Xét thấy trước mắt tôi vẫn là cô giáo của Lâm Tư Thông, bản thân tôi đối với những vấn đề liên quan tới quy tắc luật lệ, tôi đều rất nghiêm túc, nỗ lực tuân thủ. Cho dù rất nhiều người ở Trung Quan thôn đều không đi qua đường theo đèn xanh, đèn đỏ, thì tôi vẫn tuân theo nguyên tắc đó đi trên đường dành cho người đi bộ, đèn đỏ thì dừng, đèn xanh mới đi. Vốn dĩ việc chen hàng như này, hồi tôi vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết, chắc sẽ mắng chửi vài câu, đặc biệt là khi đối diện với tình cảnh chen hàng khi đang xếp hàng đi vệ sinh ở ga tàu thì tôi sẽ trở thành một ả đàn bà chua ngoa, đanh đá. Nhưng trước đây cũng cậy rằng mình còn trẻ, có nhan sắc, cho dù có cãi nhau vài câu thậm chí có ra tay đánh nhau bị bạn bè mắng vài câu “Đúng là bê, nghé không sợ hổ”/”Tuổi trẻ anh dũng không sợ chết” cũng kệ. Bây giờ đã tầm tuổi này rồi, cứ nổi nóng thì sẽ phải chăm sóc da thêm một lần, chi phí quá cao, trả giá quá nhiều, thế nên đối với việc chen hàng này cũng là nhắm một mắt, mở một mắt, vốn tôi cũng tuân theo nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, thôi thì cứ để nó qua đi. Thế nhưng bị Lâm Tư Thông chính nghĩa ngời ngời chỉ ra lỗi sai như vậy, lại càng làm lộ rõ sự hèn nhát của tôi.
Nhìn từ đằng sau cô gái kia, lưng to eo nhỏ, tóc dài bạch kim, ở trên mặc theo phong cách người Eskimo, ở dưới mặc theo phong cách Hawaii, phong cách lập dị như vậy, tôi đoán chắc là sinh năm 90 đổ đi. Âm thầm suy nghĩ lại mình hiểu bao nhiêu về lối suy nghĩ đó của họ, tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cô ta.
Cô gái sinh sau năm 90 đó vừa quay người lại, làm tôi nhất thời mất khả năng ngôn ngữ, không biết nên nói gì. Đây đúng là một người nhìn đằng sau lưng thì muốn phạm pháp, mà nhìn chính diện thì muốn tự vệ. Có lẽ cô ta đã lâu không nhuộm lại tóc, chân tóc bắt đầu lộ ra một màu đen, giữa màu đen đó lại chen lẫn vài sợi tóc bạc, tạo hình ba màu tóc như vậy trông thật giống với tạo hình nhân vật trong phần bộ phim ma huyễn tưởng “Bảo Liên Đăng” từng được phát sóng trên đài Trung ương. Trong quá trình phẫu thuật thẩm mỹ không ngừng, cô ấy đã thành công làm biến mất lông mày của mình, sau đó dùng bút chì màu xanh xám vẽ lên như con t*ng trùng đang bơi. Cách mi mắt một đoạn dài được vẽ một đường kẻ đen đậm cong vút, mà điểm thu hút nhất trên mặt cô ta là cái miệng trông như chậu máu, viền môi đầy đặn được tô đậm đà bằng một màu nâu, trông không khác gì cặp xúc xích được bày trong tủ cửa hàng để bán, trông không khác gì một bức tranh sơn dầu.
Người này trước sau có sự khác biệt kinh khủng như vậy khiến tôi nhất thời không đoán ra được tuổi của cô ta, đang phân vân chọn lựa cách xưng hô giữa, em gái, chị gái, cô, dì… đối phương đã lên tiếng trước: Con này bị điên à.
Tôi cũng vốn cho rằng một người ăn mặc như diễn tuồng thế này thì chắc cách nói chuyện cũng khác biệt lắm, nên một câu “Con này” của cô ta cũng không quá đả kích đến tôi, thế nên vẫn bình tĩnh nói: Mọi người đều đang vội cũng đều phải xếp hàng giống nhau, đúng không? Cuối hàng là ở phía sau đó, nói xong tôi dùng ngón tay chỉ chỉ.
Nhưng vẫn chưa đợi tôi chỉ xong, cô gái kia đã gào lên: Con mẹ nó, con mắt nào của mày thấy tao chen hàng vậy.
Cô ta hỏi như vậy đúng là làm khó tôi, tôi đúng là không tận mắt nhìn thấy cô ta chen hàng, tin cô ta chen hàng đều là do Lâm Tư Thông nói. Lâm Tư Thông quả đúng là một người trọng chính nghĩa, ngay lập tức kéo góc áo tôi, rồi trốn đằng sau lưng tôi nhẹ nhàng nói: Cháu tận mắt nhìn thấy.
Thế nên tôi cây ngay không sợ chết đứng mà mỉm cười nhìn cô ta: Chị gái à, con trai tôi nói là chị chen hàng đó, trẻ con không biết nói dối đâu.
Cô ta gào lên: Con mẹ nó ai là chị của mày? Có bản lĩnh thì để con trai mày đứng ra đây mà nói, con mắt chó nào của nó thấy tao chen hàng? Bảo mấy đứa đứng sau mày xem, có thấy tao chen hàng không.
Đằng sau, hai hàng người bên cạnh vốn đang khoanh tay xem kịch bị cô ta điểm mặt chỉ tên lôi vào chuyện thì lập tức không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn lên trần nhà.
Tôi lịch sự trả lời: Cô à, ngại quá, con trai tôi rõ ràng thấy một con chó chen hàng, sao có thể là cô chứ?
Cô ta lập tức phát điên: Mày mắng ai là chó đấy?
Tôi vẫn mỉm cười dịu dàng: Không phải cô không chen hàng sao? Tôi đang mắng cái người chen hàng cơ.
Hai hàng người vốn đang đưa mắt kiểm tra trần nhà không hẹn mà lại cùng bật cười.
Cô ta cuối cùng cũng phát điên, lập tức lấy cốc coca và hộp bỏng người phục vụ vừa mới đưa cho đặt ở trên bàn hất thẳng về phía người tôi. Chiếc áo lông Mohair của tôi bị lãnh trọn. Tôi tức điên lên, coca và bỏng ngọt hai thứ dính dớp như vậy bị dính lên người thì khó chịu biết chừng nào, về nhà con mẹ nó không biết có giặt được không, quần áo hôm dọn nhà còn chưa giặt nữa.
Tôi liếc mắt nhìn cô ta, nói với Lâm Tư Thông: Thông Thông, cháu ra chỗ sofa kia ngồi, không được chạy đi đâu. Dì và bà cô già tính tình khó ưa này phải nói chuyện với nhau một lát.
Lâm Tư Thông chắc là chưa bao giờ gặp qua trường hợp như thế này nên nói: Có phải dì muốn lấy chính nghĩa báo oán đúng không?
Tôi xoa xoa đầu nó, thằng bé này, cuối cùng cũng biết dùng thành ngữ đúng chỗ rồi.
Tôi xoay người lại, nhìn thấy dưới đất là thứ hỗn hợp dính dính của coca và bỏng ngô, khó đứng vững, nếu như không cẩn thận thì lại trượt chân ngã. Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta: Thời kỳ tiền mãn kinh của bà cô tôi có thể hiểu, thế nhưng muốn phát tiết thì nên về nhà đóng cửa lại, chứ đừng nên đến chỗ công cộng làm loạn. Già rồi thì cũng nên bớt lại còn làm tấm gương cho con cháu.
Tất nhiên tôi đã hoàn toàn chọc điên cô ta, hai bàn tay tróc sơn vồ về phía tôi. Tôi nghĩ lát nữa chắc Lâm đại nhân không cần phải nhắn tin để tìm chúng tôi nữa, chỉ cần tìm được quầy catering là có thể nhìn thấy tình cảnh loạn lạc này, tiết kiệm được ít tiền nhắn tin qua lại.
Tôi nhẹ nhàng lùi sang một bên, tránh được bàn tay đó của cô ta, nói thật lòng tôi hơi sơ bị người khác giật tóc. Lần trước giúp Giản Nhĩ đánh nhau, tóc tôi bị giật mấy cái mà đau đầu mấy ngày liền, cảm giác cái đầu cũng như bị giật xuống. Cũng may là cô ta không cao được bằng tôi nên tóm được phần tóc xoăn ngang vai của tôi đúng là hơi khó.
Thế nhưng tôi đã đánh giá thấp tình hình chiến sự. Cô ta hét lên một tiếng giống y hệt Sói hoang trong phim hoạt hình, hét lên một tiếng như phát tín hiệu, gọi mấy tên bưu hãn là chồng hoặc con trai cô ta đang mai phục gần đó xuất hiện.
Tôi không đoán được thân phận của người đàn ông trước mắt, bởi vì tóc của anh ta cũng là sự trộn lẫn giữa màu trắng và màu đen. Bởi vì vẫn chưa xác định được tuổi của cô ta, thế nên tôi cũng không biết đây là tướng phu thê hay là con trai có gen di truyền của cô ta nữa. Tóc đen tuyền thì đẹp trai, tóc màu trắng tinh thì cool nhưng nửa đen nửa trắng thì trông hơi kinh khủng. Tôi vẫn luôn cho rằng người trẻ mà tóc bạc sớm là một chuyện rất đau lòng thế nhưng bây giờ quan niệm cũ rích ấy của tôi lại thay đổi rồi. Trên thế giới này không có chuyện đau lòng nhất chỉ có chuyện đau lòng hơn. Thanh niên trước mắt này cả đầu còn hói, loang lổ bong tróc, điều này khiến cho tôi thật sự xúc động muốn chạy qua kia lấy cái mũ con hổ mà Lâm Tư Thông đang đội để chụp lên đầu anh ta.
Cô gái kia thấy tôi mất tập trung, liền lấy hết sức lực bay qua tát cho tôi một cái rất mạnh. Tuy rằng tôi học khoa Văn nhưng cũng nhớ rõ tác dụng của tốc độ + lực trong vật lý như thế nào. Cái tát này vừa nhanh vừa mạnh, khiến tôi phải lùi lại vài mét, coca và bỏng ngô dính dớp trên nền đất, tôi đạp trúng một phát, không giữ được thăng bằng liền ngay lập tức ngã xuống, đầu còn đập “bộp” một tiếng xuống nền nhà, hai mắt hoa lên lúc lâu mới hoàn hồn.
Sau khi tỉnh lại một chút, hai mắt bắt đầu hoạt động bình thường được thì lại nhìn thấy cái tên thanh niên dáng vẻ ghê gớm kia đang từ từ tiến lại gần. Tôi chợt nghĩ cái thời đại này đúng là không còn nguyên tắc gì hết nữa. Hai đấu một, nam đánh nữ, lại còn nhân lúc người ta đang gặp nguy, không cho người ta cơ hội để thở một hơi nữa, đúng là quá biến chất, quá không văn minh rồi. Cảm thán như vậy, bên cạnh đó tôi cũng phải cảm ơn truyền thống vinh quang của gia đình mình khi được dạy dỗ từ nhỏ, khiến cho tôi lúc chiến đấu cũng bình tĩnh và độ lượng hơn người khác. Cho dù trong lòng có đang hoảng loạn, sợ hãi thì cũng giấu rất tốt, theo như bà tôi bảo thì “Ngã một cái cùng lắm thêm một cái sẹo”, có chuyện gì ghê gớm đâu
Thật ra, sau khi xong xuôi mọi chuyện tôi mới nghĩ lại, tôi có thể bình tĩnh như vậy nguyên nhân là vì trong lòng tôi luôn cho rằng, chỉ cần tôi cố gắng hết sức hét lên một tiếng, thì cũng đạt được trình độ như bà cô mồm rộng bể máu kia, sau đó sẽ gọi được Lâm đại nhân đến đây, con người ta khi đã có phương án dự phòng thì sẽ không bao giờ tuyệt vọng.
Quả nhiên vào thời khắc nguy hiểm nhất, Lâm đại nhân đã xuất hiện, tôi ngồi trên nền đất, đang cố gắng hết sức để đứng dậy, thế nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không đứng lên được. Lâm đại nhân liếc nhìn tôi một cái vô cùng rõ ràng, hơi hơi nhíu mày, rồi quay tầm mắt đi nơi khác. Haizz, tôi không mong anh bế tôi lên kiểu công chúa nhưng tốt xấu gì anh cũng có thể đến đỡ tôi một chút mà. Tôi cứ nghĩ tìm được đồng minh, không ngờ đồng minh lại vứt bỏ tôi mà đi. Đây đúng là một chuyện hết sức đau lòng. Ngay lúc đó, đến cả động lực để đứng dậy tôi cũng không còn nữa, chỉ đành ngồi dựa vào cột nhà, ngẩng đầu nhìn Lâm đại nhân.
Lâm đại nhân xoay người lại, vẻ mặt bình tĩnh nghe đứa con trai đang sợ hãi ở đằng sau kể lại chuyện rồi nói: Thông Thông nhớ rõ, đánh nhau là sai, bạo lực không thể giải quyết được vấn đề,
Vừa dứt lời, Lâm đại nhân nhanh chóng xoay người lại, một cú đấm rơi thẳng vào hàm dưới của tên bặm trợn kia. Tôi và tên kia đều không lường trước được. Chân trụ của anh ta cũng may là chắc hơn tôi, khả năng giữ thăng bằng cũng tốt hơn, hơi choáng một lúc, chứ không đến mức nằm đo đất như tôi.
Bảo vệ trong rạp không biết từ đâu bay đến, kịp thời giữ lại được tên bặm trợn đang sôi máu kia. Dù gì bảo vệ cũng là người của rạp chiếu phim mà Lâm đại nhân lại quen biết với ông chủ của rạp chiếu phim này. Bảo vệ âm thầm giúp đỡ bọn tôi, kéo tên bặm trợn cùng cái mồm xô máu còn đang kích động hơn sang một bên. Trong lúc điều tra sự việc, cố gắng để biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
Tôi nhìn về phía Lâm đại nhân, mắt sáng mày kiếm, dáng vẻ đường hoàng, trên người vẫn còn mặc một chiếc áo khoác lông dê nghiêm chỉnh để đi đàm phán sáng nay. Trong công việc là một người biết tiến, biết lùi, là một thương nhân hiểu rõ cách đối nhân xử thế, hơn nữa còn tìm hiểu về các loại Phật pháp, vốn không bao giờ thể hiện hỷ nộ ái ố của mình, chứ đừng nói đến tỏ ra vui vẻ quá khích hay đau đớn thương tâm, bình thường nói chuyện vô cùng bình tĩnh, ổn trọng, sóng to gió lớn gì cũng không kinh hãi, vậy mà lại đánh nhau trước mặt con trai mình, không để ý đến hình tượng.
Tôi vẫn còn nhớ hồi chúng tôi học cấp 3, khi nam sinh đánh nhau vì nữ sinh, tuy rằng nữ sinh luôn tỏ ra vô cùng đau xót, khiếp sợ, là sứ giả hòa bình, phản đối bạo lực. thế nhưng sâu trong lòng lại thấy cảm động và vui vẻ, Thời gian trôi qua nhưng tôi thì vẫn vậy. Khoảnh khắc Lâm đại nhân vung tay giơ nắm đấm vì tôi, tôi nghe rõ được trái tim mình đang đập từng nhịp. Việc động lòng một cách đơn thuần sao lại quen thuộc đến thế, bây giờ quay đầu nhớ lại lại giống như đã cách biệt vạn năm, ngày hôm đó hoa sen đầy hồ, tuyết rơi trắng trời, khoảnh khắc chàng trai gãi đầu ngại ngùng.
Trải qua 32 lần yêu thầm thất bại, ngoài việc từng bị tổn thương bởi Vương Hiên Dật, 30 lần yêu thầm còn lại đều biến mất biệt tăm biệt tích, tôi không hề bị tổn thương dù chỉ là một cọng lông. Thế nên bản thân vẫn tự cho rằng mình rất giỏi, không cần thầy cũng có thể tự luyện được một bản lĩnh gan góc, cho đến lần thứ 32 yêu thầm thất bại với Lâm đại nhân mới xảy ra chuyện thất thân. Không nghĩ tới “tổn thương thể xác” còn chưa lành hẳn thì tâm trí đã bắt đầu thỏa hiệp. tôi nhớ trước đây mình đã từng đọc một quyển sách tự cho là tập hợp của sự khoa học, giải trí và chức năng tìm kiếm. Trong đó nói rằng phụ nữ một khi đã dâng hiến bản thân mình, nhất là lần đầu tiền thì về mặt tình cảm sẽ bất giác mà hướng về người đàn ông đó, khoa học gọi đó là “Chung thủy trong tiềm thức”. Lúc tôi đọc xong quyển sách đó, tôi vẫn luôn cho rằng tay tác giả này đúng là đồ lưu manh đã thế còn tự luyến, cuồng hoang tưởng. Bây giờ nghĩ lại, quyển sách đúng là có chút giá trị khoa học thật, chẳng qua cái “chung thủy trong tiềm thức” này của tôi tới hơi muộn hoặc phát triển chậm, tuy rằng không khiến tôi ngay lập tức cảm nhận được nó nhưng cuối cùng nó vẫn lộ ra đấy thôi.
Tôi nghĩ việc nó phát triển chậm cũng là có lý do của nó. Từ bé đến lớn nguyên tắc đối với trai đẹp của tôi so với quân lệnh còn nghiêm khắc hơn. Nguyên tắc này xuất hiện là do bản thân tôi vô cùng đồng tình và luôn theo đuổi nguyên tắc “Nắm tay nhau đến bạc đầu”. Giống như ba mẹ của tôi, tuy rằng cưới nhau do có hôn ước, thế nhưng sau khi kết hôn vẫn đồng lòng, tương kính như tân. Mà những thứ như nguyên tắc sinh ra vốn là để người khác phá vỡ. Bây giờ khó khăn lắm trong những năm tháng thanh xuân còn chưa tàn của tôi, đã xuất hiện vận đào hoa nở rộ, chỉ có điều đó lại là thứ khiến người khác căm ghét, là thứ nhân duyên rách nát mà tôi vô cùng khinh thường
Lâm đại nhân bình tĩnh quỳ xuống dưới đất, nâng cằm của tôi lên xoay về một bên, nhìn xong thì tỏ ra tức giận: Mặt đẹp như vậy bị người ta đánh cho sưng cả lên, có một mình thôi sao cứ phải cứng đầu mạnh mẽ như vậy?
Tôi không biết mặt của tôi là do bị đánh sưng cả lên hay không, nhưng tôi đoán rất có khả năng là do anh ta cứng ngắc xoay mặt tôi sang một bên nên mới như vậy. Vốn dĩ sau khi ăn một cái tát như thế đầu óc sẽ có đôi chút mơ hồ, cộng thêm lúc nãy mới chợt nhận ra một số thứ bất thường nên tư duy càng thêm hỗn loạn khiến cho tôi to gan hơn, bình thường không dám cãi lại nhưng lúc đó tôi lại lên giọng với anh ta: Anh cho rằng tôi muốn tỏ ra mạnh mẽ như thế sao? Một đứa con gái ngoại tỉnh đến Bắc Kinh này cô đơn một mình, thay bóng đèn, sửa cái bồn cậu cũng tự tay làm, không mạnh mẽ thì sống như thế nào. Cứ sống như vậy, mạnh mẽ cũng thành thói quen. Thói quen này thật đáng sợ, nhưng có cách nào nữa? Đợi đến khi tôi không chịu đựng được nữa, tôi sẽ về quê, làm theo sự sắp xếp của mẹ tôi, xem mắt rồi kết hôn, như vậy là xong….
Lúc tôi nói ra những lời này vốn là để thể hiện sự bực tức của mình, nhưng khi nói sắp xong, tự tôi cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, đến cuối cùng suýt nữa thì rơi cả nước mắt. Cái tát của người phụ nữ đó làm tai tôi ong hết cả lên nhưng cũng không làm tôi rơi lệ thế nhưng chỉ một câu nói trách cứ của Lâm đại nhân thôi cũng làm tôi uất ức muốn chết. Cuối cùng tôi cũng hiểu được, tại sao trong 30 lần yêu thầm đó tôi chưa từng bị tổn thương, chính là vì tôi chưa từng bao giờ mong đợi. Con người một khi đã mong đợi, sẽ học cách so đo, tính toán. Một khi đã so đo, tính toán, thì sẽ có thất vọng, mà một khi đã thất vọng thì sẽ đau đớn. Mà những thứ có thể khiến bạn bị tổn thương vĩnh viễn là thứ tồn tại chính trong trái tim bạn. Ba mươi người đàn ông đó chưa từng thực sự nắm giữ được chìa khóa để mở cửa trái tim tôi, ngay đến cả bản thân tôi cũng không biết. Thế nhưng trải qua hai lần rung động trong đời, tôi nghĩ rằng muốn mở cánh cửa trái tim tôi cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, giống như một chiếc ổ khóa mật mã phức tạp, nếu làm sai một bước, cho dù chỉ là một bước nhỏ thôi cũng không thể nào mở được ra
Tôi rất ít khi biểu lộ cảm xúc tiêu cực của mình trước mặt người khác, thế nhưng tình huống ngày hôm nay quả thật có chút đặc biệt. Lúc tôi ấm ức nói ra những điều đó, cũng có chút mong đợi Lâm đại nhân có thể ôm tôi vào lòng, xoa nhẹ tóc của tôi mà nói “Sau này không cần phải mạnh mẽ như vậy nữa, sau này đã có tôi rồi.” cho phù hợp với tất cả các khung cảnh thương hương tiếc ngọc trong tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng Lâm đại nhân nghe xong lại híp mắt lại nhìn tôi, dáng vẻ như đang xem kịch hay: Lúc trước không phải cô nói cô và mối tình đầu của mình gặp lại nhau, hai bên đã gặp ba mẹ, sắp kết hôn rồi sao?
Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tôi chỉ đỗ vào học viên Lâm Tây còn Lâm đại nhân và Chu Lâm Lâm lại làm trò cưng của Bắc Đại và Thanh Hoa rồi. Bởi vì bọn họ đều có trí nhớ rất tốt. Khả năng ghi nhớ đúng là một thứ vô cùng quan trọng, không chỉ giúp bạn thi vượt qua cấp 4, 6. Trong khi đó sở trường của tôi là quên sạch bách. Hồi trước khi xem bộ phim bi kịch Hàn Quốc “Một thời để nhớ”, luôn lo sợ rằng bản thân mình sẽ giống với nữ chính trong phim mắc phải bệnh Alzheimer, quên sạch tất cả mọi thứ, mọi người đi. Thế nhưng sau này tôi mới biết chỉ có những nhân tài mới mặc loại bệnh mà tên gọi nghe còn nguy hiểm hơn cả bệnh tình như thế. Ông trời không thèm khiến cho những người bình thường nhỏ nhoi như chúng ta mắc bệnh thế nên tôi cũng bớt sợ hơn.
Bởi vì đầu tôi rất đau, không thể tùy tiện xuất khẩu thành ngôn bịa đặt nên một câu chuyện hoàn hảo như mọi ngày, chỉ đành để cho Lâm đại nhân cười gian trá thỏa mãn.
Lâm đại nhân nhìn quần áo nhếch nhác trên người tôi, lên tiếng: Tôi nghĩ chúng ta đừng xem phim thảm họa nữa, trông cô bây giờ có khác gì thảm họa đâu. Chúng ta xuống dưới tầng mua một bộ quần áo, không thì mọi người tưởng tôi bạo lực gia đình. Mua xong quần áo thì đến bệnh viện khám xem mặt của cô như thế nào. Vừa nói anh ta vừa đỡ tôi dậy, còn không quên quay đầu mỉm cười với Lâm Tư Thông.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện tôi nghĩ lại, tất cả những sự cố mà tôi gặp phải đều do Lâm đại nhân không hoàn toàn chú tâm giúp đỡ, trong thời khắc quan trọng nhất lại tháo chạy. Lúc tôi đang nhấc người dậy, khả năng thăng bằng của tôi rớt tới đáy cốc trong cuộc đời. Tôi nghiêng ra đằng sau, bàn tay khua khua nắm chặt lấy tay của Lâm đại nhân. Lâm đại nhân cũng theo bản năng kéo tôi một cái, tôi lại nghiêng về phía trước, dưới chân thì ướt nhớp nháp, tôi trượt chân qua lại, trông không khác gì đang diễn xiếc, rồi cuối cùng đâm đầu ngã xuống cây cột trước mặt. Đúng là một ngày không có việc gì tốt hết. Khoảnh khắc đầu tôi đập vào cây cột đó, tôi nghĩ: trong tiểu thuyết đều là anh hùng cứu mỹ nhân, hành trượng hiệp nghĩa, anh hùng gương mặt rực rỡ, mỹ nhân ánh mắt lấp lánh, hai người cùng bay qua cánh đồng hoa thơm ngát, rừng trúc xanh xanh, cảnh sắc đằng sau đẹp đến mê hồn, tiếng đàn như trêu chọc, nước suối chảy róc rách. Sao đến lượt tôi, câu chuyện lại biến thành anh hùng ném đá xuống giếng, sát hại mỹ nhân chứ?
Trước mắt tôi lại tối đen, không hề may mắn như lần trước, có thể lập tức tỉnh lại nữa.