Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 18: Hồi ức



Dịch: Minovan

Truyền xong bình nước đã là một giờ sáng hôm sau, vết sưng trên mặt tôi cũng đã tiêu bớt, cùng lắm chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là đã có thể đi làm được rồi. Đối với kết quả này, tôi vô cùng buồn bã, thở dài. Việc nằm viện truyền nước này tốt nhất nên xảy ra vào thứ 2, sau đó nhờ bác sỹ ghi chú cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng 3,4 ngày. Như vậy sau khi hồi phục thì chỉ cần đi làm 1-2 ngày là lại đến ngày nghỉ rồi. Thật đáng tiếc là tôi nằm viện vào ngày cuối tuần, hơn nữa sếp còn chứng kiến toàn bộ, để bác sỹ rủ lòng từ bi viết cho nghỉ ngơi mấy ngày dường như cơ hội chỉ bằng không.

Trên đường về nhà, Lâm Tư Thông đã ngủ say, Lâm đại nhân đành ôm nó đặt ngang ở ghế sau, rồi mở cửa cho tôi ngồi ghế trước. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, để thằng bé nằm một mình đằng sau hình như không được an toàn, nên lại ôm nó vào trong lòng rồi chui vào ghế đằng trước. Tuy thằng bé có hơi nặng một chút nhưng ôm thế này cũng an tâm hơn. Tôi cảm thấy hơi khó khăn, nhưng nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên được ngồi ở vị trí bên cạnh tay lái, mà bình thường vị trí này vốn chỉ có Lâm phu nhân ngồi, ngay cả việc ôm Lâm Tư Thông cũng hẳn là cô ấy, nên cảm giác có chút mỉa mai, trong lòng cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Lâm đai nhân đóng cửa xe lại rồi nhìn tôi, sau đó nghiêng người giúp tôi cài dây an toàn. Đầu của anh gần sát tầm mắt, chóp mũi còn ngửi thấy một mùi nước hoa như có như không. Điều này khiến tôi bất chợt nhớ đến đêm đó ở khách sạn, vẫn còn nhớ như in mùi vị đó, khoảng cách giữa hai người cũng từng gần đến thế. Thế nhưng giờ phút này cho dù tôi không đang ôm Lâm Tư Thông thì cũng không dám giơ tay ôm lấy Lâm đại nhân và anh lại càng không ôm chặt lấy tôi. Tôi vốn định cảm thán thế sự đổi thay, sau đó lại nghĩ ra lúc đó Lâm đại nhân ôm tôi cũng chẳng có tâm tư gì cả, người ta vẫn như vậy không có gì thay đổi, chỉ vì lòng tôi quá loạn mà thôi. Giống như chủ nghĩa duy tâm có câu nói, gió thổi thì cờ bay, không phải do gió, không phải do cờ, mà do trong lòng có sự thay đổi thôi.

Lâm đại nhân vừa đeo dây an toàn vừa lên tiếng: Thật ra lúc nãy cô có thể ngồi ở ghế sau, vất vả bế nó lên rồi lại trèo lên ghế đằng trước, cô cũng không thấy mệt sao.

Bất ngờ tôi sững lại, trừ khi đầu tôi bị đập đến hỏng rồi? Chứ không tại sao cứ nhất quyết phải ngồi đằng trước chứ? Hay là bản thân tôi trong tiềm thức có suy nghĩ vô cùng đặc biệt với cái vị trí này nên nhất định phải ngồi cho bằng được?

Lâm đại nhân thấy tôi không trả lời, thì mỉm cười rồi lên tiếng: Nếu thấy nặng quá, tê, đau tay không chịu được thì bảo với tôi, tôi sẽ lái nhanh một chút.

Dây an toàn được cắm vào chốt kêu “tách” một tiếng, Lâm đại nhân đã nghiêm chỉnh ngồi về chỗ của mình, chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu, quay đầu xe.

Tôi nhìn cảnh sắc đêm ngoài ô cửa kính, vì tuyết trắng vẫn còn chưa tan hết, đêm nay ngoài trời vô cùng sáng, cộng thêm ánh trăng sáng ngời trên cao nữa. Không khí ở Bắc Kinh ô nhiễm nghiêm trọng, xác suất để các ngôi sao xuất hiện giống như xác suất xuất hiện nhật thực vậy. Cho dù vạn dăm không một gợn mây thì ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể thấy một bầu trời không, không có ánh sáng vụn vỡ của những ngôi sao điểm xuyết, khiến cho ánh trăng chói mắt đêm nay bỗng giống như một ngôi sao cô đơn. Trong xe đang bật bài “Ngàn vạn bài hát thiếu sót” của Trần Tuệ Nhàn, tĩnh lặng bình thản, vuốt nhẹ lên năm tháng thời gian, dằn vặt qua những chuyện đời: Tương lai cho dù là ngàn ngàn bài ca ngắn ngủi, bay từ phương xa trên con đường của anh. Tương lai tuy là ngàn vì tinh tú giữa trời đêm tỏa sáng hơn cả ánh trăng vàng. Cũng không thể sánh bằng khoảnh khắc tuyệt mỹ đêm nay, cũng không thể làm anh vui hơn khoảnh khắc này. Tất cả là vì đêm nay có em hát cùng anh.

Lâm đại nhân mỉm cười hỏi: Đang nghĩ gì vậy? Nghĩ “Ánh trăng nói hộ lòng tôi?”

Tôi quay đầu lại nhìn: Ánh trăng sao có thể nói hộ lòng tôi được chứ? Lúc tròn lúc khuyết, biến đổi khó lường. Tôi vốn như bàn thạch vững chắc không thể di chuyển, là lá hương bồ uốn cong cũng không gãy. Chỉ cần tôi có ý, lòng người có như sắt thép thì tôi cũng phải biến thành mặt trời để nung chảy lòng người ấy thành nước.

Lâm đại nhân vẫn lái xe rất nhanh, vừa duy trì tốc độ mà vẫn còn thời gian quay đầu liếc tôi một cái: Không nghĩ tới cô cũng cố chấp đấy nhỉ.

Tôi cười khan: Tôi chỉ nói bừa vậy thôi, tôi cũng phải tìm một chàng trai để tôi nung chảy chứ đúng không?

Tôi đúng thật chỉ nói bừa vậy, thực ra tôi cũng muốn bản thân mình dễ thay đổi như trăng, như vậy dù có thích phải một người đàn ông đã có vợ cũng sẽ không phải buồn rầu nhiều đến thế.

Những khớp ngón tay dài sạch sẽ đang đặt trên vô lăng gõ gõ từng nhịp theo thói quen, sau khi nghe thấy lời của tôi thì hơi dừng lại một lát, rồi xe bình tĩnh rẽ ngoặt một cái, tiến vào tiểu khu tôi đang ở.

Bệnh viện này cách nhà tôi thật quá gần mà…

Tôi bước xuống xe rồi theo phép lịch sự vẫn đứng tiễn Lâm đại nhân. Quay người lại, không ngờ lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang ẩn hiện trên con đường chạy của tiểu khu, nhìn lại thật kỹ, không ngờ lại là Vương Hiên Dật.

Vương Hiên Dật đi rất chậm, trông không hề giống một người đang chạy. Nếu cậu ta còn vỗ vỗ hai tay nữa thì không khác mấy bà lão tập thể dục buổi sáng lúc 6 giờ là mấy. Tôi cảm thấy cách thức vận động này của Vương Hiên Dật đúng là hiếm gặp, nhất là vào giữa đêm lạnh giá này. Cậu ta mặc một bộ màu trắng trông như cô hồn đang bay. Nếu như không phải cả gia đình nhà tôi đều là những người kiên định theo thuyết vô thần, hơn nữa vì để tìm ra căn cứ cho thuyết vô thần đó, tôi đã đọc qua vô số những quyển sách cơ bản về những câu chuyện kinh sợ nhất, thì chắc giờ này tôi đã bị dọa cho chạy như bay xông thẳng vào trong tòa nhà rồi.

Tôi do dự không biết có nên qua đó chào hỏi không, sau đó nghĩ lại có thể người ta cố tình chọn cái thời điểm này để đi tản bộ thì sao, cũng có thế là đi luyện công giống người xưa vậy, cố tình chọn một thời điểm đặc biệt, giữa đất trời bao la, hòa vào trăng, mây, sao cùng với vạn vật, hít lấy khí để dưỡng sinh. Vậy nên tôi bèn quay đầu, nhanh chóng bước vào bên trong.

Cuối tuần mơ màng nằm trên giường cứ thế qua đi, tôi nhớ lại trước đây mình có từng đọc một bài nghiên cứu rằng. Nếu như bạn cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật nhanh, thì điều đó có nghĩa là bạn đang sống rất vui vẻ, bởi vì con người một khi đã có cảm giác thỏa mãn, thì sẽ sản sinh ra cảm giác vui vẻ. Tôi nghĩ lại thấy ngày hôm nay trôi qua nhanh quá, chớp mắt một cái đã bảy giờ tối, thật đúng là thời gian trôi nhanh như cát chảy mà kẽ hở để cát chảy đó cũng thật to.

Thức dậy dọn dẹp mọi thứ, đang tìm kiếm xem có nên ăn gì không thì Lâm Lâm gọi điện thoại tới, nghe thấy tiếng lười biếng vô lực của tôi, Lâm Lâm lập tức lên tiếng quát mắng: Cậu xem hồi trước cậu là gái ế thì thôi đi, sao bây giờ lại rơi vào bước đương làm trạch nữ thế, không sợ mốc lên à?

Tôi còn đang định hỏi cô ấy có việc gì thì không ngờ Lâm Lâm đã cắt ngang: Tớ nhân danh mặt trăng đến giải cứu cậu đây. Hôm nay chị gái đây sinh nhật, mọi người đến nhà cậu đánh mạt chược.

Tôi muốn hỏi vì sao sinh nhật cô ấy lại muốn đến nhà tôi đánh mạt chược, hơn nữa đánh mạt chược ở nhà tôi thì cũng không xóa bỏ được cái thân phận trạch nữ này, làm sao có thể bảo là giải cứu được chứ? Sau khi tỉnh táo lại suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra mới gần đây cô ấy còn vừa đón sinh nhật, tôi còn tốn hơn một nửa tháng lương mua cho cô ấy một bộ nội y định hình. Bây giờ các khoản phải trả cuối kỳ của thẻ tín dụng còn có một phần đóng góp của cô ấy đấy, thế nên liền lớn tiếng nói: Rốt cuộc là cậu có mấy ngày sinh nhật vậy? Đầu thai bao nhiêu lần rồi?

Lâm Lâm nghiêm túc trả lời: Năm nay có 3 ngày sinh nhật, một ngày dương, hai ngày âm. Không biết năm nay nhuận tháng 10 sao. Ông trời đúng là quá khách khí rồi, quà sinh nhật thì miễn đi, lúc đánh bài thua đưa chút tiền là được rồi. Thọ tinh lớn nhất mà.

Tôi hỏi: Chồng con cậu đâu rồi? Kết hôn xong sao vẫn không ngoan ngoãn lên chút nào vậy?

Lâm Lâm nói: Bọn họ đi Mỹ rồi.

Tôi tiếp tục: Cậu không sợ Phương Dư Khả đi Mỹ gặp phải mấy cô chân dài não ngắn, lúc quay về đá cậu cái vèo luôn sao?

Lâm Lâm: Thế nên không phải tớ đã phái Phương Lỗi đi làm gian tế rồi sao?

Vậy thì Lâm Lâm đúng là một người không có kinh nghiệm gì hết. Nếu như Phương Lỗi mà giống với Lâm Tư Thông thì nối giáo cho giặc, mắt nhắm mắt mở tác thành cho một mối nhân duyên mới cũng không biết chừng. Tôi thích Lâm đại nhân không phải là nhờ Lâm Tư Thông kết chỉ se duyên sao…

Chỉ chốc lát sau, Lâm Lâm và A Bảo đã xuất hiện trước cửa nhà tôi. A Bảo dạo này ăn mặc càng lúc càng giống một tên nhà giàu mới nổi, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng xích chó, khiến cho mấy nốt mụn trên mặt dưới ánh đèn cứ lấp la lấp lánh, trên đầu còn vuốt keo dựng đứng. Trong lòng tôi thầm nghĩ nếu như cậu ta cứ tiếp tục tồi tệ thêm hơn, sợ rằng sau này tôi 35 tuổi mà vẫn độc thân thì cũng không dám nhắm mắt đưa chân mà cưới cậu ta nữa.

Tôi thấy có mỗi hai người bọn họ, lập tức lên tiếng: Ba người thì đánh mạt chược kiểu gì?

Lâm Lâm nghe vậy thì gian trá cười: Sao lại chỉ có 3 người? Nhà đối diện không phải còn có một người sao? Vừa nói dứt lời, Lâm Lâm đã xoay người lại, nhấn chuông cửa nhà đối diện. Tôi vò loạn tóc, cảm thấy đau đầu khó tả. Những người phụ nữ đã kết hôn, rất hay coi chuyện chung thân đại sự của các cô gái chàng trai độc thân bên cạnh biến thành mục tiêu trong cuộc sống của họ, coi việc làm bà mai như một sự nghiệp của bản thân lại còn làm vô cùng nghiêm chỉnh, kính nghiệp, cực kỳ vui vẻ, chỉ khổ cho đám độc thân bọn tôi mà thôi, cũng không dám nói cô ấy như gà mẹ, sợ đả kích đến lòng nhiệt tình của cô ấy.

Vương Hiên Dật nhanh chóng ra mở cửa, sau đó lại nhanh chóng đồng ý với lời mời đầy nhiệt tình của Lâm Lâm. Lâm Lâm cười đến mức không thấy mặt trời đâu, lại còn đá mắt với tôi, hận không thể mọc thêm một ngàn cái tay từ người ra để lau hết cái đống nước miếng bên miệng đi. Chắc A Bảo không nghĩ đến việc lại mời một người đẹp trai tới như vậy, bản thân còn chẳng có tư cách để so sánh nên trong lòng cũng có chút không vui. Thế nhưng chắc nghĩ rằng bản thân mình có kỹ năng chơi bài xuất chúng, tự xưng là vương trong các loại tiên, ma, thần, quỷ. Tình trường thất bại thì bài trường phải đắc ý nên cũng thản nhiên gật đầu một cái với Vương Hiên Dật lại còn bắt chuyện một cách cũ rích: Người anh em tôi thấy cậu quen lắm, có phải cậu từng đến nhà tôi mua máy tính rồi không? Sao tôi cứ có cảm giác hay gặp cậu ở chợ điện tử nhỉ?

Nói xong, để nâng cao mức độ chân thật của câu chuyện lại còn tỏ ra như thật quay đầu lại hỏi Lâm Lâm: Lâm Lâm, lúc trước ở cửa hàng nhà tôi cậu có từng gặp cậu ta không? Tôi cứ thấy người anh em này quen lắm.

Tôi nghĩ trong lòng nếu như A Bảo biết được rằng người anh em này chỉ thuận miệng nói một câu thôi cũng có thể mua được cả cái chợ điện tử thì không biết cậu ta có thể biểu diễn xuất thần được như thế không.

Bàn ăn trong phòng khách nhanh chóng bị dẹp đi làm thành bàn chơi bài. Nhà trên của tôi là Vương Hiên Dật, đối diện là Lâm Lâm, nhà dưới là A Bảo. Lâm Lâm vốn đang đánh bài nhưng lòng vẫn nghĩ đến chuyện khác. Sự tò mò trong lòng cứ không ngừng rục rịch.

Cuối cùng không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu lên tiếng: Vương Hiên Dật đúng không?

Vương Hiên Dật mỉm cười: Gọi tôi là Hiên Dật được rồi.

Lâm Lâm cười đến si mê: Được thôi, được thôi, Hiên Dật, sống một mình à, không đưa bạn gái về cùng sao?

Vương Hiên Dật lập tức trả lời: Không có bạn gái, tôi sống một mình.

Nghe thấy vậy, Lâm Lâm cũng không biết đường bớt bớt lại một chút, cho dù giả vở đồng tình một chút cũng không. Cô ấy sờ bài, sau đó lại lên tiếng: Nghe nói cậu và Yêu tử nhà chúng tôi là bạn đại học. Đúng là có duyên. Không biết hồi đại học Yêu tử như thế nào nhỉ?

Vương Hiên Dật tiếp tục xoa bài, rồi bình tĩnh nói: À, hồi mới đầu có lời đồn cô ấy đồng tính, đồn được khoảng 2,3 năm thì mới sóng yên biển lặng.

Cậu ta nói ra thì nhẹ tựa lông hồng nhưng nội dung thì quá đỗi kinh thiên động địa đi, giống như ném một viên đá xuống mặt hồ cũng có thể làm cuộn lên từng đợt sóng, ngay đến cả A Bảo một người hễ cứ ngồi đánh bài là mất đi hết nhân tính cũng phải liếc mắt, nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời.

Khả năng ghi nhớ của Vương Hiên Dật đúng là tốt, một người có bộ não ghi nhớ tốt như vậy lại không đi học Bắc Đại, Thanh Hoa giống Lâm Lâm và Lâm đại nhân, lại chạy đến cái trường rách nát chỗ chúng tôi học thật đúng là đáng tiếc.

Cái tin đồn này xuất hiện vô cùng quỷ dị và cũng chẳng có đầu đuôi. Sau sự việc ném bóng làm vấy máu lên con sư tử đá, chỉ vì một câu “Ném không trúng” mà tôi trở nên nổi tiếng, được mọi người vô cùng quan tâm. Thế nhưng hồi đó tôi không hề ý thức được việc mình nổi tiếng, cũng không bao giờ cảm nhận được những ánh mắt nóng rực đang thăm dò một cách âm thầm luôn luôn bám chặt lấy tôi. Tôi nghĩ nếu năm đó tôi mà đi theo phong trào, đi tham gia chương chình Super girl gì đó, lập thành một nhóm fan, tạm gọi là “Yêu tinh”, đi đến các nơi để lôi kéo phiếu bầu, để mọi người nhắn tin cổ vũ, ủng hộ cho mình, sau đó lại học theo Quách Kính Minh lập một cái blog, rồi up mấy ảnh tự sướng trong nhà tắm phong cách ánh sáng mờ ảo, ám muội, có khả năng tôi đã nổi như Xuân ca của Tứ Xuyên cũng không biết chừng.

(*Lý Vũ Xuân: quán quân chương trình Super girl 2005, mn có thể google 1 chút để biết được độ nổi tiếng và giỏi của chị)

Tôi không biết rằng lúc đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, tôi với Giản Nhĩ lại ngồi ở nhà ăn ăn cơm với nhau. Lúc ăn cơm tôi có đùa với Giản Nhĩ một câu chuyện cười nào đó, cũng quên mất là vì lý do gì, tôi vọng ngôn đập bàn nói: Chuyện này nếu như là thât, tớ yêu đồng tính, có trời đất làm chứng! Nói xong, tôi còn tiện tay lấy đi hạt cơm do tôi đập bàn mà bay lên mặt Giản Nhĩ. Vốn là do tôi từ nhỏ được dạy dỗ “Chết đói 1945” “Hạt gạo hạt vàng” v..v… lãng phí đồ ăn là không thể tha thứ nên mới tiện tay nhét hạt cơm đó vào miệng. Câu nói này không may bị đám “chó săn” mai phục bắt gặp, cộng thêm với việc những bạn học vô cùng thuần khiết đồn đại, dần dần lắp thêm đầu thêm đuôi, chỉ trong vòng nửa năm mà trên diễn đàn của trường ngoài câu “Ném không trúng” lại có thêm một câu kinh điển thứ hai. Một người bạn học nào đó lập một cái nick giả “Tôi là tiểu lục”, kích động viết trên diễn đàn như sau “Tôi yêu đồng tính – một cô gái không chịu từ bỏ, dũng cảm tuyên bố” Tôi vốn nghĩ đây chỉ là giật tít thôi, không ngờ sau khi mở ra còn có bằng chứng là tấm ảnh HD nét căng. Trong bức ảnh, ánh mắt tôi đầy tình ý chạm vào cằm của Giản Nhĩ, bên cạnh còn có lời đối thoại đầy đau khổ” Tớ là đồng tính – Tớ thích cậu”… Tôi thấy người bạn này đúng là một người giàu có, một chiếc điện thoại chụp nét như vậy hồi đó hiếm thấy lắm, hơn nữa còn có phần mềm chỉnh sửa, PS xóa đi hạt cơm, lại còn kèm theo một lời thoại cảm động lòng người như thế, đúng là vừa có tiền lại vừa có tài. Kéo xuống dưới xem bạn bè hồi đáp lại, có một bạn học tên “Vương A Hoa” không màng thân mình nhảy vào nói ra chân tướng sự thực câu chuyện. Ngày đó, cô ấy cũng có mặt ở hiện trường, đã chứng kiến toàn bộ sự việc phát sinh, để chứng minh cho lời nói của mình là thật, cô ấy nói rằng ttrong bức ảnh, tôi chạm vào cằm của Giản Nhĩ chẳng qua chỉ là  muốn lấy đi hạt cơm trên mặt cô ấy thôi, sau đó cô ấy lại chỉ ra, lúc tôi nhét hạt cơm đó vào miệng, ánh mắt mờ mịt, mơ màng. Và để chứng minh ánh mắt của tôi mờ mịt mơ màng một cách có tri thức nhất, bạn học Vương A Hoa đã tìm một bức ảnh từ trên mạng của “Đông Phương bất bại” Lâm Thanh Hà mặc một bộ màu đỏ, một tay ôm Vương Tổ Hiền, tay còn lại cầm bình rượu đang rót vào miệng, rượu tràn ra ngoài.

Vì yêu thầm Vương Hiên Dật nên Giản Nhĩ sợ Vương Hiên Dật hiểu nhầm, còn cố gắng suy nghĩ làm sao tìm được một cơ hội mà vô tình nhắc đến câu chuyện này để giải thích. Bởi vì lúc đó cô ấy và Vương Hiên Dật vẫn chưa yêu nhau nên nếu cô ấy cứ thế chạy qua đó giải thích thì vừa đột ngột vừa không phải phép, thế nên cô ấy đã nghiên cứu một đống các loại tiểu thuyết khác nhau, sửa lời thoại không biết bao lần mới dám một mình chạy đi “tình cờ gặp gỡ” với Vương Hiên Dật. Sau khi trở về, hai người họ đã trở thành người yêu. Đúng là người trẻ tuổi, cái cần nhất vẫn là hiệu suất.

Chuyện sau đó, vì Giản Nhĩ và Vương Hiên Dật cùng nhau đi ăn, mà tôi không muốn làm một chiếc bóng đèn 1000W thế nên toàn chủ động tránh thời gian bọn họ ăn cơm hoặc địa điểm bọn họ ăn cơm. Hôm đó tôi một mình ngồi ăn tại nhà ăn số 1. Có rất nhiều người tò mò ngồi ngay bên cạnh tôi, vừa ăn vừa âm thầm đánh giá. mà mỗi lần tôi ngẩng đầu lên, thì ngay lập tức bọn họ sẽ như vô tình mà quay sang nhìn trần, nhìn bàn ăn, hoặc giả vờ thảo luận thức ăn của ngày hôm nay như thế nào. Ăn xong bữa cơm đó, những kẻ nhiều chuyện bắt đầu lan truyền tấm ảnh tôi đi ăn cơm. Không ngờ rằng biệt đội “chó săn” này cũng nhiều thật, có người up thêm tấm ảnh Giản Nhĩ với Vương Hiên Dật cùng vào nhà ăn số 2 để ăn cơm trưa lên để so sánh, lại càng chứng minh việc Giản Nhĩ từ chối tình cảm của tôi. Tôi không nuốt nổi cơm, đau đến quặn thắt. Tôi nghĩ bọn họ đúng là hiểu lầm quá mà. Hôm đó trong thức ăn của tôi, bát canh đã vốn teo tóp lại có thêm thi thể của tiểu cường màu đỏ sẫm đang trôi nổi. Đầu bếp đúng là không yêu nghề gì cả, cái màu sắc dễ dàng nhận ra, một con gián dễ phát hiện đến thế mà cũng không thấy, thấy rồi mà không vớt nó ra. Nếu vớt ra rồi thì tôi cũng sẽ giống như mọi khi rõ ràng biết vấn đề vệ sinh thực phẩm ở đây có vấn đề, nhưng cũng coi như khuất mắt trông coi ăn một bữa cơm cho xong. Đối diện với cái thi thể này, cho dù biết hạt gạo có làm ra vất vả như thế nào, tôi cũng không thể thoải mái bỏ qua mà ăn được. Bởi vì vé ăn ngày đó tốn 8 đồng, khiến cho lòng tôi trầm hẳn xuống, biểu cảm cũng hơi oán hận, không nuốt được là thật, nhưng ruột đau như cắt thì đúng là không có

Vương Hiên Dật là người tình trong mộng của các bạn nữ trong trường, vì thế Giản Nhĩ ngay lập tức bị nhào nặn thành hình tượng hồ ly tinh phụ tình bất nghĩa, còn tôi lại trở thành một người tự oán tự trách, mượn rượu giải sầu, một người sa sút cần được cứu vớt. Bởi vì chuyện này mà tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy với Giản Nhĩ. Cứ hễ Vương Hiên Dật không có thời gian bên cạnh cô ấy tôi đều ở bên, thậm chí cho dù mấy đứa con gái bên khoa Hóa có tạt axit sunfuric đậm đặc đi chăng nữa. Giản Nhĩ câu được một con rùa vàng, nên dường như không lên diễn đàn trường. Hơn nữa con gái đang yêu chỉ số IQ xuống rất thấp, suốt ngày xem mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình khó hiểu đáng ghét, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt vì mấy nhành hoa ngọn cỏ đang trồng bị chết, nói chính ra thì sống cũng khá thoải mái. Chỉ đáng tiếc là quần chúng trong trường thì lại không thấy thoải mái chút nào. Hầu hết mọi người đều có dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép với việc kéo dài chút hơi tàn của tôi. Đã bị đá một cái rồi mà vẫn phải cố gắng thay đổi thân phận thành tiểu tam, tự chà đạp bản thân mình để ở bên cạnh cô ấy khiến mọi người đều vô cùng căm phẫn. Một bộ phận nhỏ khác lại cảm thấy  cách yêu của tôi hiện tại quá mức hèn kém, mà họ lại sâu sắc cho rằng yêu càng hèn kém thì lại càng thuần khiết, nên cực kỳ tán tưởng việc tôi si tình đến vậy, thậm chí còn có một bạn nữ không tiếc thân mình, viết cho tôi vài bức thư cảm động lòng người, khiến cho người khác phải rơi nước mắt. Cô ấy muốn khiến thứ tình yêu như rời sông lấp bể này của tôi chuyển qua bọn họ một chút.

Câu chuyện này trên diễn đàn được bình luận không biết được bao nhiêu trang rồi, luôn giữ top 1 liên tục mấy tháng. Khó khăn lắm năm mới trôi qua, xuân về, lúc mọi người dần dần quên đi, tôi lại vì Giản Nhĩ mà đánh nhau, bị thương, nằm viện. Sau khi trở về trường lại biến thành một nhân vật truyền kỳ, hầu hết những người hồi trước luôn hận không thể rèn sắt thành thép cuối cùng thay đổi quan điểm giống một bộ phận nhỏ kia. Hai phe hợp lại thành một, mỗi bên biên tập một bản, đính top nửa năm “Tình yêu thuần khiết của chuẩn men” kết hợp cùng với bộ Vương phi si oán “Ranh giới giữa yêu và đau đớn”, thật đúng là làm tôi nổi không thể chìm được.

Trong tất cả các topic đó tôi đều là trung tâm, nhưng chưa từng hồi đáp lại bất cứ vấn đề nào, cũng chưa từng xuất hiện trực tiếp để giải thích gì đó. Không phải tôi là một người thanh cao cảm thấy thanh giả tự thanh. Bởi nếu như có rất nhiều chuyện đều cần phải giải thích là có thể khiến cho chân tướng sự việc hiện lên, vậy thì trên cái thế giới này, cảnh sát, luật sư, quan tòa v..v… những công việc khiến nhiều người ngưỡng mộ ấy đã biến mất không tăm tích rồi. Huống hồ việc yêu đồng tính này là liên quan đến vấn đề tâm sinh lý, cũng không có cách nào có thể giải thích cặn kẽ, phản bác lại được cả. Bạn yêu một người đàn ông khác, kết hôn với người đó, thì cũng chỉ có thể chứng minh “Bạn yêu được cả hai giới”, khiến cho người khác âm thầm thương cảm người đàn ông đáng thương kia. Thế nhưng nếu như tôi và cô gái nào đó ở chung một chỗ, vậy thì lại lần nữa chứng minh cho lý luận của họ là đúng. Bạn cũng không thể mời chuyên gia đến để chứng minh cho tôi rằng việc có một đưa con gái có khỏa thân trước mặt thì tôi cũng không hề xúc động, càng không bị kích thích, thế nên tôi chỉ còn cách đợi thời gian qua đi.

Đời người việc khó vượt qua nhất không phải là chịu đựng mà là đợi.

Bởi vì tôi tin sức mạnh của cộng đồng mạng, nên chưa bao giờ nghĩ việc chuyển trường là một lựa chọn tốt, đây chỉ là cách đối phó càng khiến cho sự việc càng tô càng đen. Thế nên cả thời học đại học, tính cách hung dữ mạnh mẽ của tôi cũng đỡ dần rất nhiều. Ngược lại tôi có thể ngang nhiên không cần suy nghĩ đi đánh giá, thưởng thức mấy chàng trai đẹp trong trường, đến cuối cùng tuy luyện thành một sắc nữ không lộ diện.

Mà cũng trong cái thời kỳ như hoa như ngọc đó, dù không phải xinh đến khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn thì tôi đây cũng có phong thái thướt tha, vẻ mặt thanh tú, vậy mà 4 năm học lại chưa từng yêu một lần nào. Trong khoảng thời gian đó cũng có những chàng trai dũng cảm không bận tâm đến lời đồn, để ý đến nhan sắc của tôi, nên cũng từng theo đuổi, thậm chí có người từng uy hiếp tôi rằng, nếu như một người biến thái như tôi không yêu đương với một người biến thái như anh ta, thì anh ta sẽ quyết mổ bụng tự sát ngay dưới bức tượng Trúc Khả Trinh trong trường. Thế nhưng rốt cuộc là tôi vẫn không chịu được những người có gương mặt quá đỗi an toàn như thế, nên cũng không có cảm hứng gì. Những chàng trai dũng cảm này sau khi thất bại thì lần lượt trở thành bằng chứng sống lấy bản thân mình để chứng minh cho giới tính của tôi, đạt được danh hiệu chiến sĩ vinh quang. Còn anh chàng mà định mổ bụng tự sát đó chắc không tìm được con dao nào thật sắc ở trong tường nên cũng đành bỏ cuộc luôn.

Bốn năm sống trong lời đồn đại ấy, tôi mới càng đồng cảm với những người bị những tin đồn dồn ép đến mức phải tự sát giống như Nguyễn Linh Ngọc, cũng cực kỳ ghét những người nhờ tin đồn để tiến cao hơn giống như hầu hết các minh tinh bây giờ

Tôi nghĩ, bốn năm đại học đúng là không dám quay đầu lại, cũng may trí nhớ của tôi không được tốt như Vương Hiên Dật, chỉ cần cậu ta không kích thích đến nó, không cố tình vạch ra, thì mọi thứ đều tốt với tôi.