đủ rồi, ba mình vẫn không xuất hiện, Du Bạch đến cổng trường đứng đợi, đợi một tiếng đồng hồ, họp được một nửa rồi, sếp Du mới chầm chậm xuất hiện.
Lương Phù Nguyệt yêu cầu học sinh cũng phải tham dự cùng, mỗi phụ huynh sẽ nhận được phiếu điểm của con mình khi vào lớp, sau đó cô thể tự tìm thấy vị trí của con mình qua đó. Các thành viên trong ủy ban lớp sẽ nhận nhiệm vụ rót nước, nếu như có thắc mắc gì về lớp, trước khi Lương Phù Nguyệt vào, đều sẽ được lớp trưởng giải đáp.
Trần Phi Dự hôm nay đặc biệt bận, cậu theo Lương Phù Nguyệt lên văn phòng, ngay cả khi ba cậu đã tới, cũng phải nhờ Diệp Trình An đón tiếp thay.
Diệp Trình An biết cha của Trần Phi Dự, nhỏ ngọt ngào gọi: "Chú Trần ạ."
Du Bạch đang chơi điện thoại ở hành lang, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên nhìn sang.
Cha của Trần Phi Dự có phần giống với cậu ta, ông ấy ít nhất cũng đã bốn mươi nhưng trông qua chỉ như mới hơn ba mươi, rất phong độ, cử chỉ nho nhã. Đeo một cặp kính gọng mỏng, cả người toát ra vẻ tri thức chói sáng, những nếp nhăn ở khóe mắt không khiến ông trông già đi ngược lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Nhìn thấy ba của Trần Phi Dự, Du Bạch không khỏi nghĩ đến cậu ở tuổi trung niên.
Du Bạch nhớ Từ Tri Lâm có nói qua, ba của Trần Phi Dự là giáo sư Khoa Địa chất của Đại học Nhạc, so với sếp Du toát ra mùi tiền nồng nặc, ba của Trần Phi Dự càng nhận được hảo cảm từ Du Bạch hơn.
Xuyên qua ô cửa sổ, Du Bạch nhìn thấy ba Trần Phi Dự đang cầm bảng điểm của Trần Phi Dự trên tay, vẻ mặt rất bình tĩnh, hầu như không vì điểm số của con trai mình xuất sắc mà khoe khoang với phụ huynh xung quanh. Chỉ gật đầu cảm ơn khi Diệp Trình An rót nước cho ông.
Hơn một nửa phụ huynh trong lớp đều đã đến, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng sếp Du đâu, Du Bạch có chút cáu kỉnh, lại không muốn gọi điện cho ông ta.
"Du Bạch." Đúng lúc Du Bạch đang chán nản xoay điện thoại trong tay thì Phương Tri Trúc đến.
Sắc mặt Du Bạch thay đổi, mím môi nhìn Phương Tri Trúc.
Phương Tri Trúc cười dịu dàng với Du Bạch: "Xe của lão Du đang trên đường rồi, ông ấy tạm thời có văn kiện cần phải ký nên nhờ dì tới họp cho con."
Phương Tri Trúc là vợ hiện tại của sếp Du, cũng là giáo viên của Trung học phụ thuộc.