Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 1: Hiện trường vụ án



 Dịch: Minovan

Mơ mơ hồ hồ, cảm giác có một người đàn ông đang khoả thân, da thịt màu đồng rắn rỏi, đang ôm lấy tôi thật chặt, tóc của anh ta theo từng đợt luật động mà đong đưa, tán loạn. Từng giọt mồ hôi của anh ta nhỏ xuống mặt tôi, môi của anh ta xẹt qua trán, qua chóp mũi, qua đôi môi, và cuối cùng rơi trên ngực tôi. Theo những chuyển động tiết tấu nguyên thuỷ, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn, trầm ấm đầy từ tính của anh ta, còn ngửi thấy cả mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh ta nữa.

Tôi muốn nhìn thấy rõ mặt của người kia, nhưng đáng tiếc hai mí mắt của tôi lại không thể nào mở ra được. Từng luồng hình ảnh cứ như vậy đan xen vào với nhau, chỉ nhìn thấy một đôi mắt màu đen láy tản ra một loại ánh sáng mê ly.

Vào lần va chạm cuối cùng, tôi cảm nhận được nhiệt tình như lửa, từng sự vuốt ve an ủi dịu dàng như từng đợt sóng va vào đá ngầm, mí mắt nặng nề hạ xuống.

“I want nobody nobody but you, PIAPIA, I want nobody nobody but you….” Tiếng chuông báo thức của điện thoại di động đúng 6:50 vang lên, tôi nhíu nhíu mày, nhấc tay quơ quơ cái điện thoại rồi tuỳ tiện nhấn một cái, tiếng chuông liền im bặt.

Ai, lại là mộng xuân.

Cái tuổi này đúng là như sói như hổ, mỗi lần mơ là lại cuồng dã hơn lần trước, lần này còn chân thực giống hệt như tự bản thân mình đã trải qua vậy. Vẫn là mẹ nói đúng, phải nhanh chóng tìm một người đàn ông để kết hôn mới được, không thể cứ ngày ngày lang thang trên mấy diễn đàn của hủ nữ, nhờ vào mấy tấm hình cùng với video độ nét cao mà sống cho qua ngày. Bằng không, sớm muộn gì cũng có ngày thú tính phát tác, nửa đêm làm sói đi ra ngoài rống một tiếng, tuỳ tiện tìm một người chết tiệt nào đó để dâng hiến lần đầu tiên kia của mình thì thật có lỗi với cái tầm màng mỏng mà tôi đã gìn giữ suốt 27 năm qua.

Tôi tuyệt vọng mở mắt, nhìn trần nhà trước sau như một vẫn trắng tinh.

Uể oải híp mắt, lý trí lại một mực kêu gào, không được, phải rời giường, nếu lại dậy muộn, sẽ không đuổi kịp xe bus, sẽ không kịp đúng 8:30 để quẹt thẻ, sẽ không kịp pha cà phê cho tổng tài cực phẩm, sẽ không thể lấy được tiền thưởng cuối năm.

Tài khoản trong ngân hàng của tôi đã hụt đi mấy tháng nay rồi. Ngược lại, thẻ tín dụng lại một đường tăng vọt…..

Lúc đang đấu tranh đứng dậy, bất ngờ thoáng nhìn về phía chiếc gương đối diện.

Rồi nhắm chặt hai mắt lại.

Người phụ nữ trong gương, đầu tóc bù xù, hai mắt hõm sâu, son môi nhoè nhoẹt phai ở xung quanh, không sai, cái người có thể so với chị “Như Hoa” kia chính là tôi.

Tôi không xuyên không. Đúng, không phải xuyên không.

Này vì sao, vì sao phòng của tôi lại được bày biện theo phong cách của khách sạn vậy: chăn màu trắng, rèm cửa sổ vàng nhạt, đèn cây toả ra một màu ấm áp, cùng với chiếc gương to đùng ở đối diện! Biến thái!

Dây thần kinh hai bên thái dương giật giật liên hồi. Đầu óc quay cuồng.

Cắn răng, trong lòng trào dâng cảm giác kỳ lạ, tôi nhấc tấm chăn lông ngỗng màu trắng lên.

Good, very good.

Giấc mơ trở thành sự thật rồi.

Trên ga giường trắng tinh có một vệt màu đỏ rực tựa hoa mai, trong căn phòng ấm áp này lại trở nên rực rỡ đến mức loá mắt, khiến cho tôi choáng váng mặt mày không thể nào mở nổi mắt được, chỉ muốn ngủ cho chết luôn, khỏi cần tỉnh lại nữa

Tôi nhớ kỹ trong phòng làm việc của ba tôi có treo một bức tranh hình hoa mai. Ở bên cạnh có mấy lời đề thơ viết như thế này

“Bạch ngọc đường tiền nhất thụ mai

Kim triêu hốt kiến sổ hoa khai

Kỷ gia môn hộ trọng trọng bế

Xuân sắc như hà nhập đắc lai”(2)

(

–Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn– 


Nỗi Buồn Của Gái Xuân 

Trước sân cội bạch ngọc mai 

Sáng nay chợt thấy nụ khai nở rồi 

Quanh tường kín cổng nhà tôi 

Người mê xuân sắc khó thời ghé thăm)

Xin hỏi, cảnh xuân của tôi là tới như thế nào vậy?

A, tôi đây 27 năm qua, có trời đất, có trăng sao chứng giám. Mặc dù thân ở giữa bụi hoa, nhưng cũng không để một phiến lá dính thân(3). Đi làm kiệm lời, về cơ bản là toàn lên diễn đàn bàn luận về mấy thứ liên quan đến cảnh xuân nào đó, sau khi tan tầm thì tìm video xem coi như là một loại hình tiêu khiển mang tính chất vận động, cùng lắm là đến quán bar nhìn mấy anh chàng đẹp trai, vừa cảm thấy ưu thương vừa được rửa mắt.

Mấy cái việc kia so với việc xoay tràng hạt, miệng lẩm bẩm nam mô A di đà phật giống mấy ni cô thì còn trong sạch hơn đó.

Tôi đã từng oán hận đến nỗi, nếu tất cả đàn ông của đất nước Trung Quốc này đều mong muốn lần đầu tiên với lần cuối cùng của mình đều là xử nữ, vậy tại sao không để cái “Thủ cung sa” kia phát huy năng lực, sử dụng luôn cho đến bây giờ đi?

(5 Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa (守宮沙) là dấu vết chứng tỏ người con gái còn trinh tiết. Thủ cung vốn là một giống tắc kè (thạch sùng, còn có tên là yển đình, tích dịch) được nuôi bằng 7 cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái, cách vai khoảng một tấc, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không pha- wiki)

Mỗi lần chuẩn bị gặp mặt với một ai đó, tôi đều hận không thể nói cho mấy người đó trước tiên, rằng cô nương đây có thể những điều kiện khác so ra còn kém, nhưng tôi đây tuyệt đối là hàng nguyên tem chưa được bóc, chỉ cần anh đủ đẹp, tính cách bình thường, bà đây sẵn sàng trao đổi luôn.

Nhưng vì sao cái thói đời này lại cứ như thế mà thay đổi rồi?

Là tên hái hoa tặc nhà nào đã làm hại người như hoa như ngọc, dịu dàng, tao nhã, thục nữ, có khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma mị, chà đạp lên đoá hoa tuyết liên cuối cùng trên đỉnh Thiên Sơn còn sót lại trên địa cầu này là tôi đây?

Trả lại đây!

Tôi hung hăng đập bàn, không ngờ lại phát hiện ra một tờ note màu vàng gần đó.

Trên giấy ghi:

Ngày hôm nay có thể nghỉ nửa ngày. Hoặc cô cũng có thể xin từ chức.

Nếu muốn tôi phụ trách, tất nhiên có thể.

Chỉ cần cô nguyện ý làm mẹ kế đứa con 7 tuổi của tôi.

Người gửi, Lâm Tử Tùng.

Ôi chúa tôi, tổng tài đại nhân, kết hôn đã 8 năm, con đã 7 tuổi, tính đến năm nay là đã qua những 33 mùa xuân.

Lâm đại nhân à, cứ trực tiếp lấy mạng tôi luôn đi.