Vẫn là chương đặc biệt người kể chuyện là Asura.
"M-mày...khuya vậy rồi còn xuống đây làm gì?"_Tôi lắp bắp hỏi.
"Ăn tối."_Mikey trả lời sau đó bước vào phòng bếp.
Mĩ nữ đây rất có cảm tình với Mikey. Vì sao ư? Vì hắn lùn hơn tôi chứ sao.
Tôi cao mét bảy, cao hơn hầu hết các cô gái mà tôi gặp bên ngoài. Nhưng ở trong cái nhà này thì lại khác. Đám kia nó cứ chọc ghẹo rồi nói tôi lùn này lùn nọ. Bực lắm! Bọn họ giống như mấy cây cột điện thành tinh vậy đó! Tại họ cao quá chứ có phải tại tôi lùn đéo đâu mà cứ chọc ghẹo.
Chỉ riêng có Mikey là lùn lùn đáng yêu thôi. Hình như hắn cao chỉ tầm mét sáu là cùng.
Tôi lén liếc nhìn vào bếp. Mikey đang nhón chân lên để tìm gì đó trên tủ. Eo ôi, đáng yêu quá!
Mà ban nãy Mikey có nói là xuống để ăn tối đúng không?
Hình như dạo gần đây mấy cái taiyaki với bánh ngọt tôi mua về để trong tủ lạnh thường xuyên mất tích một cách bí ẩn. Hỏi tụi kia thì không có đứa nào ăn hết. Chắc là Mikey ăn mất rồi, hắn thích đồ ngọt mà. Làm bữa giờ cứ đè thằng Sanzu ra đánh, tự nhiên thấy có lỗi quá. =))
Thấy Mikey lục lọi một hồi mà vẫn chưa ngồi vào bàn ăn, tôi không kìm lòng được nữa mà quyết định trở lại gian bếp.
"Làm bát ramen nhé?"_Tôi mỉm cười nhìn Mikey.
Hôm nay tôi đã xử lí hết đống đồ ngọt để trong tủ rồi nên hắn có tìm tới mai cũng không thấy đâu. Với lại, ban đêm ăn ngọt sẽ không tốt cho tiêu hóa.
Mikey không đáp lời tôi nhưng hắn đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn rồi. Cứ xem như là Mikey ngầm đồng ý đi ha.
"Mày đấy, ở chung nhà mà gần nửa năm nay tao chẳng thấy mặt mày đâu."
Tôi bưng hai bát mì ra bàn, một bát cho tôi, một bát cho Mikey.
Tay nghề nấu ăn của tôi từ khi dọn về cái nơi này cũng lên hương hẳn. Chắc là do tụi kia chê dữ quá, do tự ái nên tôi mới chăm chỉ học nấu ăn hơn.
Không khí trên bàn ăn lúc này tương đối tẻ nhạt. Mikey chẳng nói lời nào, đến cả một cái liếc mắt cũng không có, hắn chỉ tập trung vào việc ăn mà thôi.
Tôi thấy lạ lắm, Mikey mà tôi quen trước kia hình như đâu có thế này.
Nhìn hắn như vầy khiến trong lòng tôi dậy lên chút xót xa.
Những tin đồn xoay quanh Mikey chẳng có gì là tốt đẹp cả. Không dính đến hai từ "vô địch" thì cũng là chuyện máu me, giết chóc.
Tôi chưa được nhìn thấy bộ mặt đó của hắn bao giờ. Và tôi cũng không muốn nhìn thấy.
Mặc dù sống trong thế giới ngầm(?) nhưng mà con người của mĩ nữ đây đặc biệt tươi sáng đó nha.
Mikey đối với tôi mãi mãi là một cậu bạn mà tôi xem như em trai của mình. Chỉ muốn chăm sóc và yêu thương thôi.
"Ăn cả phần của tao này. Ờ, tao cũng không đói lắm."_Tôi mỉm cười đưa nốt bát mì của mình cho hắn.
Mikey cũng không có ngại ngùng gì mà trực tiếp nhận lấy.
Tôi xoa đầu hắn bây giờ được không nhỉ? Nhìn Mikey đáng yêu quá.
Mà thôi, làm vậy kì lắm.
Chắc do lâu quá không gặp nên cũng có chút gì đấy là gượng gạo.
"Sao mày không xuống nhà dưới cùng ăn cơm với mọi người?"_Tôi chống tay lên cằm, nghiêng đầu tò mò.
Mikey hút mì lên cái rột, cuối cùng hắn cũng chịu nhìn thẳng vào mắt tôi rồi này.
"Sanzu ồn ào lắm."
Giọng nói không mang chút sắc thái biểu cảm nào nhưng lại khiến tôi buồn cười không chịu được. Nói gì mà đúng quá vậy!
"Nếu không thích ồn ào thì hẹn mày vào giờ này, ở phòng bếp. Tao sẽ nấu bữa tối cho mày chịu không?"_Tôi lên tiếng đề nghị.
Mikey chớp chớp mắt mấy cái, giống như hắn đang không tin lời tôi vừa nói vậy đó.
Chẳng biết vì có thiện cảm với Mikey hay vì hắn lùn mà giờ Mikey làm gì tôi cũng thấy cưng hết.
Nói sao nhỉ? Bản năng của một người mẹ chăng?
"Được."_Sau một hồi ngơ mặt thì cuối cùng Mikey cũng đã gật đầu đồng ý.
Và từ hôm đó, tôi và "bóng ma" mét sáu luôn có một cuộc hẹn bí mật vào mỗi đêm. Chỉ hai chúng tôi mà thôi.
....
Quay trở lại với thực tại, bộ phim vừa kết thúc cũng là lúc đồng hồ phòng khách điểm một giờ sáng.
Tôi vươn vai một cái, thoáng cau mày vì bộ phim nhạt như nước lã mà mình vừa xem.
Biết thế xem cái đầu gối còn sướng hơn, thật phí thời gian!
Vừa chửi thề mấy câu quay sang lại thấy Mikey đang ngồi ở một góc sofa nhìn mình.
Tự nhiên cảm giác tội lỗi dâng trào. Cứ như mình vừa lỡ miệng chửi bậy trước mặt trẻ con vậy đó.
"Zimzalabimzimzimzalabimzimzalabimzimzimzalabim."_Đôi đặt hai ngón tay lên hai bên thái dương, miệng bắt đầu lặp đi lặp lại những từ ngữ ngoài hành tinh.
Đừng hỏi tôi đang làm gì. Thì đang đọc thần chú để tẩy não Mikey chứ còn làm gì nữa!
Hắn tiến lại gần tôi, vẻ mặt trông khó coi lắm.
Mikey đưa một tay lên sờ vào cái sân bay trên trán tôi.
"Mày bị bệnh à?"
Nếu thằng Sanzu mà hỏi câu này thì tôi sẽ tặng cho nó một cước ngay lập tức. Nhưng đây là Mikey.
"Eo ôi, mày đang lo cho tao đấy à. Cưng thế."
Mĩ nữ đã không kiềm lòng được nữa rồi. Giờ thì còn ngại với chả ngùng gì nữa. Tôi trực tiếp nựng vào đôi gò má ấy luôn.
Thấy tôi gan chưa? Dám nựng cả thủ lĩnh của Phạm Thiên.
Sống được tới giờ chắc cũng nhờ phước của tổ tiên nhiều lắm. :))
"Nghe nói mày sắp đi Miến Điện với Sanzu à?"_Mikey đưa miếng taiyaki nóng hổi mà tôi vừa làm xong vào miệng sau đó cất giọng hỏi.
"Ờ, tại nó nói cần bác sĩ đi theo."_Tôi đáp.
Thấy ghê chưa? Giờ Mikey chủ động hỏi thăm tôi luôn đó nha. Chắc có nhiều người đang ghen tị với mĩ nữ lắm. Mà thôi, mĩ nữ xinh đẹp hiền dịu nên không chấp nhất.
"Cẩn thận, bảo toàn tính mạn."_Mikey tiếp tục buông lời dặn dò.
"H-hả?"_Tôi ngây người trước câu nói nhẹ như lông hồng của hắn.
Cái gì mà bảo toàn tính mạng? Nghe ghê quá vậy...
Không phải là chỉ đi theo vì cần có người chữa trị khi bị thương thôi sao?
"Ở đấy nhiều "muỗi" lắm."_Mikey ngóc đầu lên, chầm chậm nói.
Ôi trời, thì ra chỉ là chỉ là mấy con muỗi thôi sao. Còn tưởng chuyện gì kinh khủng lắm không bằng.
"Biết rồi, tao sẽ mặc thật nhiều áo để không bị muỗi đốt."_Ánh mắt lộ ra chút ý cười, tôi đáp.
Mikey đáng yêu đây là đang sợ mĩ nữ bị muỗi đốt đó sao?
Tôi sẽ đập chết hết mấy con muỗi ở đó luôn. Này thì dám làm cho Mikey phải lo lắng!
À quên mất, mĩ nữ không sát sinh. Tôi sẽ nhơ Sanzu đập hộ, có gì bảo hắn gánh nghiệp dùm mình luôn.
#còn_tiếp
Nhớ để lại vote và cmt nha 🥰
Chắc truyện sẽ thiêng về hơi hướng tình cảm bạn bè, gia đình nhiều hơn. Trời trở lạnh rồi nên tuii muốn lan tỏa sự ấm áp từ mái nhà Phạm Thiên đến cho mọi người 🙆❤