Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 8: Cùng ăn cơm trưa



Dịch: Minovan

Còn chưa đi đến cửa, thì cửa thang máy đã mở ra. Người từ bên trong không ai khác chính là Lâm đại nhân với vẻ mặt cực kỳ u ám.

Tôi rất muốn giả bộ ngất đi. Vừa mới nói muốn lấy lại thể diện từ lần trước gặp Vương Hiên Dật thì lần này lại gặp vận rủi, lại sắp bị sếp mắng chửi ngay trước mặt cậu ta. Ôi cái duyên phận này cũng thực sự là tuyệt không thể tả rồi mà.

Đầu tiên, Lâm đại nhân nhìn thấy Vương Hiên Dật thì sửng sốt, sau đó liền bình tĩnh mà ôm lấy con mình như mọi lần, vừa ôm vừa nói: Vương tổng, cậu phải vất vả vì nó rồi.

Tôi kinh ngạc lại muốn ngất đi. Vương Hiên Dật hồi đại học lúc nào cũng ra vẻ lười nhác thờ ơ, sao giờ đã trở thành Vương tổng rồi? Hay là nói, cậu ta đã sửa tên mình thành Vương Tổng? Hơn nữa, cõng một đứa bé cũng không đến mức độ làm cho cậu ta vất vả chứ. Cái kiểu nịnh bơ chân chó này cũng thật là…

Tôi làm bộ vô tội trợn tròn mắt nhìn Lâm đại nhân, mà Lâm đại nhân liếc mắt nhìn tôi kiểu cực kỳ không vừa lòng, anh ta dường như thực sự không nhịn được nữa, một tay ôm Lâm Tư Thông, tay kia lại lôi khăn tay từ trong túi quần mình ra, ý bảo tôi lau mặt mình.

Tôi len lén liếc nhìn mình phản chiếu trên thang máy, tuy rằng hình ảnh trong gương có chút biến dạng, nhưng vẫn không khó khăn gì để nhìn thấy được gương mặt lem đầy phấn son của tôi. Rốt cuộc tôi cũng biết lý do Vương Hiên Dật vì sao phải cúi đầu rồi, chắc là anh ta chỉ cần nhìn thấy mặt tôi, là anh ta liền không thể chịu nổi nữa.

Lâm đại nhân chờ tôi lau mặt xong, liền giới thiệu: Đây là Vương tổng của tập đoàn Trung Thiên. Chính là người phụ trách hợp tác hạng mục lần này của chúng ta.

Vương Hiên Dật cười cười, khoát tay nói với Lâm đại nhân: Không cần giới thiệu. Chúng tôi là người quen, là bạn học thời đại học.

Lâm đại nhân nghe xong có chút ngạc nhiên. Dựa theo hoàn cảnh gia đình của hai chúng tôi bây giờ, nếu không phải là nhà của tôi bỗng nhiên phá sản, hay nhà cậu ta sau một đêm bỗng chợt giàu lên, bằng không thì không có khả năng chúng tôi học cùng một trường đại học. Nhưng mà Lâm đại nhân rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: Tiểu Trương của chúng tôi thật may mắn.

Xét thấy trong nháy mắt mà địa vị của Vương Hiên Dật kia được nâng cao lên, tôi hít một hơi thật mạnh, bước thêm một bước, sau đó cầm thật chặt tay của cậu ta: Vương tổng, trước đây có nhiều điều không phải, sau này xin chiếu cố nhiều hơn. Biểu cảm vô cùng thích hợp, giọng điệu cực kỳ chân thành.

Nhưng vẻ mặt của Vương Hiên Dật nhất thời cứng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt. Tôi đã đắn đo nhiều lần mới dám nói ra, cảm thấy mình không có nói sai, đành đứng im một chỗ trong thang máy không nhúc nhích.

Phòng của Vương Hiên Dật là ở tầng ba, còn chúng tôi ở tầng sáu. Sau khi cậu ta rời khỏi, bầu không khí thoáng cái đã trở nên giống như trước, tôi cứ trở nên lo lắng không yên. Vẻ mặt của Lâm đại nhân giống như là muốn đem tôi ra gọt sạch vậy.

Anh ta nhìn thấy chân kia của tôi, chậm rãi nói: Đau không?

Tôi gật đầu. Không đau cũng phải nói đau chứ. Huống hồ đây là đau thật.

Lâm đại nhân đành ngồi xổm xuống nhìn chân của tôi, sau đó lại đứng dậy hỏi: Sao lại thế này?

Tôi bỏ qua quá trình đi công viên chơi, nói thẳng đến phần cuối: Hai chúng tôi đi ra ngoài đi dạo một lát, sau đó Thông Thông ngủ quên Tôi đành cõng nó, không nghĩ tới lại bị trẹo chân. Tôi thật sự là ngốc, không thể chăm sóc cho con của anh.

Đúng vậy. Ngoại trừ câu cuối là nói dối ra, mấy câu kia phần lớn đều là nói thật.

Lâm đại nhân quay ra nhìn vẻ mặt an nhàn của Lâm Tư Thông đang nằm gục trên vai mình ngủ, nói chung là cũng tin, nên nói một câu cực kỳ an ủi tôi: Vậy đây là tai nạn lao động sao.

Ngày đó, Lâm đại nhân đặc biệt gọi người đến xoa thuốc cho tôi, trong quá trình xoa bóp, tôi đau đến mức như sắp bị cuốn bay đi, suýt nữa cuộc sống sau này còn không thể tự lo được nữa.

Trong lòng oán thầm, lúc mà Lâm đại nhân nói muốn bày tỏ lòng yêu mến đối với nhân viên của mình, thì anh ta đều có mấy phương thức quá đỗi đặc biệt.

Bởi vì tôi bị tai nạn lao động, cho nên tôi đã hoàn toàn trở thành bạn cùng chơi với Lâm Tư Thông. Tuy rằng Lâm Tư Thông rất thích xem Conan, nhưng cũng rất quy củ, chỉ xem hết 1 đĩa là sẽ đi đọc sách, nhưng mấy loại sách này phần lớn đều là sách Olympic toán học, sách tiếng Anh, toàn là mấy loại đề tài mà tôi không tài nào đọc được. Lại nghĩ đến việc sẽ làm ảnh hưởng bạn nhỏ, nên tôi không dám mở TV, lúc đến đây thì vội vội vàng vàng nên không mang theo laptop, cho nên cuối cùng thời gian mà tôi mong chờ nhất chính là lúc mà Lâm Tư Thông xem Conan, thế nên xem nhiều đến nỗi tôi không chỉ nhớ kỹ tên của Suzuki Sonoko, thậm chí còn nhớ cả cái tên của kẻ đóng vai cameo kỳ dị Shiro Wakaoji (trong tập án mạng ở quán café, Conan nghi ngờ anh ta hẹn hò với Ran, nhưng cuối cùng lại là hẹn với Sonoko.)

Thỉnh thoảng nói chuyện với Lâm Tư Thông, tôi mới biết được nó còn chưa đi học tiểu học. Nguyên nhân thì rất đơn giản, ba của Tư Thông cho rằng mùa hè năm sau nó có thể trực tiếp học lớp 3 luôn, chương trình học của hai lớp trước rất đơn giản, lúc Lâm Tư Thông 4, 5 tuổi gì đấy đã học xong hết rồi, nhưng để nó có thể trải qua một chút cảm giác sống trong tập thể, Lâm đại nhân mới cân nhắc lại một chút, mới không cho Lâm Tư Thông nhảy cấp nữa, mà chuẩn bị cho nó đi học lớp 3 là được rồi.

Nếu như tôi có thể xuyên không, tôi nghĩ có thể sẽ có một tình huống như thế này, tôi 12 tuổi và nó 8 tuổi, hai người chúng tôi lại là bạn học. Nếu mà như thế thật thì cực kì làm cho tôi phiền muộn.

* Cấp học ở bên TQ khác VN mình: tiểu học là từ 1-6, cấp 2 từ 7-9, cấp 3 từ 10-12

Thằng bé này có một số thứ không giống cha của mình cho lắm, ví dụ như nó rất thích ngồi buôn chuyện. Sau này, nếu có cơ hội, nhất định có thể tụ họp với A Bảo và chị Wendy để hợp thành một tổ buôn dưa lê ba người luôn. Tuy rằng cái thói quen này có chút không tốt, nhưng cũng chỉ là một cái thói xấu cực kỳ bình thường giống nhân dân quần chúng thôi. Thế nên.. vì cái này, mà quan hệ của tôi và Lâm Tư Thông lại tốt hơn một chút, nhân tiện tôi nói luôn cho nó biết, không phải nhờ quả táo mà Newton mới phát hiện ra lực vạn vật hấp dẫn, khi còn bé Davinci cũng không ngu đến nổi cả ngày vẽ toàn trứng gà còn cả Einstein cũng không thật sự bị tự kỷ đến nỗi cả ngày đều làm mấy cái ghế nhỏ. Cuối cùng, tôi còn chốt lại một tin, nói cho nó biết thật ra vợ của Cuire (tức là Marie Curi) là người thứ ba, thích một người đàn ông đã có vợ là Langevin, ông ta nhỏ hơn bà ấy vài tuổi, cũng là một nhà vật lý nổi tiếng.

Tiểu tử kia lúc nghe được mấy tin tức này, hai con mắt tròn tròn sáng rỡ mở to ra, hai tai cũng vểnh hết cả lên.

Sau đó tôi nghiêm chỉnh dạy dỗ nó: Muốn buôn chuyện thì không thể không nắm chắc mức độ của tin đồn. Không thể một mực hóng theo mấy câu chuyện tình sử ái muội của mấy đôi trai xinh gái đẹp sống dưới ánh đèn camera chớp nháy, mà không quan tâm đến chất lượng và cái hay cái dở của loại tin đồn ấy. Lúc buôn chuyện, cũng không được quên phải tìm ra sự thật, phải đi theo sự quan tâm của đông đảo quần chúng, phải đào sâu về những kết tinh của một thời lịch sử đã qua. Mấy tin tức cao cấp như vậy, chúng ta đều gọi chung là “Giai thoại danh nhân”

Tiểu tử kia bị mớ lý luận của tôi làm cho kinh hãi, làm trễ giờ ngồi tính toán “Gà mái đen đẻ 1 quả trứng nghỉ 2 ngày, gà mái trắng đẻ 1 quả nghỉ 1 ngày, nếu hai con gà cùng đẻ được tổng cộng là 10 quả trứng, thì cần ít nhất là bao nhiêu ngày.” của nó.

Chân của tôi vì được xoa bóp chu đáo, cho nên khôi phục rất nhanh. Nếu như theo lời của người phục vụ kia nói, thì chân tôi vốn không phải thương tổn đến gân cốt, chỉ cần tán huyết bị tụ lại ở chỗ sưng đi là không sao.

Thế nên cuối cùng tôi vẫn kịp có cơ hội đi ăn trưa cùng với Kelly, Vương Hiên Dật và tất nhiên là có cả Lâm đại nhân. Theo nguyên lý cơ bản mà nói, mọi người có thể cùng nhau ngồi vào một bàn, vừa ăn vừa uống rượu, sau đó nói đến việc ký kết hợp đồng là chuyện cực kỳ hợp tình hợp lý.

Nhưng Vương Hiên Dật đột nhiên lại nói là mình không thể uống rượu. Ở trên bàn ăn, mấy lời này quả thật là thối không khác gì đánh rắm, ách, không đúng, có đánh rắm thì cũng chỉ ngửi thấy một chút, sau đó thì vẫn hoà vào với không khí mà thôi. Cũng giống như tôi lúc đầu, cũng cực kỳ khiêm tốn giả vờ cười nói, mình không biết uống rượu. Cuối cùng ở trên bàn rượu, đỏ trắng vàng trộn hết vào với nhau, uống đến chết đi sống lại.

Nhưng Kelly lập tức bổ sung thêm, Hiên Dật chưa bao giờ uống rượu, mọi người đừng nên làm khó cậu ấy. Mọi người đều đã thân quen, không nên khách sáo, cùng nhau ăn một bữa cơm là tốt rồi, buổi tối còn phải ngồi máy bay nữa.

Một tiếng “Hiên Dật” này của Kelly có cảm giác vô cùng thân mật, tôi nghi ngờ nhìn Lâm đại nhân. Anh ta cũng thuận miệng nói một câu: Vương tổng là em trai của quản lý Vương.

Ồ…..Tôi như kiểu bừng tỉnh đại ngộ quay ra nhìn hai chị em nhà họ, bỗng chốc không nghĩ ra được nên nói cái gì cho phải, ngập ngừng cả nửa ngày mới phun ra được một câu: Quả nhiên hai người rất giống nhau.

Bởi vì lời nhận xét này của tôi, cho nên không khí trong phòng nhất thời có chút trầm xuống.

Lâm đại nhân là người đầu tiên phá vỡ tình huống khó xử này, mở miệng nói: Vương tổng với tiểu Trương sao lại là bạn học được. Không phải trước đây Kelly nói Vương tổng đi du học sao?

Vấn đề này tôi cũng rất muốn biết câu trả lời. Tôi nghĩ mấy cái tin tức xảy ra quanh ta này còn thú vị hơn những chuyện còn chưa biết về người nổi tiếng, có cơ hội lại phải dạy lại cho Lâm Tư Thông mới được.

Ngón tay của Vương Hiên Dật như có như không vuốt ve miệng chiếc ly, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: Tôi không xuất ngoại, cũng không nổi danh gì ở đó.Tôi mới hơn 20 tuổi, đã phải nhận một tiếng Vương tổng này, đi tới đâu cũng không được an nhàn nữa. Huống gì, tôi cũng chỉ giữ tạm chức phó tổng này, ba tôi mới thật sự là Vương tổng.

Anh là bạn bè với chị tôi đã nhiều năm, lại càng đừng khách khí như vậy, cứ gọi tôi Hiên Dật là được rồi. Hồi còn học cấp 3, đại khái là đến thời kỳ nổi loạn của tuổi trẻ chăng, bởi vì có một chút việc, nên tôi và ba cãi nhau một trận đến long trời lở đất, lúc ấy vẫn còn tức giận nên tôi quyết định không đi du học nữa, mà đến một nơi rất xa để học đại học. Không nghĩ tới, cứ chờ cứ đợi như thế đến lúc tốt nghiệp, ba tôi cũng không có biện pháp bắt tôi về.

Nói đến đây, trên mặt cậu ta hiện lên một nụ cười khổ.

Tôi đành an ủi: Vương tổng, đại học chỉ là một phần trong cuộc đời mà thôi, tới chỗ nào học cũng giống nhau.

Vương Hiên Dật đột nhiên nhìn chằm chằm tôi: Tôi nói, đừng gọi tôi là Vương tổng nữa.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, cậu ta đâu có nói gì chứ. Cậu chỉ bảo Lâm đại nhân đừng gọi cậu Vương tổng, lại không chỉ đích danh cả tôi. Nhưng dù sao nghĩ lại, cậu ta cũng là một vị khách hàng quan trọng của công ty, tôi không nên đấu đá với cậu ta làm gì cả.

Thế nên tôi đành ngọt ngào thêm vào một câu: Hiên Dật à.

Một tiếng mật ngọt chết người đến không cần đền mạng này, làm cho tất cả mọi người đều phải run hết cả lên.

Kelly cười nói: Nhìn Hiên Dật của chúng ta với Tiểu Trương này, tình cảm bạn bè có vẻ sâu xa quá.

Vương Hiên Dật nâng ly lên uống một hớp, sau đó chậm rãi nói: Cũng khá sâu sắc. Điệu nhảy cuối cùng trong đời là nhảy cùng với cô ấy.

Cậu ta còn chưa dứt lời, tôi đã “phụt” một tiếng giống như phun máu tươi ra ba thước, đủ các loại nước phun hết ra thức ăn trước mặt, một đường cơ bản cực kì đẹp mắt.