[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 2: Bao nuôi để làm bác sĩ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới đầu tưởng hai đứa nó nói đùa thôi ai ngờ lại làm thật này.

Tối đó Ran và Rindou đã hẹn Asura đến một nơi. Đó một căn biệt thự trông cũng sang trọng dữ lắm.

Tự nhiên Asura có hơi ngại.

Tại vì bộ đồ hôm nay cô mặc nó phèn quá. Nếu biết trước chuyện này xảy ra thì có lẽ Asura sẽ mặc váy dạ hội đến đây rồi :v

"Làm gì vậy? Nhanh cái chân lên coi."_Rindou từ đằng sau đi đến huýt vào vai cô một cái mà giục.

"À...ờ."_Asura định thần trở lại, bước vào trong căn biệt thự cùng với hai người bọn họ.

Nếu hỏi gan ở đâu mà cô dám đơn thân độc mã bước vào nhà cùng hai thằng bất lương thì Asura xin trả lời rằng cô cũng đéo biết nữa.

Nhưng mà cô tin tưởng Ran với Rindou lắm. Có gì thì cùng lắm là quỳ lạy, khóc lóc van xin thôi.

Còn nếu không thì Asura sẽ giả vờ bị giật kinh phong sùi bọt mép cho chúng nó sợ chơi. Cô tập cái trò giả chết này nhiều lần lắm rồi.

Bên trong căn biệt thự còn có ba người khác nữa.

Một tên lùn tóc vàng, một thằng tóc dài có hai vết sẹo ở khóe môi và một thằng đang bấm bấm laptop.

"Đến rồi đây."_Ran lên tiếng thông báo.

"Chào cô."

"Chào."

"Chào."

Lần lượt là Sanzu, Mikey, Kokonoi.

"Chào mọi người."_Asura vẫy vẫy tay, cô cười xả giao với họ.

Vãi! Tình huống này có hơi khó xử. Cũng tại hai đứa kia suốt đường đi có chịu giải thích gì cho cô đâu.

"Vậy đây là người mà mày muốn băng chi tiền vào à? Nhìn mặt đụt như vầy thì liệu có sinh lời được không đây?"_Kokonoi đi đến chỗ Ran, hắn nói nhỏ.

Ê! Asura nghe thấy đó nha! Nói ai mặt đụt vậy hả?

Dù gì thì hồi cấp hai cô toàn đứng nhất lớp không đó!

Nhưng mà chi tiền ở đây là ý gì vậy nhỉ? Đừng bảo là bắt cô đi làm đ- đó chứ?

Asura mặc dù có túng thiếu thật nhưng cô không muốn bán thân đâu.

Rồi đây số phận của mĩ nữ sẽ đi về đâu? Chẳng lẽ cô sẽ giống như Thúy Kiều hồng nhan mà bạc phận sao?

Asura ôm đầu tự cảm thấy sợ hãi trong chính suy nghĩ của mình.

"Tỉnh lại đi."_Rindou như có thể đọc được suy nghĩ của cô, hắn nhẹ nhàng thụt cùi chỏ vào Asura.

Ừ tỉnh rồi. Phải tỉnh táo để còn nghe bọn họ nói chuyện nữa.

"Chúng tôi sẽ giúp cô tiền học hành. Với điều kiện sau này phải đến làm việc ở chỗ bọn tôi."_Kokonoi nói.

À thì ra là họ nhìn thấy được dáng vẻ của một bác sĩ thiên tài ở chỗ của cô nên mới muốn mời cô đến làm việc đây mà.

Nhìn thì cứ như một đám bất lương nhưng hóa ra bọn họ lại là giám đốc bệnh viện sao?

Công nhận dạo này đãi ngộ cũng tốt thật đấy. Còn bao nuôi cả những người túng thiếu như Asura nữa.

Nếu bọn họ đã có lòng thì quý cô xinh đẹp đây xin nhận lấy. Đãi ngộ tốt như vậy thì có ngu mới không nhận ấy!

Chỉ là sau này tốt nghiệp xong thì đến làm ở chỗ mấy người này thôi mà. Quá đơn giản.

Cũng phải cảm ơn Ran và Rindou một tiếng. Nhờ bọn họ giới thiệu mà cô mới có thể thoát khỏi cảnh túng thiếu này.

Mà hay thật đấy. Chúng nó còn nhớ việc Asura muốn làm bác sĩ luôn sao?

"Ha ha tuyệt vời. Vậy là từ mai tao sẽ được đi học trở lại."_Cô bước ra khỏi căn biệt thự, nhảy cẫng lên trong vui sướng.

"Ê mà nãy tao quên hỏi. Bệnh viện ở chỗ bọn họ tên là gì vậy? Có lớn không?"_Asura chợt nhớ ra, cô quay mặt về phía hai người họ, hỏi.

Ran và Rindou nhìn nhau rồi lại nhìn cô bằng cặp mắt khó hiểu.

Nhỏ này đang nói cái đéo gì thế? Bệnh viện gì cơ?

Chuyện là năm người bọn họ đang muốn tìm một bác sĩ cho băng đảng mới thành lập tên là Phạm Thiên.

Tương lai sau này có thể băng sẽ phát triển lớn mạnh nên rất cần một bác sĩ điều trị riêng.

Bọn họ sợ nếu lỡ bị trúng đạn mà đưa đến bệnh viện thì cảnh sát sẽ vào cuộc. Đến lúc đấy thì rắc rối lắm.

"Tao không ngờ là mày đồng ý luôn đó."_Ran nói với giọng cảm thán.

"Cái đ- má! Thì mày với bọn họ có ai giải thích gì đâu. Làm tao còn tưởng..."_Cô phẫn uất nói không nên lời.

Chết thật rồi, kì này chết thật rồi! Asura đã hứa với một đám bất lương là sẽ đến làm việc cho bọn họ.

Nước đi này Asura đi sai rồi có thể cho cô đi lại được không?

Câu trả lời là không nhé!

Vì nếu giờ từ chối thì tiền đâu mà đi học. Đến lúc đấy cái ước mơ cao cả của cô cũng coi như đi tong luôn.

Và điều quan trọng hơn là Asura sợ nếu cô từ chối lời mời của đám bất lương thì có khi cái mạng nhỏ này đi tong trước cái ước mơ luôn đấy!

Thôi thì bác sĩ ở đâu mà chẳng là bác sĩ phải không.

Chắc sau này cũng chỉ đơn giản là băng bó mấy vết thương do đánh nhau thôi.

Kể ra thì công việc cũng nhàn, đãi ngộ lại vô cùng tốt.

Tự nhiên Asura cảm thấy tâm trạng lạc quan lên hẳn.

"Cảm ơn bọn mày nhiều lắm."_Cô cười cười đặt tay lên vai Ran và Rindou, ngữ khí tràn ngập sự chân thành.

Và từ đó câu chuyện về một nữ bác sĩ vào sinh ra tử với Phạm Thiên bắt đầu.

Sai một li đi một dặm là có thật.

Tự Asura vẽ ra cái khung cảnh về một tương lai tuyệt vời trước mắt để rồi chính cái đám kia là người đập vỡ nó.

Nhàn nhã lắm! Việc nhẹ lương cao lắm!

Chỉ là suýt mất mạng có mấy lần thôi.

....

Căn biệt thự sang trọng nằm ở một vùng vô cùng hoang vắng. Đó là nơi mà các thành viên cốt cáng đang sống. Chỉ có Asura là ở nhà riêng thôi còn đám này thì sống chung hết.

Chắc là để dễ dàng bàn bạc công việc hay gì?

Sau trận rượt đuổi như vận động viên chạy bộ thì giờ đây Asura cùng với Sanzu, Ran, Rindou, Takeomi đang ngồi trên cái ghế sofa lớn đặt trong phòng khách. Nhàn nhã uống trà.

Thằng Kokonoi và Kakuchou thì bận việc nên không có ở đây còn thủ lĩnh Mikey thì chắc lại đang trên sân thượng hóng gió.

"Ê nhưng mà lỡ như có đứa bị thương lúc tao chưa trở thành bác sĩ thì phải làm sao?"_ Đó là điều mà cô vô cùng thắc mắc.

"Thì chết ráng chịu chứ sao."_Sanzu cợt nhã đáp.

"Mày im mồm! Cấm phát biểu!"_Asura lườm hắn, cô chưa cho qua vụ hồi nãy đâu.

Asura đưa mắt nhìn người đàn ông trưởng thành nhất ở đây, là Takeomi. Trong đám thì hắn là người lớn tuổi nhất còn gì.

Takeomi rít điếu thuốc trên tay, phả ra một làn khói trắng.

"Thời đấy cũng ít đứa nào động đến súng."_Hắn trả lời.

Asura gật gù hiểu ý. Đúng thật là lúc trước Phạm Thiên chỉ là một băng đảng đánh nhau bằng nắm đấm thôi. Vậy mà giờ đây nó lại phát triển theo một chiều hướng khác.

À ngoài cô ra thì Phạm Thiên cũng có một số tay bác sĩ khác, hầu hết đều là đám gà mờ thôi.

Kể ra thì ban đầu Asura có hơi e ngại về đám bất lương này nhưng mà sau khoảng thời gian lâu dài gắn bó thì cô nhận ra rằng bọn họ cũng không đến nỗi tệ.

Phạm Thiên dù là một băng đảng tội phạm khét tiếng nhưng nơi đây mang đến cho Asura một cảm giác ấm áp. Giống như là nhà vậy.

"Cơ mà chú hút thuốc ít thôi nhé."

Cô nhẹ nhàng giật lấy điếu thuốc trên tay Takeomi rồi dập nó vào cái gạt tàn.

"Làm vậy sẽ sống lâu hơn đấy."

Thì ông chú này lớn tuổi nhất hội còn gì. Người già thì thường sẽ dễ sinh bệnh hơn mà. Hơn hết thuốc lá còn có thể làm giảm tuổi thọ của con người nữa.

Tính ra thì Asura cũng làm tròn nhiệm vụ của một bác sĩ lắm đó chứ.

Điều gì đang đợi mĩ nữ Asura ở phía trước đây?

#còn_tiếp

Bình luận đi để tuii còn có động lực hihi 😃

Mấy chương sau là chính thức bắt đầu cuộc phiêu lưu nha :|
Nhưng mà kiểu viết hơi tục luôn các cô có khó chịu không? Nếu có nhớ nói để tuii sửa:((