[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 60: Chống đối trái tim



Tui biết là tui ra chương lâu, mong các độc giả thông cảm vì khó khăn lắm mới lấy lại cảm hứng viết tiếp bộ này.

...

Sanzu phụ giúp Asura và một vài y tá khác đẩy băng ca vào trong.

Thoáng đưa mắt ngắm nhìn cô gái mà mình yêu, trên môi hắn bấc giác lại hiện lên một nụ cười.

Cho dù có nhìn ngắm bao nhiêu lần đi chăng nữa, Sanzu vẫn cảm thấy là không đủ.

Dáng vẻ hấp tấp, vội vàng kèm theo biểu cảm hốt hoảng trên gương mặt cô, Sanzu tự hỏi liệu lần mà hắn đối mặt với ranh giới của sự sống và cái chết, thái độ của Asura sẽ như thế nào.

...

Kết thúc ca phẫu thuật thì cũng đã là hai giờ sáng, cô mệt mỏi trúc bỏ quần áo bảo hộ, để nước cuốn trôi đi những vết máu còn sót lại.

Dạo gần đây, Asura cảm thấy bản thân không còn được khỏe mạnh như mấy năm trước nữa, già rồi chăng?

Nghĩ đến đây, tiếng thở dài thườn thượt vô thức tuông ra. Bản thân cũng sắp ba mươi rồi vậy mà vẫn chưa có một mối tình vắt vai, không lẽ Asura sẽ sống cô đơn như thế này cả đời hay sao?

Có khi là thế thật, bản thân cô làm việc trong một môi trường toàn là những tên đàn ông nhưng được cái lại chẳng có ai bình thường cả.

Asura có đủ can đảm để trở thành bác sĩ cho một băng đảng tội phạm nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn kết hôn hay sinh con cho một tên tội phạm.

Những người trong Phạm Thiên sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi khổ của cô đâu. Đặc biệt là kể từ lần gặp gỡ và nói chuyện cùng với Naya hôm trước, chị ấy đã khuyên Asura rằng nên ra ngoài và hẹn hò trước khi tuổi xuân trôi qua một cách chóng vánh. Thật sự câu nói ấy rất đáng để suy ngẫm.

"Đang nghĩ gì mà trông mày thẫn thờ vậy?"_Sanzu đứng tựa lưng vào bức tường đằng sau Asura, hắn đã quan sát cô một lúc rồi, bộ dạng ngu ngơ như thế chắc chắn là cô đang có tâm sự.

"Ôi trời, mày vẫn còn ở đây sao Sanzu?"_Asura có chút ngạc nhiên, từ lúc vào phòng mổ cho đến bây giờ cũng hơn bốn tiếng đồng hồ chứ ít ỏi gì. Vậy mà hắn vẫn...

"Ở nhà chán lắm nên tao quyết định ở đây với mày."_Sanzu mỉm cười, đáp.

Nhìn vào nụ cười nở rộ trên khóe môi của hắn, Asura chợt không biết nói gì thêm.

Cô đang nghĩ nếu như người đàn ông trước mặt mình đây không phải là một tên tội phạm khét tiếng, vậy thì liệu Asura có động lòng với Sanzu hay không?

Hắn rất tốt, ít nhất là đối với cô rất tốt.

Nếu là một người đàn ông bình thường, nếu Sanzu là một người bình thường thì có lẽ...

"Làm gì đứng đực ra đó vậy? Có muốn đi ăn chút gì đó không?"_Sanzu tiến lại gần, huơ huơ tay trước mặt Asura rồi hỏi.

Cô tự tát nhẹ vào mặt mình mấy cái cho tỉnh táo. Vừa rồi Asura đang suy nghĩ cái gì vậy? Chắc là do đang mệt mỏi cộng với việc bây giờ đã là hai giờ sáng rồi nên đầu óc cô hiện không được tỉnh táo mà thôi.

...

Sanzu lái xe chở cô dạo quanh thành phố để tìm những quán ăn còn mở cửa, nhưng đã lượn qua lượn lại gần ba mươi phút rồi vậy mà vẫn chẳng thấy hàng quán nào sáng đèn.

Sanzu bực bội đập tay vào vô lăng một cái.

"Mẹ kiếp! Tại sao lại chẳng còn chỗ nào mở cửa hết vậy?"

Asura phì cười, cô đáp: "Đồ điên, đã gần ba giờ sáng rồi thì làm gì còn chỗ nào mở cửa nữa."

"Chán thật đấy."_Sanzu lười biếng ngửa lưng ra đằng sau, để chiếc xe trong trạng thái tự động lái.

Nhìn quầng thâm trên mắt hắn mà xem, Sanzu đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi?

Nhắc mới nhớ, hình như khi vừa làm xong nhiệm vụ trở về nhà, hắn đã bám chặt lấy Asura, đến chuyện nghĩ ngơi cũng chẳng thèm quan tâm.

Rốt cuộc Asura đã làm gì mà khiến Sanzu si mê cô đến vậy?

"Tao...thật sự...đã rất lo lắng cho mày."_Asura lắp bắp, thanh âm trầm thấp đến độ phải tập trung lắm mới có thể nghe được cô đang nói gì.

Sanzu nhướn mày: "Mày nói gì cơ?"

"Thì lần trước ấy...mày cũng đi làm nhiệm vụ suốt mấy ngày trời rồi...rồi...trở về với hàng đống vết thương chí mạng."_Asura khó khăn lắm mới nói được cả câu, giọng cô cứ run run. Để tránh đối mặt với Sanzu, cô đã chọn cách đưa mắt ngắm nhìn đường phố bên ngoài.

Mặc dù trong lòng không ngừng dậy lên từng đợt sóng hạnh phúc nhưng không hiểu vì sao, Sanzu lại chẳng thể cười nổi.

Ban nãy lúc ở bên ngoài phòng phẫu thuật, hắn rất tò mò về biểu cảm lo lắng của Asura khi mình gặp nạn.

Nhưng bây giờ có lẽ Sanzu không còn muốn nhìn thấy nó nữa, bởi vì hắn sợ rằng bản thân sẽ không thể cầm lòng được.

"Tao sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu nên đừng lo lắng nhé."_Sanzu nhẹ nhàng chạm tay vào mái tóc mềm mượt của cô, ngữ khí quá đỗi dịu dàng.

"Mong là vậy."_Asura gạt tay Sanzu ra, hững hờ đáp.

Cô không tin lời hắn nói.

...

Cả hai đến siêu thị mua ít đồ về làm bữa khuya, trong lúc cô chuẩn bị các món ăn thì Sanzu ngồi trên ghế phòng bếp mà cắm mặt vào điện thoại.

Chỉ là giao chút việc vặt cho bọn đàn em xử lí thôi, thời gian này hắn muốn ở nhà, muốn ở bên cạnh Asura nhiều hơn.

Hai bát ramen nóng hổi được đặt lên bàn, Asura ngồi xuống đối diện Sanzu, cô không nói gì, cứ thế mà dùng bữa.

Từ lúc trên xe tới giờ, Asura còn không nhìn hắn tới một lần.

Sao vậy? Sanzu suốt cả buổi đâu có chọc ghẹo gì cô, ngược lại hắn còn làm mấy cái hành động ấm áp chết đi được.

Asura tối nay lại lắm, giống như là một người mất hồn vậy.

Sau khi ăn xong, cô đi thẳng một mạch lên phòng, để lại Sanzu một mình dưới phòng bếp.

Khi Asura vừa rời đi thì Ran tiến vào, hắn vừa ngoái mặt lại nhìn cô vừa cất giọng hỏi Sanzu:

"Con nhỏ đó lại bị sao thế? Mày chọc nó gì à?"

Sanzu lắc đầu, làm như lúc nào hắn cũng là một tên dở hơi thích chọc ghẹo con gái nhà người ta không bằng.

Thấy Sanzu đang trong trạng thái trầm ngâm, Ran kéo ghế ngồi ngay phía đối diện hắn, hai tay đan vào nhau, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc đến lạ. Bộ dạng của hắn khiến Sanzu cũng phải chú ý đến.

Ran trầm giọng: "Nấu hộ bát ramen coi."

"Thằng điên."_Sanzu lườm Ran một cái rồi cũng đứng dậy rời đi, tên đầu xanh tím anh xuất hiện làm mất cả bầu không khí.

Ran ngơ ngác, không ngờ có ngày hắn bị một con chó điên chửi mình điên đấy!

Nhưng mà hai người đó, chắc chắn là đúng với những gì Ran nghĩ rồi.

"Nếu thật là như vậy thì lại tội cho thằng mặt sẹo."_Hắn thở dài.

...

Trên phòng, Asura lúc này vẫn chưa thể nào chợp mắt được.

Lý trí của cô đang chống đối lại chính con tim của mình.

Mặc cho nó có đập loạn nhịp hay cảm động vì bất kì điều gì, Asura vẫn có thể ngăn cho bản thân không được động lòng.

Nếu cô thật sự thích hắn, không! Điều đó không thể nào xảy ra được!

Asura sẽ không cho phép nó xảy ra!

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha ❤

Không hiểu sao tui vừa viết chương này vừa cảm thấy nội tâm dằn vặt.