Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 40: Bức ảnh



Dịch: Minovan

Buổi chiều tôi lại vội vã đi đến khu bán những đồ liên quan tới anime và chợ bán đồ hóa trang để mua sắm đạo cụ và quần áo. Thứ tôi cần là một bộ đồ cho một đứa bé 3 tuổi gồm một chiếc áo vest màu xanh lam, quần cộc màu đen, một chiếc nơ màu đỏ, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ bây giờ. Sau bao nhiêu lần hy vọng rồi thất vọng tôi bắt đầu có chút nhớ tới lúc tôi còn nhỏ mẹ tôi chỉ cần xé mấy mảnh vải, như một thợ may lành nghề, một buổi chiều là có thể làm xong một bộ quần áo. Tôi chợt ngẫm lại thật kỹ về hậu quả khi đến đời tôi lại thất truyền đức tính người phụ nữ hiền lương thục đức này.

Quần cộc màu đen, nơ màu đỏ và cả chiếc kính màu đen, trong quá trình vật lộn mà thành tâm như đi Tây Thiên lấy kinh của tôi cuối cùng cũng dần dần giải quyết được. Nhưng quá trình mua áo vest màu xanh lam thì quả thật trắc trở giống như kiếp nạn cuối cùng trong 99 81 kiếp nạn vậy. Khó khăn lắm mới tìm được một nơi, hàng vừa rẻ lại đẹp, lại còn là một bác thợ may hơn 50 tuổi đồng ý làm một bộ vest cho trẻ em nhưng lại chưa may vest bao giờ. Lý do để tôi thuyết phục bà ấy vô cùng cảm động, tôi là một bà mẹ đơn thân, mấy năm trước vì không có khả năng nuôi đứa bé, nên tạm thời đang phải gửi nhờ ở nhà khác, hơn nữa vì muốn đứa bé không còn mong ngóng nhớ mong và dựa dẩm vào tôi, nên tôi cũng chưa bao giờ đến thăm nó. Mà hiện nay người mẹ tôi đây cuối cùng cũng tìm được một tổ ấm mới, rất mong muốn cùng đứa bé xây dựng nên một cuộc sống mới. Đứa bé này thì vô cùng đam mê Conan, thế nên tôi hy vọng tất cả những tình thương bị mất đi có thể bắt đầu lại từ đầu bằng bộ đồ mà nó yêu thích này. Bằng câu chuyện đó, tôi đã thành công khiến cho bác thợ may giảm cho tôi một nửa giá, hơn nữa vì để kịp với tiến độ mà tôi cũng không cần phải xếp hàng chờ đợi gì đó, được ưu tiên xử lý trước. Nhưng mà vốn từ vựng của tôi về màu sắc quả thật rất kém, không thể miêu tả cho bác ấy hiểu, cuối cùng tôi nhìn đống vải đầy màu sắc trước mắt rồi nói: Bác đã từng xem “Tân dòng sông ly biệt” chưa? chính là bộ váy mà cô Như Bình trong phim thường mặc mỗi khi lên phố đi dạo hồi học đại học ấy, chiếc váy liền màu xanh ấy, đấy chính là màu mà cháu muốn làm. Bác gái ngay lập tức hiểu ra, nhanh chóng lật một tấm vải mẫu giống với màu tôi vừa nói, còn hứa với tôi 2 tiếng sau là tôi có thể lấy về để có được tình yêu của con rồi.

Vì để làm thỏa mãn bác gái yêu thích chuyện tình yêu, tôi còn đưa tấm ảnh mà tôi với Lâm đại nhân chụp chung với nhau ở một bữa tiệc của công ty. Bác gái đeo kính lão gọng mỏng, không hề nghi ngờ gì với câu chuyện tình cảm sâu sắc này. Đường kéo cứ xoẹt xoẹt vô cùng nhanh, có thể so bì với  Edward Scissorhands.

Đem tất cả đồ đạc đến nhà của Lâm Lâm, lúc quay lại nhà Lâm đại nhân, đã đến giờ ăn cơm tối rồi. Hôm nay, Lâm đại nhân không ra khỏi nhà, trong ngày có gọi cho tôi mấy cuộc liền nhưng đều bị tôi dùng ngàn vạn những lý do kỳ quái để cúp máy.

Thế nên không khí bữa cơm tối có đôi chút căng thẳng. Theo như kinh nghiệm tôi đã tích lũy được hơn nửa năm nay, Lâm đại nhân không được vui cho lắm. Đương nhiên dù không vui nhưng anh vẫn làm một bàn đầy thức ăn, trong đó có món móng giò kho, sườn xào chua ngọt, tôm om, cá chép hấp đều là những món tôi từng nói đến. Nói tóm lại là ăn xong chỗ này có thể béo lên vài cân, đủ số lượng calo mà tôi phải tập hết 1 tháng yoga.

Lâm Tư Thông không vui lắm, bĩu môi lên tiếng: Ba dạo gần đây càng ngày càng thiên vị. Trước đây nhà mình có bao giờ nhiều đồ ăn thế này đâu. Hôm nay một mình ba đi siêu thị mua một đống đồ, nhét đầy cả tủ lạnh.

Lâm đại nhân vẫn bình tĩnh lên tiếng: Hồi trước mẹ Yêu tử chỉ ăn mỗi mỳ gói, nếu như con ăn mỳ gói suốt 2 năm ròng thì ba cũng sẽ làm cho con nhiều thức ăn như vậy.

Nói xong anh còn không quên dặn dò Lâm Tư Thông: Đi lấy cho mẹ Yêu tử một đôi đũa, nhớ là trước khi lấy phải rửa tay đấy.

Lâm Tư Thông gào lên: Ba ơi sao ba có thể như thế được? Nếu ba còn như thế, hôm nay con nhất định phải ngủ chung giường với 2 người đấy.

Cách báo thù như vậy khiến cho cả tôi và Lâm đại nhân đều có cảm giác uy hiếp rất lớn. Nhưng nhìn dáng vẻ Lâm đại nhân khó mà xuống nước được, tôi đã nhanh chóng đứng dậy, đi lấy cả bát và đũa ở trong phòng bếp rồi sau đó kéo Lâm Tư Thông đi rửa tay.

Trên bàn ăn, tôi vừa ăn vừa suy nghĩ xem làm cách nào để có được ảnh cơ bụng của Lâm đại nhân, không kịp tạo ra một khung cảnh nước mắt đầm đìa ở đây. Đương nhiên việc đó so với trạng thái hâm dở của tôi dạo gần đây cũng có liên quan. Tôi giống như ăn phải “Hàm tiếu bán bộ điên”*, lúc nào cũng nhiệt tình như lửa, gặp ai cũng cười híp mắt, đầy ngọt ngào.  Thực sự là tôi không thể làm ra biểu cảm sinh động hơn cái này được nữa.

(*Trong bộ phim “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương”, diễn viên Châu Tinh Trì ví von “Hàm tiếu bán bộ điên” là thiên hạ kịch độc. Thứ này tan nhanh trong nước, sau khi dùng, con người sẽ rơi vào trạng thái ảo giác nghiêm trọng và không kiểm soát được hành vi của mình)

Lâm đại nhân vừa gắp cho tôi một miếng thịt kho vừa hỏi: Cả ngày hôm nay em đi đậu vậy? Bận rộn đến vậy sao?

Là một kẻ nói dối có tố chất và được bồi dưỡng, tôi lập tức trả lời: Đến thăm Lâm Lâm thôi, dạo này cô ấy khá buồn chán, nên em đến giúp cô ấy giải khuây.

Lâm đại nhân hỏi: Thăm cả một ngày?

Tôi nói: Đúng vậy, chồng cô ấy đi công tác, nên em đến chơi

Lâm Tư Thông chen miệng vào: Ba ở nhà xem sách cả ngày, cũng cực kỳ buồn chán. Lúc đọc sách, tổng cộng ba đã uống hết 5 cốc trà, hết ra rồi lại vào phòng bếp. Lúc trước, khi đọc sách ba chỉ uống một cốc trà thôi. Mẹ Yêu tử, mẹ không công bằng nhé.

Tôi hỏi Tư Thông: Thông Thông, ba con đối xử tốt với mẹ con cũng có ý kiến, mẹ không đối xử tốt với ba con, con cũng có ý kiến. Vậy thì đối với việc mẹ và ba con ở cạnh nhau con có ý kiến gì?

Lâm Tư Thông trả lời: Con học theo mẹ đó chứ. Lần trước ở quán bar nghe chú kia hát bài hát tiếng Anh gì đó, không phải mẹ bảo đang đứng dao động ở trong và ngoài cửa sao, ý là phân vân giữa tỏ tình và không tỏ tình đấy còn gì

Sau đó nó đột nhiên ôm chặt lấy miệng: Chết, chú đó không phải chính là chú hôm đó ôm mẹ sao?

(Khá lắm nhóc con:)))) thật biết cách bỏ đá xuống giếng)

Nói xong, nó còn nhìn tôi nháy nháy mắt, ý bảo “Con cố ý nói đó, xem tiếp theo mẹ làm thế nào?”

Lâm đại nhân hỏi tôi: Thế nào là đứng dao động giữa trong và ngoài cửa?

Tôi ưỡn thẳng lưng ngay thẳng trả lời: Ngoài cửa là chờ nghe xong tỏ tình rồi từ chối còn trong cửa là không nghe gì từ chối luôn.

Lâm đại nhân liếc mắt nhìn tôi, trong lòng tôi cũng run lên

Cuối cùng anh cầm chiếc đũa lên tiếng nói: Yêu nhi, ăn cơm thôi

Khi Lâm Tư Thông bắt đầu ngủ say, Lâm đại nhân đang ở trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên thì tà niệm trong tôi cũng bắt đầu rục rịch trỗi dạy.

Tôi suy nghĩ, trong phòng tắm hơi nước bốc lên cuồn cuộn, kính buồng tắm nửa bên trên trong suốt, nửa dưới thì mờ đục, nếu chụp một tấm ảnh bán thân thì hiệu ứng cũng mờ ảo, hơn nữa trong lúc tắm thì cũng dễ buông lỏng cảnh giác hơn, âm mưu chụp lén cũng không bị phát hiện, đúng là thời cơ nghìn năm mới có được

Tôi móc chiếc điện thoại độ phân giải pixel chưa tới 1080p ra, âm thầm chui vào chỗ bồn rửa tay ở trước cửa buồng tắm. Sau này khi nghĩ lại, không hiểu sao tôi có thể cho rằng Lâm đại nhân khi đang yêu IQ có thể giảm từ 150 xuống 250 (ý chỉ ngu ngốc) để tôi tùy tiện đùa cợt cơ chứ. Dám giở trò trước mặt Lâm đại nhân khác gì giết người trước mặt Bao Thanh Thiên đâu?

Tôi rón ra rón rén cầm điện thoại điều chỉnh tiêu cự, ngay lúc nhấn nút xuống thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một bàn tay thò ra ngoài kéo tôi vào trong.

Hơi nước bốc lên mịt mù nhưng Lâm đại nhân vẫn có thể chính xác tìm được đầu của tôi rồi ấn vào trong ngực anh: Ở ngoài lén la lén lút làm gì vậy?

Lâm đại nhân vốn dáng người đã cao, tôi bị khóa chặt trong lòng anh, chóp mũi tì vào phần cơ ngực rắn chắc, không thể động đậy được.

Lâm đại nhân quả nhiên không giống với một người đàn ông đã hơn 30 tuổi. Cả người rắn chắc toàn cơ không có một tí mỡ thừa nào, vóc dáng cân đối giống hệt mẫu mannequin. Tôi giơ tay chọc chọc lên chỗ cơ bắp đó, trong lòng cảm thán dạo gần đây mọi thứ đều quá là viên mãn, hoàn thành được ước mơ bấy lâu là sờ nắn múi cơ của trai đẹp, đúng là không uổng đời này được đến nhân gian.

Việc tôi sờ nắn này cũng trở thành mồi tiếp lửa cho chuyện xảy ra tiếp theo. Nhân lúc tôi còn đang mê trai đến chảy nước miếng Lâm đại nhân đã thành công đưa lưỡi vào bên trong, cuốn lấy lưỡi của tôi.

Áo ngủ ướt sạch, mái tóc dài sũng nước thả nhẹ bên vai. Theo như tôi tưởng tượng thì đây đúng là một khung cảnh kích thích người khác, tôi mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh màu trắng, sau khi bị ngấm nước, lớp vải này hoàn toàn biến thành một lớp vải mong manh nửa che nửa hở, lớp đồ lót màu hồng phấn ở bên trong cũng như ẩn như hiện. Từng giọt nước ấm từ từ chảy từ trên tóc xuống đến cổ rồi rồi từ từ chảy xuống ngực rồi dọc theo phần đùi cẳng chân ở bên trong thẳng xuống đến những ngón chân. Nữ chính trong mấy bộ phim có tình tiết, có làm mờ chắc cũng như thế này thôi. Mà tôi thì hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, huống hồ, bàn tay tôi đã bất giác vòng qua ôm chặt lấy cổ Lâm đại nhân, hòa theo đôi môi của Lâm đại nhân đang từng chút trượt xuống, bàn tay cũng dần trượt xuống tấm lưng dày rộng. Thật sự có hơi hối hận vì đã không sơn móng tay màu đỏ tươi, nếu không thì sẽ biến thành một bức tranh mê hoặc đến mức nào chứ.

Cả người tê dại đi, giống như trong tim có một cây thủy sinh đang mọc lên, đang không ngừng điên cuồng đâm chồi, phát triển để bám vào tảng đá. Cây thủy sinh này trong mỗi nhịp thở của Lâm đại nhân hút lấy đủ dưỡng chất, mỗi một lần như chạm tới mọi ngóc ngách của linh hồn. Cái sự đụng chạm này không thể chạm tới được, không thể nhìn thấy được, vừa thoải mái vừa khó chịu. Lâm đại nhân giống như một tay cầm lửa, mỗi một tấc da khi bị anh chạm tới đều như muốn bốc cháy. Tôi bị ép đến không chịu được, chỉ còn cách dùng hết sức bám chặt lấy anh, một tay siết chặt lên vai, một tay còn lại vùi sâu vào mái tóc đen nhánh.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khẽ của Lâm đại nhân, nhẹ nhàng ôm tôi lên, rồi xoay người lại, quần áo được cởi ra từ lúc nào, tôi không biết nữa. Chỉ cảm thấy mình giống như một con gấu Koala, tấm lưng trần dán chặt vào vách đá hoa lạnh lẽo, còn trước ngực lại là những nụ hôn nóng bỏng, lúc thì cuồng nhiệt, lúc thì chậm rãi giống như khúc nhạc trong Carmen vừa đặc sắc, rực rỡ lại cuồng nhiệt nóng bỏng theo kiểu Tây Ban Nha. Giữa lạnh băng và lửa nóng, tôi chạm lên tấm lưng trơn bóng của Lâm đại nhân, chậm chạp nói một câu “Em muốn…”

Giống như binh sĩ nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân, tôi cảm giác phía dưới có thứ gì đột ngột xông vào. Tuy rằng nói đột ngột xông vào thì hơi oan uổng cho nó. Vì dù sao nó cũng đã từng như vậy mà chăm sóc tôi hai lần rồi. Tuy rằng lần đầu tiên thì tôi không hay biết, lần thứ hai thì cũng mới lờ mờ, còn lần thứ ba thì dù gì tôi cũng có ý thức đón nhận nó.

Tình cảm nam nữ, cá nước gặp nhau, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Đến nửa chừng tôi chợt nhớ ra một bài thơ của Đỗ Mục:

“Bèo ấu nổi trong ao gấm xanh,

Trong tường vi hạ hót ngàn oanh.

Suốt ngày mưa bụi không ai ngắm,

Đang rỉa uyên ương lông áo nhanh.”**

Rõ ràng là một bức tranh cảnh vật bốn về tĩnh lặng, màu sắc tươi sáng, mà dưới hoàn cảnh này lại biến thành một bức xuân cung đồ.

Nghĩ đến đây tôi tự dưng âm thầm cười.

Lâm đại nhân từ trước đến nay lúc nào cũng có thể nhận ra sự thiếu tập trung của tôi. Ngay lập tức ra uy, khiến cho tối đó tôi bị dày vò tới mức thảm không chịu được.

**

Đây là bài thơ “Tề An quận hậu trì” của Đỗ Mục. Bản dịch trên lấy từ bác Lương Trọng Nhàn trang thivien.net

Dịch nghĩa:

Lá củ ấu trong suốt, lá bèo nổi làm mặt ao đẹp như gấm xanh,

Cả ngàn con chim oanh hót bay nhảy trong đám hoa tường vi mùa hạ.

Suốt ngày mưa bụi không ai xem,

Đôi vịt uyên ương đang rỉa bộ áo lông màu hồng.

Nửa đêm tỉnh lại, ngọn đèn ngủ trước giường đã được chỉnh xuống mức thấp nhất chứ không hề tắt. Lâm đại nhân đang nằm ngủ bên cạnh tôi, một bàn tay vẫn còn vắt lên eo, một bàn tay để dưới tóc tôi. Tôi hơi nghiêng người, Lâm đại nhân chợt ôm lấy tôi chặt hơn.

Tôi nhẹ giọng lên tiếng hỏi: Roger, anh còn tỉnh không?

Lâm đại nhân không mở mắt nhưng khóe môi khẽ mỉm cười, dưới chiếc mũi thẳng hai rãnh cười hiện lên. Có ai đó nói, đàn ông mà rãnh cười khá rõ thì thường có nỗi khổ không thể nói ra. Nghĩ đến đây, tôi không kiềm chế được mà vuốt nhẹ lên chúng.

Lâm đại nhân lười biếng lên tiếng: Đừng gọi anh là Roger. Em và bọn họ khác nhau, không cần gọi anh là Roger.

Tôi xoay tròn mắt lên tiếng hỏi: Vậy gọi là gì bây giờ? anh Tùng? Tùng oppa? Tiểu Tùng? Bố Thông Thông?

Lâm đại nhân mở mắt, xoay người lại, cơ thể nặng nề đè lên trên người tôi, vừa cắn lên tai tôi vừa nói: Dạo này không ngoan đâu nhé…

Tôi bị đè đến mức khó thở, lên tiếng nói: Á, em sai rồi. Tử Tùng. Tử Tùng có được không?

Lâm đại nhân cười khẽ bên tai tôi, bàn tay đã bất giác ôm lấy ngực: Đã không kịp nữa rồi.

Sáng sớm ngày 27, Lâm Lâm và Phương Lỗi đã đến dưới chân tòa nhà. Trên mặt Phương Lỗi có chút không hài lòng lắm nhưng dưới sức ép của mẹ mình cậu vẫn phải đến. Mỗi người bọc mình trong một chiếc áo khoác to, trong tay còn cầm theo một gói quà được bọc đẹp đẽ cẩn thận. Dưới sự ảnh hưởng của Phương Dư Khả, mỗi lần tới nhà người khác Phương Lỗi đều mang theo quà. Lần này cũng không ngoại lệ, dù đến để chúc mừng sinh nhật Lâm Tư Thông người nó chưa từng gặp bao giờ. Phương Lỗi thậm chí còn vẽ một tấm thiệp để tặng, hình vẽ trên tấm thiệp không khác gì trường phái siêu hiện thực của Picasso, trên một tấm thiệp trông giống như những bộ phim của Trương Nghệ Mưu, là những nét bút chì màu sặc sỡ nổi bật ở giữa trung tâm, rồi trên đó có thêm những bông lúa bị nhuộm một màu vàng kim.

Tôi nhìn chằm chằm một lúc, không nhìn ra được ý nghĩa của bức vẽ là gì, chỉ còn cách nhân cơ hội này mà véo má Phương Lỗi một cái.

Lâm Lâm tháo kính râm xuống, lên tiếng hỏi: Ảnh đâu?

Cảnh điển hình của những vụ giao dịch ngầm. Con nhóc này dạo gần đây xem nhiều phim xã hội đen quá hay sao/

Tôi tìm bức ảnh trong điện thoại đưa ra cho Lâm Lâm xem.

Lâm Lâm cầm điện thoại, kiểm tra “hàng” mất một lúc, cuối cùng nhìn tôi mà cảm thán: Tại sao tớ nhìn giống vị nhà tớ quá vậy? Chắc không phải nửa đêm cậu vào nhà tớ chụp trộm đâu đúng không. Hay là, trai đẹp thì trông đều na ná nhau.

Nói xong, cô ấy vô cùng tự giác mà tự chuyển tấm ảnh đó sang điện thoại của cô ấy, cũng thuận tiện chuyển hết những bức ảnh trước đó tôi tích trữ được cả chụp chính diện hay chụp nghiêng.

Tôi nhân lúc đó trốn vào trong xe cô ấy để thay bộ đồ của Sonoko.

Lúc bước ra ngoài mới phát hiện là hai người bọn họ vẫn bọc kín như xác ướp đang đứng trước cửa xe. Tôi tỏ ra mất kiên nhẫn lôi kéo áo khoác của hai người họ.

Lâm Lâm liên tục hét lên như bị sàm sỡ vậy. Cũng dễ hiểu vì sao Lâm Lâm lại ngại ngùng đến vậy. Bắt cô ấy mặc một chiếc váy xếp li siêu ngắn trên đầu gối, rồi mặc thêm một đôi vớ dài ra vẻ giống loli, đúng thật là hơi có lỗi với cô ấy.

Bổ sung thêm một câu, Lâm Lâm đã từng là một nhân vật truyền kỳ đặc sắc có khí khái nam nhân mạnh mẽ. Từ hồi học tiểu học vì để mở chiếc tủ sắt ở trường mẫu giáo, thông qua bàn môn tà đạo nào đó mà cô ấy đã học được cách mở những ổ khóa kiểu cũ. Chỉ cần đưa cho cô ấy một con dao, là cô ấy có thể dễ dàng mở được khóa, rồi lấy được một đống thư tình và đôi vớ hôi rình ở trong tủ sắt.

Vậy nên một nhân vật dũng mãnh có trong tay ngón nghề độc nhất vô nhị này lại có thể vì tôi mà mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn có thể bị lộ quần lót bên trong, có một người bạn như vậy, đời này không hối tiếc.

Tôi vỗ vỗ lên vai cô ấy: Đúng là có nghĩa khí.

Sau khi thích ứng kịp, Lâm Lâm hất hất mái tóc giả thẳng và suôn đến mức có thể lập tức kéo đi quay quảng cáo dầu gội đầu: Ồ, có gì đâu, coi như là thử trước mấy đồ trang phục gợi cảm. Dù sao cũng có tuổi rồi, thỉnh thoảng vẫn cần phải nghiên cứu ra mấy trò mới.

Về Phương Lỗi thì tôi không còn gì để nói nữa, phim Conan phiên bản đời thực mà nó không đi diễn thực sự là quá đáng tiếc rồi, nhất là đôi mắt to sáng rỡ, thông minh như Conan, thỉnh thoảng dùng một tay đẩy gọng kính nặng trên mặt cao lên, hoàn toàn có thể khiến mấy bà dì say như điếu đổ.

Trước khi xuống đây, Lâm đại nhân và Lâm Tư Thông đã tỉnh dậy, hiện đang là lúc tâm trạng tỉnh táo thoải mái nhất, là thời điểm thích hợp nhất để tận hưởng thành quả lao động vất cả của tôi.

Và như vậy, tôi Lâm Lâm và Phương Lỗi xuất hiện trong phòng khách. Quả nhiên Lâm Tư Thông bất ngờ đến mức một lúc sau cũng không nói được gì. Đến khi Lâm Tư Thông hết bàng hoàng, phát hiện có Conan đích thân tới nơi đây, nó lập tức chạy tới, mắt nó nhìn Phương Lỗi vậy chắc hẳn tiếp theo sẽ là một cái ôm đầy nhiệt tình, rồi nói “Người anh em chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi”. Ai ngờ tới Lâm Tư Thông chạy tới chỗ Phương Lỗi, không nói không dằng mà tháo kính trên mặt Phương Lỗi xuống, cởi cái nơ trên cổ Phương Lỗi xuống, rồi nhanh chóng đeo lên trên người mình. Tốc độ nhanh như vậy, khiến cho người lúc nãy còn loay hoay mãi cũng k đi được đôi tất trong trong xe của Lâm Lâm là tôi đây cũng phải thấy xấu hổ.

Giống như những gì Lâm Lâm nói trước đó vậy, tôi và trẻ con không tồn tại khoảng cách giữa 2 thế hệ mà phải gọi là cách biệt thế hệ. Hành động của Lâm Tư Thông nằm ngoài tất cả những khả năng mà tôi đoán ra, khiến tôi không biết nói gì càng không biết nên phản ứng như thế nào.

Vẫn là Phương Lỗi vô cùng bình tĩnh cởi áo vest xanh lam ở ngoài ra, rồi đưa cho Lâm Tư Thông: Chúc mừng sinh nhật

Lâm Tư Thông cũng không hề khách sáo mà nhận lấy luôn, chỉ tiếc là kích cỡ chiếc áo vest có vẻ không vừa, dù đang bực tức vì không thể mặc được nhưng Lâm Tư Thông vẫn vô cùng đàn ông vỗ vỗ vai Phương Lỗi nói: Cảm ơn nhé.

Cuối cùng hai đứa cũng hài lòng rồi. Việc hóa trang thành Conan như thế này Phương Lỗi cực kỳ không thích, chẳng qua không có cái cớ nào để tháo ra. Còn Lâm Tư Thông thì sao, vừa hay là một fan cuồng, từ ví tiền cho đến đồng hồ cái nào cũng giống với đồ của Conan. Hai đứa đều đạt được mục đích, nên vô cùng thoải mái. Khiến tôi bất ngờ nhất là, Lâm Tư Thông có vẻ cực kỳ thích tấm thiệp của Phương Lỗi. Ánh mắt ấy khá giống với ánh mắt đắm đuối của tôi khi cầm mấy tờ tiền nhân dân tệ, quả là có cảm giác giống như tình bạn tri âm giữa Bá Nha và Tử Kỳ vậy   

Ngày sinh nhật của Lâm Tư Thông, buổi sáng thì đóng Conan, chiều đến khu phố cosplay, tối kết thúc bằng thổi bánh sinh nhật. Trong một ngày này, tôi cực kỳ cảm kích Phương Lỗi dường như bình tĩnh điềm đạm hơn tuổi cùng phối hợp với những trò tinh ma quỷ quái của Lâm Tư Thông, cũng cảm kích Lâm Lâm thỉnh thoảng trước mặt Lâm đại nhân lại khen tôi những lời không cần khen, cũng đồng thời bán đứng và lỡ lời nói ra một vài tình tiết không cần thiết làm tôi hối hận đến mức chỉ muốn nhét đầu vào bồn cầu rồi nhấn xả một phát cho xong.

Ví dụ như cô ấy duỗi đôi chân dài của mình ra rồi lên tiếng: Yêu tử nhà chúng tôi anh đừng nhìn cô ấy bây giờ to gan như thế này, Yêu tử chỉ được cái mồm miệng hơi lanh chanh mà thôi, chứ thực ra là cũng nhát lắm đó. Nhớ hồi trước thi cuối kỳ, tôi đã chuẩn bị cho cô ấy cả một danh mục phao rồi, mà cô ấy cũng chẳng chép đến nửa chữ. Điều này chứng tỏ điều gì? Điều này chứng tỏ rằng Yêu tử của chúng tôi là một người rất ngay thẳng, thành thật. Mà điều quan trọng nhất trong hôn nhân chính là gì? Chính là ngay thẳng và thành thật. Cô gái vàng trăm năm có một này mà anh Lâm có được đúng là như nhặt được món hời. Người ta bảo đúng là một khi cơ hội đến thì không thể nào mà bỏ lỡ.

Làm ơn đi, tôi không chép là vì cái mục lục và cô ấy viết nghuệch ngoạc, khiến tôi không thể nào có thể nhìn mà nhanh chóng phân biệt được phần phao liên quan sẽ nằm bên tất trái hay túi ngực phải của tôi nữa.

Ví dụ cô ấy lại nói: Yêu tử là một người cực kỳ dễ nuôi, hồi trước học nội trú cấp 3, có lần cô ấy làm mất ví tiền, trong một tuần đó hôm nào cũng ăn mì ăn liền. Sáng sớm ngày được về nhà, cô ấy đã ăn hết 2 lồng tiểu long bao, ba cái bánh rán hành trứng, bốn bát tào phớ mặn, ăn đến mức phải chống tường về nhà thì sáng hôm sau sắc mặt mới hồng hào lại. Hiện tại trong cái thế giới thịnh hành đam mê vật chất như thế này, một cô gái như thế đúng là có đốt 10000 cái đuốc cũng không thể tìm được, không thể không công nhận con mắt nhìn người của anh Lâm chỉ còn kém anh chồng đẹp trai của nhà tôi thôi.

Tôi nghĩ để Lâm Lâm làm phiên dịch đúng là quá lãng phí rồi, đáng nhẽ đất nước này nên thành lập một trung tâm chuyên buôn bậy tán bạ rồi gọi cô ấy vào luôn đi, không thì đúng là lãng phí tài năng khua môi múa mép này rồi!

Thế nhưng Lâm đại nhân cũng không hổ là một cao thủ trong giới kinh doanh, nên có thể bình tĩnh ngồi nghe Lâm Lâm thể hiện khả năng thuyết trình như đang mãi nghệ ngoài đường. Trong quá trình đó, anh vẫn luôn giữ được nụ cười nhiệt tình, hăng hái, thậm chí trong lúc ngồi ăn vẫn còn không quên việc tiếp nước cho kẻ mai mối tôi đang thao thao bất tuyệt, nước miếng bắn tứ tung kia một cốc nước.

Sau khi Lâm đại nhân nghe xong bài thuyết trình còn dài hơn so với hội nghị chính phủ quốc gia lần thứ XX của cô ấy, anh nhấc tay xoa đầu tôi: Yêu nhi có một người bạn như em, đúng là phúc mà cô ấy tu ba kiếp mới có được. Có được một người như Yêu nhi, cũng là phúc anh tu ba kiếp mới thành.

Sau đó Lâm Lâm liếc mắt nhìn Lâm đại nhân, bỏ chạy vào trong nhà vệ sinh âm thầm nhắn tin cho tôi: Anh chàng họ Lâm này tu luyện đến mức nghìn đao cũng không khuất phục. Người như vậy là người si tình nhất cũng là người bạc tình nhất, là người chân thành nhất nhưng cũng giả dối nhất, nói tóm lại là người có cả 2 thái cực. Hoàn toàn dễ dàng có thể trêu đùa mình trong lòng bàn tay, rồi có khi nghiền nát đến mảnh vụn cũng chẳng còn. Một câu thôi: Hồn bay phách tán.

Cô ấy nói: Yêu tử, lần này cậu đặt cược lớn quá rồi.

Trước khi tạm biệt, Lâm Lâm vẫn còn âm thầm nói với tôi một câu: Lấy kinh nghiệm ba năm làm vợ và làm mẹ của tớ, Lâm đại nhân không phải là một người đơn giản đâu.

Lâm Lâm bình thường là một người có thần kinh thô vậy thôi, thế nhưng những việc liên quan tới tôi mà nói thì cô ấy lại luôn có sự cẩn thận và hà khắc giống như chuẩn bị gả con gái mình đi vậy. Cô ấy nói “con gái” cũng chỉ khác với “con bạn thân” có mấy chữ, thế nên về phương diện kết hôn, cô ấy nghiêm túc xem xét kỹ càng thay tôi cũng là một điều dễ hiểu và hơn hết là bắt buộc.

Một ngày nào đó sau này, khi cô ấy đã xem xét và nghiêm túc nói ra với tôi một vài chuyện cùng với trận mưa tuyết Bắc Kinh phải mấy chục năm mới có một lần đã hoàn toàn đánh bại tôi. Trận mưa tuyết đầu tiên của năm 2010 ấy khiến tôi cảm thấy lạnh buốt tới thấu xương.