Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 11: Hàng xóm



Dịch: Minovan

Tôi vẫn đang suy nghĩ về những lời nói của Lâm đại nhân sao còn khó hiểu hơn nội dung của tiết mục hôm nay thì đột nhiên trong phòng khách reo lên âm thanh chói tai. Tôi đắm chìm trong âm thanh đó một lúc rất lâu mới chợt nhận ra đó là tiếng chuông cửa nhà mới của mình.

Hôm nay mới là hôm đầu tiên tôi dọn đến đây. Nếu như không phải Lâm đại nhân ấn định thứ sáu dọn nhà, thì tự bản thân tôi cũng không biết lúc nào mình sẽ xuất hiện tại căn phòng này nữa. Người đang đứng ngoài cửa chắc là bạn của chủ nhà hoặc là bạn của người thuê trước. Thế nhưng tôi không quen ai trong hai người họ cả, điều quan trọng nhất là hiện giờ cả người tôi vô cùng mệt mỏi, thế nên tôi cứ mặc kệ tiếng chuông chói tai đó vang lên trong phòng khách kết hợp với tiếng gào khóc thảm thiết từ trong tivi.

Thế nhưng người đứng ngoài cửa rõ ràng còn tỏ ra thích thú với tiếng chuông cửa này hơn tôi, vẫn ấn không ngừng nghỉ, nhất quyết không chịu tha cho cái chuông cửa. Tôi nghĩ đây rất có thể là người có thù với chủ nhà hoặc là người đến đòi nợ người thuê cũ, hôm nay đến để đập phá nhà cửa cũng không biết chừng. Tôi lại càng ngoan ngoãn ngồi im lặng trên sofa, để mặc cho tiếng chuông kêu thêm vài lần nữa. Nhân lúc đang ngơ ngẩn ngồi nghịch điều khiển tôi liền lập tức chuyển đến đài Hồ Nam vệ thị, xem Âu Đệ đang học Trương Học Hữu cách giơ hoa lan chỉ.

Lâm đại nhân nhẹ nhàng ôm Lâm Tư Thông lên, quen thuộc đi vào phòng ngủ sau đó đi thẳng ra ngoài để mở cửa. Hàng loạt động tác vô cùng lưu loát ấy khiến cho tôi cảm giác chủ nhà này là anh ta chứ không phải là tôi nữa.

Tôi chống cằm lên chiếc điều khiển, nhìn về phía cửa ra vào. Lâm đại nhân chỉ mở hé cửa, thân hình anh ta lại cao nên che kín mít lại khe hở đó. Thực sự tôi không nhìn được gì cả chỉ có thể nghe tiếng mà thôi.

Giọng nói ngoài cửa rất quen tai: Xin lỗi, tôi tìm nhầm phòng rồi.

Tôi bỗng chốc giật mình, đây không phải là giọng nói của Lâm Lâm sao? Sao cô ấy lại biết tôi đang ở đây chứ?

Mặc dù trong đầu tôi vẫn còn hiển hiện rõ 2 khả năng tôi đã kể ở trên, nhưng hiện thực nhanh chóng ép tôi phải từ bỏ suy nghĩ đó mà quay ra đối mặt với một chuyện cần đến lý trí nhiều hơn: Nếu như Chu Lâm Lâm mà biết trong nhà tôi đang có một người đàn ông, cho dù chỉ để cô ấy ngửi thấy mùi đàn ông trong nhà tôi thôi, cô ấy sẽ còn suốt ruột hơn so với việc ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trong xe của Phương Dư Khả. Đương nhiên, nếu như trong xe của Phương Dư Khả có mùi nước hoa thì Phương Dư Khả chắc còn cảm thấy áp lực hơn cả Chu Lâm Lâm. Bởi Chu Lâm Lâm sẽ dùng cách thức bật đi bật lại bài hát “Nước hoa có độc”, cho đến khi Phương Dư Khả đau đầu như muốn nứt ra, sâu sắc cảm nhận rằng trong nước hoa thực sự có độc mới thôi.

Tôi im lặng nhìn khe hở trước mặt Lâm đại nhân càng lúc càng hẹp lại. Nhìn thấy cánh cửa sắp đóng lại hoàn toàn, niềm vui đã lan đến khóe mắt, đương lúc trong lòng đang ôm cảm giác may mắn ăn mừng thì không ngờ tới cánh cửa bỗng chốc bị chặn lại rồi đẩy ra như trước.

Chu Lâm Lâm tiếp tục lên tiếng: Tôi thấy anh rất quen. Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?

Dòng máu đang chảy trong người Chu Lâm Lâm nào khác gì máu chảy trong người tôi. Nếu như lấy máu tìm người thân như thời xưa, có lẽ hai giọt máu đã nhanh chóng hòa thành một rồi. Tất nhiên, nếu hễ gặp trai đẹp mà chúng tôi không bắt chuyện, dễ dàng bỏ qua thì đã không phải là những sinh viên chính quy tốt nghiệp từ khoa đam mê cái đẹp rồi. Chỉ có điều cách bắt chuyện này của Chu Lâm Lâm có phần hơi cũ rích thì phải, cùng với cách thức mà hôm nọ tôi bắt chuyện với Vương Hiên Dật đúng là một chín một mười.

Lâm Lâm dường như đứng đó im lặng suy nghĩ một lát, rồi lại nói tiếp: Hình như tôi từng nhìn thấy ảnh của anh trong điện thoại của Yêu tử. Anh là sếp của Yêu tử đúng không? Chính là cái kẻ đã có gia đình có con rồi mà còn “làm” Yêu tử nhà tôi?

Trên đầu tôi xuất hiện ba vạch đen, có những lúc tôi không thể nào không khâm phục trí nhớ của Chu Lâm Lâm. Có lẽ chính là nhờ cái khả năng ghi nhớ kỳ quặc này của nó mà nó có thể đỗ vào trường Bắc Đại. So với tôi, mới có hai năm không gặp Vương Hiên Dật, suýt nữa thì tôi đã quên anh ta chính là mối tình đầu của mình cơ đấy, thực sự là hết nói nổi.

Nhưng Chu Lâm Lâm nhận ra anh ta thì cũng thôi đi, cô ấy còn sợ hàng xóm tương lai của tôi không biết được quá khứ vinh quang phong hoa tuyết nguyệt của tôi hay sao, lại còn đứng trước cửa tuyên bố thêm nhiều tin tức như vậy. Với cái mức âm lượng ấy, so với lần tôi đứng hét “Ném không trúng” ở trên sân tập thể dục thì chiều hướng chỉ có hơn chứ không có kém. Thật là khiến tôi đau lòng mà.

Tôi vẫn còn chưa nói nỗi oán hận đó ra thì cửa bỗng rầm một tiếng mở toang ra. Lâm Lâm lập tức xông vào trong, rồi liếc tôi bằng ánh mắt mà có thể dịch thành như sau: Tốc độ phát triển nhanh giống như là bay thẳng xuống 3 nghìn thước, một cành hồng hạnh đã vượt tường nhỉ?*

(* Câu “Bay thẳng xuống ba nghìn thước” được trích trong bài Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch, ý chỉ tốc độ rất nhanh. “Một cành hồng hạnh vượt tường” ý chỉ việc ngoại tình)

Đương nhiên tôi không có phản ứng lại một cách quá lộ liễu, nhanh chóng kéo cô ấy sang một bên hỏi: Tại sao cậu lại biết tớ đã dọn đến đây? Tớ đã nói cho ai đâu.

Chu Lâm Lâm cố gắng kiềm chế: A Bảo nói với tớ là hai ngày trước cậu đã dọn tới đây rồi, tớ đợi điện thoại của cậu mời tớ đến mừng tân gia. Nhưng đợi dến cuối tuần rồi mà vẫn không thấy cậu nói gì, tớ liền đoán ở đây chắc chắn có vấn đề gì đó. Quả nhiên, quả nhiên, ở đây có gian tình.

Tôi nhanh tay bịt mồm Chu Lâm Lâm lại, sợ cô ấy lại nói ra điều gì khiến người nghe sởn gai ốc hơn. Tôi cố gắng giải thích việc hôm nay mình vừa mới chuyển tới, thuận tiện giới thiệu cho Lâm đại nhân và Chu Lâm Lâm làm quen qua với nhau.

Lâm đại nhân vô cùng nhanh trí nhân lúc Lâm Lâm chưa kịp lên tiếng điều tra hộ khẩu nhà mình thì anh ta đã lấy lý do buổi tối còn có công việc cần xử lý để trốn thoát. Lâm đại nhân vào phòng nhanh chóng bế Lâm Tư Thông đi ra ngoài, trước khi đi còn ra vẻ lịch sự giả vờ tìm danh thiếp, sau đó lại giả vờ như chợt nhận ra điều gì đó rồi nói rằng “Hôm nay mặc quần áo thể thao nên không mang theo danh thiếp,” kèm theo một bộ mặt đầy nuối tiếc và xin lỗi mới chịu rời đi. Khoảnh khắc trước khi cánh cửa đóng lại, vẫn còn kịp liếc mắt ra ám hiệu cho tôi.

Công việc của tôi ngày hôm nay chủ yếu vẫn là giải thích ý nghĩa thông qua ánh mắt, mà ánh mắt đó của Lâm đại nhân có nghĩa là” Bạn cô nhìn tôi đến mức tôi dựng cả tóc gáy, tôi rút trước đây, chuyện còn lại cô tự xử lý đi”

Lúc dịch nghĩa được ánh mắt của anh ta, tôi thực sự muốn phát cáu. Tuy rằng hai người chúng tôi cô nam quả nữ, cộng thêm đứa con riêng của anh ta, ở đây vui vẻ cùng nhau xem tivi, đúng là khiến người khác suy nghĩ nhiều, thế nhưng kết cục như thế này cũng là vì lý do vô cùng chính đáng là tôi muốn chuyển nhà mà thôi. Lâm đại nhân sao lại phải vội vàng bỏ chạy như thế, không phải là ám chỉ ở đây quả thực có gian tình gì đó sao?

Chu Lâm Lâm trợn mắt há hốc miệng nhìn Lâm Tư Thông đang nằm trên vai Lâm đại nhân, mãi cho đến khi cửa phòng đóng kín mới bừng tỉnh lại.

Bừng tỉnh xong, cô ấy im lặng ngồi xuống sofa, hai mắt vô hồn nhìn về phía màn hình tivi, ngẩn ngơ một lúc lại quay ra nhìn tôi giống như muốn nói lại thôi. Tôi nằm trên sofa, dùng mũi chân huých cô ấy: Có gì mau nói, có rắm mau thả, cậu cứ ngập ngập ngừng ngừng như thế trông hèn hạ lắm.

Chu Lâm Lâm vèo một cái đã ngồi xuống trước mặt tôi: Yêu tử, cậu thấy Phương Lỗi như thế nào?

Tôi không bắt kịp được suy nghĩ của cô ấy, đành phải nói thật: Có tiềm lực trở thành một tên yêu nghiệt, may mà không thừa hưởng ngoại hình và IQ của cậu.

Lâm Lâm rất hài lòng với câu trả lời: Vậy cậu có biết vì sao Phương Lỗi không thích ở gần cậu không?

Việc này đúng là khiến tôi đau đầu mà, hồi đó Phương Lỗi trông quá sức đáng yêu, mà lúc đó nó còn chưa có sức lực phản kháng gì cả thế nên mỗi lần tôi gặp nó, đều phải chà đạp hai cái má núng nính của nó mới chịu. Vậy nên mỗi lần Phương Lỗi nhìn thấy tôi, đều giống như quái vật nhìn thấy Ultraman vậy, lúc nào cũng chuẩn bị hy sinh một cách oai phong lẫm liệt. Đến khi Phương Lỗi bắt đầu biết nói, biết thể hiện những ý kiến của mình, nó đã không gọi tôi là dì, cũng không gọi là Yêu tử mà gọi ngay tôi là Yêu tinh. Nghe nói Phương Lỗi đang học thành ngữ, chắc sắp tới lại bị nó gọi là Yêu tinh lòng dạ rắn rết cũng không chừng

Lâm Lâm chứng kiến dáng vẻ như biết được kinh nghiệm xương máu của tôi thì tiếp tục nói: Ý của tớ là giữa cậu và trẻ nhỏ có sự khác biệt về thế hệ.

Tôi đá Lâm Lâm một cái: Vớ vẩn, thế cậu với trẻ con thì không khác biệt thế hệ chắc. Khác biệt chính là thằng nhóc nhà cậu thì quá trưởng thành, còn cậu thì quá ấu trĩ. Có khác biệt thì mới là bình thường hiểu chưa.

Lâm Lâm vẫn bình tĩnh nói tiếp: Vậy tớ đổi cách nói khác vậy, giữa cậu và trẻ con có khoảng cách, là khoảng cách không thể nào vượt qua. Tuy Lâm đại nhân là một người có dáng vẻ khá tốt, ừ thì dáng vẻ đó thực sự là đẹp trai, mắt ra mắt, mũi ra mũi…

Tôi thấy cái cái người này sắp lạc chủ đề đến nơi rồi, đành phải đạp cô ấy một cái nữa: Nói ý chính

Lâm Lâm lúc này mới tỉnh ra quay lại chủ đề cũ: Thế nhưng tiếc là chuyện hôn nhân không phải là chuyện có thể mua một tặng một. Cậu tìm chồng, lại còn tìm thêm đứa con trai. Nhỡ đâu thằng bé sau này nổi loạn, ra nhiều chiêu âm hiểm, cậu phải làm thế nào? Đã xem phim Mẹ kế chưa?

Tôi lắc đầu, mấy năm nay đang thịnh hành các phim liên quan tới đề tài gia đình, từ chị dâu, mẹ chồng, cho đến chị gái v…v… Tuy rằng tôi chưa bao giờ xem trọn vẹn hết một tập thế nhưng các đài truyền hình như đã bàn bạc sẵn với nhau mà cùng chiếu một thể loại phim, giống như lần lượt thay nhau hiếp dâm người xem vậy. Những phim đó chỉ cần xem qua cũng đoán được nội dung. Thế nên tôi cũng may mắn hiểu được những phim về đề tài tình thân đó rốt cuộc như thế nào, kiểu đứng chờ mây tan ngắm trăng sáng, nằm gai nếm mật, khổ tận cam lai v…v…

Lâm Lâm ngửa đầu lên trời nói: A, hình như bộ phim đó không phải tên là Mẹ kế, là Người vợ xấu xí của tôi, có phim nào tên là Mẹ kế không nhỉ?

So với việc bị gọi là người vợ xấu xí, tôi thà tự coi mình là Mẹ kế còn hơn.

Lâm Lâm cố gắng tổng kết lại: Nói chung là, boss Lâm đó là một món hàng vô cùng hấp dẫn, bày ở đó khiến cho cậu cảm thấy nếu như không mua sẽ có lỗi với anh ta. Thế nhưng cậu phải dùng lý trí mà suy nghĩ, sau khi mua xong thì xử lý như thế nào, có tác dụng phụ hay không. Lỡ đâu lại giống điện thoại quốc nội, trông thì sặc sỡ với hàng đống tính năng, sau khi mua xong còn chưa dùng được tới hai ngày đã hỏng máy, hỏng máy xong còn tìm không được nơi sửa chữa, tìm được rồi thì cũng không sửa được vì rất nhiều nguyên nhân, thật là bực bội đúng không. Cậu phải nghĩ cho kỹ vào đó, nghĩ kỹ xong thì mới quyết định làm như thế nào.

Chắc hắn con nhỏ này hai hôm trước không nghe lời mọi người khuyên, đi mua cái điện thoại quốc nội rởm rồi, tôi cười nói: Cậu không cần phải nghĩ xa thay tớ vậy đâu, giữa tớ và anh ta chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên, cấp dưới, không phức tạp như vậy đâu.

Lâm Lâm xì một tiếng: Cậu cho rằng tớ mù như cậu à? Căn nhà cũ của cậu hồi trước, đến A bảo thân như thế cậu còn không cho vào phòng mình, sao bây giờ cậu lại rộng lượng để cho con trai anh ta ngủ trên giường cậu rồi, còn xảo biện cái quái gì nữa.

Tôi cúi đầu suy nghĩ về logic của Lâm Lâm, có cảm giác có vấn đề ở đâu đó, mà ngay lúc đó lại không thể nghĩ ra nên đành xem tivi tiếp.

Không nói chuyện được lâu, Lâm Lâm nhận được điện thoại của Phương Dư Khả nên phải chuẩn bị đi về. Tôi đành tận lực làm một chủ nhà tốt, định tiễn cô ấy đến tận cửa thang máy.

Nhưng vừa mở cửa, tôi đã sững cả người lại, phòng đối diện cũng vừa mở ra, người bước ra không ai khác chính là Vương Hiên Dật đang cầm một túi rác trên tay.

Lâm Lâm vốn thấp hơn tôi một cái đầu, chắc là đã ngửi ra mùi chuyện gì đó nên nhảy lên nhảy xuống không ngừng đằng sau lưng tôi, muốn xem rốt cuộc đó là chuyện gì?

Vương Hiên Dật nhìn cái đầu của Chu Lâm Lâm đằng sau lưng tôi cứ thỉnh thoảng ló lên ló xuống sau đó lại quay ra nhìn tôi, lên tiếng hỏi: Cậu sống ở đây à?

Tôi ngập ngừng gật đầu: thật không ngờ nha.

Chu Lâm Lâm loi choi một lúc, mới vượt qua được tôi rồi nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Vương Hiên Dật, sau đó ngay lập tức liếc mắt nhìn tôi đầy sâu xa.

Ánh mắt này thường có những lúc bọn tôi đi dạo phố mua đồ, cò kè mặc cả giá với chủ hàng. Nó giống hệt như lúc chúng tôi cò kè bắt chủ hàng giảm giá cho món hàng bằng đúng giá trị của nó vậy. Bình thường mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này, tôi đều theo phản xạ có điều kiện mà rút ví tiền ra: Mua. Hôm nay tôi mặc một bộ quần áo ở nhà, lấm lem bẩn thỉu, lại không có ví tiền nên không quen lắm đành đứng đó im lặng.

Vương Hiên Dật gật đầu với Chu Lâm Lâm, xem như là chào hỏi, sau đó lại nhấc túi rác lên đi về phía cầu thang máy.

Chu Lâm Lâm vốn vẫn còn đang từ tốn đi giày, vừa thấy Vương Hiên Dật bước đi, liền lập tức kéo tôi chạy về phía cầu thang máy, quên cả buộc dây giày, vừa đi vừa nũng nịu nói: Đã lâu rồi không gặp, cậu tiễn tớ đi.

Vừa bước vào thang máy, Lâm Lâm nhướng mày, nháy mắt với tôi một lúc, như muốn hỏi tại sao gần đây tôi quen biết nhiều anh chàng đẹp trai đến vậy thậm chí đêm nay cậu mà không thu phục được anh ta, đừng có nghĩ đến việc sống mà đến gặp tớ. Ra khỏi thang máy, cô ấy lại lôi tôi đến chỗ thùng vứt rác, sau đó lại đong đưa ánh mắt nói: Đừng tiễn nữa, mau về đi, trời lạnh kinh khủng khiếp ấy.

Trong lòng tôi nghĩ, đồ khốn nhà cậu, tôi mặc có mỗi một cái áo len mỏng, trời thì gió lạnh thấu xương, vậy mà cậu không biết xấu hổ còn bắt tôi tiễn cậu đến tận đây.

Vương Hiên Dật mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản của Adidas, chắc là vừa tắm sau khi tập thể dục, tóc hẵng còn vương theo nước, có chút toán loạn. Tuổi trẻ thật là tốt, 25 tuổi hào hoa phong nhã, dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên đứng ở lối đi lại đợi thang máy. Tôi nghĩ cuộc sống về đêm của những người trong khu chung cư này phong phú thật, bốn chiếc thang máy đều đang hoạt động, chúng tôi mới chỉ bước ra khỏi thang máy có một phút, thang máy đã bị người khác sử dụng rồi.

Tôi đứng cách Vương Hiên Dật khá xa, lần đầu tiên gặp lại cậu ta ở Bắc Kinh, một là không nhận ra, hai là lúc đó tạm thời không có kích thích đến vết thương của tôi, tôi còn có thể đối xử với cậu ta một cách tự nhiên, thậm chí có thể nhiệt tình nữa. Nhưng bữa cơm trưa hôm trước, khiến cho đoạn ký ức bị sỉ nhục ấy của tôi sống lại, vì lý do công việc nên tôi vẫn có thể giả vờ tự nhiên với cậu ta nhưng trong lòng thì chưa từng nghĩ rằng sẽ có cơ hội gặp mặt riêng cậu ta. Thế nhưng tình huống hiện tại, mọi người đều hiểu rõ dối phương, cả hai cũng chưa từng quên đi sự mờ ám và nút thắt hồi đó, nên nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Cuộc đời này thật đúng là mỉa mai làm sao, hồi trước khi bên cạnh Vương Hiên Dật lúc nào cũng có bạn gái, hôm nào tôi cũng mong rằng có thể ở riêng một mình với cậu ta. Hiện tại cơ hội đã ở ngay trước mắt, tôi lại cảm thấy giống như có một bức màn ngăn cách vô hình nào đó, khiến cho tôi không thể nào vượt qua, không thể nào tới gần.

Vậy nên, chúng tôi đều im lặng đứng đợi thang máy, nhìn thấy những con số điện tử trên thang máy không ngừng nhảy xuống. “Đing” một tiếng, thang máy mở ra, hai người chúng tôi lần lượt đi vào, dáng vẻ trang nghiêm như bước vào nhà xác vậy.

Mà cái tay thiết kế thang máy này vừa hay khiến cho cái tình cảnh ngại ngùng này đi đến cực điểm. Vì muốn để cho thang máy trở nên rộng rãi hơn, tay thiết kế này còn dồn hết tâm sức lắp đặt bốn mặt của thang máy đều là kính, đã thế cô vệ sinh cũng thật là một người tận tâm với công việc, lau kính đến mức không nhiễm một hạt bụi nào. Thế nên, bất kể là nhìn từ góc độ nào, tôi và Vương Hiên Dật cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của nhau một cách rõ ràng.

Đúng thật là một giây trôi qua như một năm vậy.

Tôi không có cách nào khác đành hết ngẩng đầu lại cúi đầu xuống đất nhìn, tránh việc không biết nên nói gì với cậu ta. Cảm giác này giống như người đang tập nín thở dưới nước vậy, người đứng ở ngoài thời gian trôi qua giống như đánh răng một cái thôi, thế nhưng đối với người đang nhịn thở dưới nước thì mấy phút này dài như mấy năm vậy. Đột nhiên tôi nghĩ đến một câu chuyện cười: Một phút dài như thế nào á, vậy thì xem lại lúc bạn xếp hàng đi vệ sinh đi.

Nghĩ đến đây, tôi không kiềm chế được mà khóe miệng hơi cong lên.

Vương Hiên Dật nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương của tôi, đột nhiên lên tiếng: Xin lỗi.

Khóe miệng của tôi còn chưa kịp hạ xuống, tư duy vẫn chưa theo kịp với câu chuyện của Vương Hiên Dật. Đương nhiên một câu không đầu không cuối như thế này thì cũng chả có câu chuyện nào để nói cả.

Vương Hiên Dật tiếp tục nói tiếp: Hôm đó để cậu đợi lâu nhưng lúc đó đã xảy ra một chuyện mà tôi không dự liệu trước được. Xin lỗi

Tôi nhìn ánh mắt trong suốt của Vương Hiên Dật, đột nhiên không biết nói gì.

Cảm giác này giống như hai năm trước, có người trộm của tôi mấy ngàn tệ, số tiền không lớn cũng không nhỏ thế nhưng thời gian trôi qua đã lâu tôi cũng đã quên mất. Thế nhưng 2 năm sau, câu chuyện này lại được nhắc đến một lần nữa, khiến tôi cực kỳ vướng mắc với mấy ngàn tệ đó. Ngay lúc tôi chuẩn bị đường đường chính chính xuất hiện với tư cách một người chủ nợ thì đối phương lại nói, thật xin lỗi, lúc đó tôi gấp gáp đi đóng tiền phẫu thuật, chưa có sự đồng ý của cậu đã mượn cậu vài ngàn tệ. Chuyện này khiến cho tôi đột nhiên có cảm giác mất mát, trở tay không kịp.

Tôi ngây ngốc nhìn cậu ta, sau đó theo lẽ thường tình lên tiếng: Không sao.

Từ nhỏ chúng ta đã được dạy bảo để học cách nói câu “Xin lỗi”, “Không có gì”, giống như cặp đôi “Cảm ơn bạn.” “Đừng khách sáo” luôn đi liền với nhau vậy. Hồi chúng ta còn bé, làm gì đã tiến bộ đến mức có câu “Nếu xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát để làm gì?”

Vương Hiên Dật xoay người lại nhìn tôi, vò đầu lên tiếng hỏi: Cậu không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?

Thực ra trong thang máy khá hẹp, nếu như biết sắp xếp không gian thì 4 người đứng là vừa đủ. Thế nhưng ngay khi cậu ta vừa xoay người, đứng giữa trung tâm thang máy, tôi đột nhiên có một cảm giác áp bức mãnh liệt, theo phản xạ mà lùi về sau một bước.

Tôi bị ép đứng vào một góc, nhìn vào ba tấm kính trước mặt đều đang phản chiếu hình ảnh Vương Hiên Dật đang nghiêng đầu nhìn tôi. Trong chớp mắt, tôi chợt hiểu được sự hiệu quả của việc bị thiên binh vạn mã dồn ép vào khe núi như trong phim rồi.

Trong đầu tôi chợt lóe lên, đột nhiên may mắn nghĩ ra có một vấn đề quan trọng muốn hỏi: Gia đình anh giàu như thế, tại sao phải ở căn hộ chung cư này chứ? Không phải là anh nên ở biệt thự sao?

Đầu óc tôi đã nhanh chóng vận dụng những công thức toán học vào bài toán cuộc sống này: Hiện nay thu nhập bình quân của một nhân viên bình thường là vào khoảng 10 vạn một năm, còn đâu công ty nước ngoài đứng trong top 500 thì thu nhập rất cao so với nhân viên bình thường thì gấp 70-100 lần, vậy thì thu nhập bình quân của Vương Hiên Dật sẽ vào khoảng 800 vạn, trong đó còn chưa bao gồm lãi cổ tức hoặc tiền dự án riêng.

800 vạn có nghĩa là: một tháng tiền lương sau thuế của tôi là 4000 tệ, cộng với 3000 tệ tiền phụ cấp của Lâm đại nhân, nếu như tôi không ăn không uống trong 80 năm thì có thể đạt được tới con số đó.

Tôi học toán quả thật cũng không tệ nhỉ, trước khi thang máy kịp mở ra, tôi đã tính toán xong xuôi con số tàn nhẫn đó. khiến tôi không thể không cảm thán được, đúng là theo đúng tiêu chí để một số người giàu lên trước, sau đó lại trầm tư nghĩ đến vấn đề đến bao giờ người giàu trước mới kéo những người còn lại cùng giàu đây

(* Đây vốn là một câu nói của Đặng Tiểu Bình: giúp một số người giàu lên trước, sau đó sẽ kéo cả đất nước Trung Quốc đi lên)

Vương Hiên Dật quay đầu lại đối diện với bức trường trước thang máy, vừa đi ra vừa nói: Nhà quá to, quá cô đơn

Tôi nhìn theo bóng lưng của Vương Hiên Dật, lại tiếp tục cảm thán: Người giàu đến cô đơn cũng cao cấp quá đi.