[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 100: Tôn nghiêm và thỏa hiệp



Đoàng! Tiếng súng lại lần nữa vang lên. Takemichi nhắm tịt mắt, sẵn sàng đón nhận nỗi đau xé tan da thịt bởi luồng đạn. Nhưng không. Cậu đã đợi được vài phút và không có gì xảy ra. Âm thanh "bịch" khiến cậu hoảng sợ mà mở to mắt.

Người bắn vẫn là Kakucho, khói từ nòng súng còn vương trên đấy. Nhưng người bị bắn không phải Hanagaki Takemichi hay Tachibana Naoto.

Kisaki là kẻ chịu trận.

Hắn ta ngã khuỵu với vết xoáy sâu của viên đạn vào giữa trán. Máu chảy lênh láng khắp nền đất lạnh và lan đến bên chân Naoto. Mắt hắn trợn to, miệng há hốc. Dường như đến tận lúc Tử thần bắt hắn đi, hắn cũng không biết được lý do vì sao mà mình phải chết. Hắn bị phản bội ư?

Không, hắn bị lợi dụng. Và giờ thì hắn chết đi như một quân Tốt tự đắc đã hết giá trị của mình.

"Đồ tọc mạch này." Izana đá vào thi thể của Kisaki và cao giọng mắng, "Bảo mày tìm Tachibana và Hanagaki chứ có ai bảo mày bắn chúng nó đâu!? Ngộ nhỡ toang mất thằng Hanagaki rồi thì tính sao hả? Cái đồ ngu dốt chết tiệt!"

Mắng đã mồm, Izana chuyển mắt sang Kakucho và ra lệnh, "Băng bó cho Tachibana rồi mang tụi nó đi."

Kakucho gật đầu. Izana nhanh chóng rời khỏi đây và lên một chiếc xe đậu gần đó. Kakucho cúi người, mò tay vào trong áo của Kisaki và lấy ra chìa khóa xe của hắn. Sau đó, Kakucho cõng lấy Tachibana Naoto dậy trước cặp mắt đề phòng của người bạn thơ ấu.

"Đi thôi, Takemichi." Hắn nói, "Đừng chậm trễ nữa, Tachibana mà chết vì mất máu thì không phải do tao đâu."

Nén lại nghi vấn, Takemichi nhanh chân đi theo Kakucho vào xe. Trên xe có sẵn hộp y tế để sơ cứu. Một bên cầm máu giúp Naoto, một bên, Takemichi lên tiếng hỏi bạn cũ.

"Này, Kaku-chan, chuyện này là sao?"

Vì ở đây không có Izana nên Kakucho thả lỏng hơn vừa nãy nhiều. Hắn giải thích, "Izana muốn tìm mày nên đã lợi dụng Kisaki để thám thính đường đi của mày, nhưng vì mày được Tachibana bảo vệ kĩ quá nên tạm thời không rõ tung tích. Taiju là con mồi Izana thả ra để dụ mày đến cho nhanh. Chuyện chỉ có thể thôi."

"Cái– Cái gì!? Taiju là mồi nhử sao?" Takemichi giật toáng mình sợ hãi. Vậy thì những thông tin nãy giờ cậu nghe được là giả hết sao!?

Thấy biểu cảm của Takemichi, Kakucho hạ giọng nói tiếp, "Đừng lo, Taiju đều nói thật đấy. Hắn đảm nhận vụ này cũng vì muốn điều tra thêm về tin tức mà công an nắm được. Với lại, Izana yêu cầu hắn nói thật."

"Chuyện này rốt cuộc là sao!? Tại sao Izana lại giúp chúng ta?" Takemichi hỏi nhỏ với Naoto, người đang mãi luây huây với đống băng gạc cầm máu. Là một công an được đào tạo bài bản, Naoto dễ dàng dùng kiềm đã khử độc và gắp viên đạn ra. Tuy quá trình máu tanh be bét không nỡ nhìn nhưng cuối cùng thì cậu vẫn đã lấy được nó ra ngoài.

Khi xe dừng trước một nhà xưởng lớn, Kakucho nhắc nhở, "Izana không có ý định hại mày và Tachibana. Mặc dù ý định thật sự của cậu ta là gì thì đến tao không biết, nhưng mày cố gắng đừng làm cậu ấy nổi giận."

"Tao nghĩ, chuyện của mày ắt có liên quan đến di nguyện của người kia."

"Ai?"

"Sano Erika."

Lại nữa, lại là cái tên ấy. Bằng một cách nào đó, dù cho Sano Erika đã mất được mười hai năm thì tầm ảnh hưởng của cô ta vẫn chưa hề thuyên giảm.

Takemichi nuốt nước bọt rồi cùng Naoto giữ vững cảnh giác và đi theo Kakucho vào bên trong nhà xưởng. Ở một góc nhà xưởng là một bộ ghế sô pha màu bạc. Gã thủ lĩnh Thiên Trúc đang nằm trên băng ghế dài và say sưa chơi đùa cùng khẩu Beretta màu bạc. Khẩu súng đó mang cho Takemichi một cảm giác quen thuộc. Ngay lập tức, cậu nghĩ đến con lục mà Mikey đã ném đến cho cậu vào ngày hôm đó. Cậu tự hỏi về mối quan hệ thật sự của Kurokawa và Mikey, khi mà Taiju đã cho cậu biết rằng vì người này mà Mikey mới thay đổi nhiều đến vậy.

Takemichi và Naoto ngồi xuống ở hai chiếc sô pha đối diện, Kakucho theo lệnh mà rời khỏi nhà xưởng và ra xe chờ. Lúc này, Izana từ từ ngồi dậy. Gã bắt chéo chân, chống cằm lên đùi và nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu. Rất lâu, chắc cũng phải khoảng năm đến mười phút. Đến khi mồ hôi lạnh trên thái dương của Takemichi đã chảy xuống kha khá, Izana mới mở miệng, "Mày là Hanagaki đúng không?"

Takemichi gật đầu, định nói gì thì lại bị Izana cắt ngang.

"Nhìn mày phèn thật." Izana cảm thán, "Có thật là mày có năng lực du hành thời gian không vậy?"

Nghe gã nói xong, Takemichi và Naoto trợn trừng mắt, vội vàng liếc nhìn nhau và cố gắng phân tích chuyện gì xảy ra. Không thể nào! Làm sao gã này có thể biết được bí mật của bọn họ? Hầu như bọn họ không để lại bất kỳ chứng cứ nào cho việc du hành thời gian. Huống hồ, nếu có thì chắc gì ai đã tin.

"Không cần phải chối. Nếu chúng mày càng chối thì tao càng có lý do để gϊếŧ chúng mày ngay tại đây đấy. Mục đích tao cứu chúng mày khỏi Kisaki là vì cái năng lực đó của mày thôi." Izana vớ lấy điếu xì gà trên bàn, cắt đầu, vừa châm lửa vừa gõ nhẹ ở đuôi, nom gã tao nhã và sang quý lắm. Đúng là vậy thật, vì chỉ có những kẻ nhiều tiền thì mới chơi xì gà mà.

Mặc kệ người đối diện có đang sốc hay thế nào, Izana tiếp tục điềm tĩnh, "Chắc chúng mày đã nghe qua về cái tên Sano Erika và mối quan hệ giữa tao và cô ấy chứ nhỉ?"

Takemichi do dự không biết nên trả lời thế nào. Thật ra thì cậu không rõ ràng chuyện này cho lắm, chỉ biết rằng người này là tình nhân ngày xưa của chị gái Mikey. May sao, hình như đoán được điều gì về mục đích của Izana, Naoto liền thay Takemichi đáp lời.

"Sano Erika là người sáng lập ra tập đoàn Shiva, cựu thủ lĩnh đệ nhất của băng xã hội đen cùng tên và là người có đóng góp nhiều nhất vào Thiên Trúc. Sano tuy đã mất mười hai năm nhưng đến nay, cô ta vẫn được biết đến là người gián tiếp tạo ra tam giác Ten-Tou-Shi và có tầm ảnh hưởng nhất định tới thế giới ngầm. Đồng thời, Sano Erika và Kurokawa Izana từng là người yêu của nhau. Tôi nói đúng chứ, anh Kurokawa?" Tachibana Naoto thận trọng trình bày, "Tôi có vài phỏng đoán về mục đích của anh." Thấy Izana tỏ ra hứng thú, Naoto nói tiếp, "Nếu anh đã chắc chắn về khả năng du hành thời gian của Takemichi-kun, cộng với cái tên của cô Sano anh nhắc tới, như vậy, mục đích của anh là muốn thông qua chúng tôi để làm gì đó với cô Sano trong quá khứ?"

"Tìm tòi thông tin và suy luận được đó. Đúng là công an có khác nhỉ." Izana rít một hơi xì gà. Gã thở phào một hơi đầy thỏa mãn, đoạn mới nói tiếp, "Nhưng đoán sai rồi nhé."

"Người muốn nhờ đến năng lực của Hanagaki không phải là tao." Izana đặt xì gà lên gạt thuốc, "E-san, hay chính Sano Erika mới là người muốn nhờ."

Tachibana Naoto nhướng mày khó hiểu, mà Takemichi thì càng hoang mang hơn. Chẳng phải Sano Erika đã chết vào mười hai năm trước rồi sao? Làm sao một người chết rồi có ý định nhờ cậu được? Đội mồ sống dậy? Hay là Sano Erika cũng giả chết giống với Kisaki Tetta?

"Bớt đoán mò đi. Chị ấy chết thật." Izana nói bâng quơ, "Ban đầu tao cũng không ngờ là mày thật sự có năng lực đó. Nhưng mục đích của tao không cần đến việc tao có hoài nghi hay không, dù sao thì chị ấy nói gì mà chẳng đúng. Cái bộ não đó, chậc!" Izana tặc lưỡi, "Thôi, vào vấn đề chính luôn nhé."

"Mười hai năm trước, E-san... Sano Erika đã đoán ra được năng lực du hành thời gian của mày." Trước ánh nhìn kinh ngạc tột độ của hai người đối diện, Izana tiếp tục trần thuật, "Chẳng biết suy từ đâu ra, nhưng chị ta đã hoàn toàn chắc chắn về năng lực của mày, Hanagaki, vậy nên trước khi chết, chị ấy đã để lại cho tao một di nguyện như thế này: Tao phải tìm đến mày và nói lại những lời sau."

"[Sau khi Sano Erika và Sano Manjirou đều chết đi, hãy đến tìm Hanagaki Takemichi và trao đổi với cậu ta một điều kiện]."

"[Nếu Hanagaki Takemichi chấp nhận du hành thời gian và giúp Sano Erika của quá khứ thuật lại một số cột mốc sự kiện quan trọng đã xảy ra từ ngày Sano Erika chết đến thời điểm khi gặp được Kurokawa Izana ở tương lai, Shiva bằng lòng dùng toàn bộ năng lực của mình để đảm bảo cho Hanagaki và Tachibana Hinata có một cuộc đời bình yên và chết già trên giường bệnh. Hoặc nếu có thêm bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, chỉ cần do Hanagaki Takemichi yêu cầu, Shiva cũng không ngần ngại giúp đỡ]."

"[Nếu Hanagaki Takemichi không chấp nhận giúp đỡ," Izana dừng lại một chốc. Gã nâng mắt và gằn giọng đầy nguy hiểm, "Truy sát không tha.]"

Hanagaki Takemichi rùng mình sợ hãi. Những gì Kurokawa Izana nói không chỉ khiến cho cậu lâm vào bối rối, câu cuối cùng của gã còn đem đến cho cậu một nỗi bất an tột độ. Nếu không giúp thì sao? Cậu sẽ chết sao? Cậu chết thì không nói, ở đây có cả Naoto, rồi gia đình cậu, gia đình Tachibana. Cậu không thể bỏ mặc bọn họ được.

Không cần suy nghĩ nhiều, Hangaki vừa định cất lời đồng ý thì bỗng nhiên, người đối diện chợt cười phá lên, "Haha! Hanagaki, Tachibana, biểu cảm của hai chúng mày trông buồn cười lắm đấy!" Gã dụi đi nước mắt và nói đứt quãng, "Câu cuối tao đùa thôi, chị ấy không có nói như thế đâu mà lo."

"Chị ấy đã nói, nếu mày không thể giúp thì cũng đành chịu." Izana chơi đùa với chiếc khuyên tai màu đỏ của mình, "Nếu hợp tác với chị ấy, cả đời này, chỉ cần mày yêu cầu, cho dù có dùng mạng đổi mạng chị ấy vẫn làm."

"E-san rất quý mày. Đối với chị ấy, mày có lẽ là kỳ tích cuối cùng của thế giới. Mày rất có ảnh hưởng đến chị ấy. Nói thế nào nhỉ, theo như lời của Mikey thì mày giống như một người hùng vậy."

"Thật đấy, Hanagaki." Gã rũ mắt, giọng của gã chợt nhẹ bẫng, "Mày không biết đâu, chỉ cần mày chịu làm, mày... có thể cứu được cả nhà Sano đấy, có thể... có thể mày sẽ cứu được chị ấy cũng nên?" Thanh âm của gã trầm đục và đầy do dự. Gã không dám chắc về những gì gã suy đoán. Thứ gã làm được bây giờ chắc chỉ là truyền lại cho hai kẻ kia những lời cuối cùng của chị ấy. Và nếu có thể, gã mong gã có thể làm gì đó giúp được chị. Gã trở nên mẫn cảm mỗi khi nghĩ đến Sano Erika, mẫn cảm đến độ một Đế Vương vô tình như gã đã vô thức mà rơi nước mắt trước mặt người ngoài. Chỉ một giọt, hai giọt. Dừng ở đó nhưng đủ thấy gã xót lòng cỡ nào.

"Quá khứ ấy... Nếu có thể thay đổi, làm ơn... Mày muốn tao làm gì cũng được..." Izana duỗi tay che đi đôi mắt phong lan tuyệt đẹp của gã. Lệ nam nhi đã đổ xuống vùng trời lạnh nhạt ấy. Gã không muốn ai nhìn thấy gã lúc này, nhưng gã vẫn không kiềm được mà nức nở. Trông gã chẳng khác gì một đứa trẻ bị bỏ rơi, "Nhờ mày đấy, nếu được thì hãy giúp chị ấy đi... Không có chị ấy, thế giới của tao kỳ lạ lắm... Tao đã thay chị ấy nuôi dạy Mikey, thay chị ấy xây dựng Ten-Tou-Shi, thay chị ấy nhìn ngắm thế giới, nhưng mà... không được, tao đều phá hỏng mọi thứ... Tao có lỗi với chị ấy, với anh Shinichirou, với Emma... Cứ như thế này, tao làm sao dám đến gặp chị ấy đây...?"

"Hanagaki này..."

Izana thút thít và hụt hơi rất nhiều. Một tên Vua đang hạ mình trước hai kẻ vô danh chỉ để cầu xin điều vô lý mà gã chưa từng tin. Nhưng đến lúc này, nó giống như cọng rơm rạ cuối cùng để gã bắt lấy.

Gã đã từ bỏ cái tôi cao thượng của mình và cúi đầu, cốt chỉ để cứu vớt lại chút hy vọng bé nhỏ về một ngày được lần nữa nhìn đến niềm khao khát cả đời.

Một vị Vua sẽ không cúi đầu. Gã đã học được bài học đó từ ngày gã dùng sức mạnh của mình để tôn bản thân lên hàng cao nhất. Lúc ấy, gã không giống người. Gã không để ai vào mắt, gã xem cả thế giới như con kiến dưới chân mình. Lúc ấy, gã như đồ vô cảm. Cho đến tận bây giờ, gã vẫn kiên trì giữ lại cái pháp tắc đó của mình.

Nhưng người kia thì khác.

"Này, chị nghĩ vua liệu có cúi đầu không, E-san?" Izana hỏi Sano Erika khi cả hai đang cùng nhau dừng chân trên vị trí cao nhất của khu cảng Yokohama, nơi mà vài tuần sau đó sẽ diễn ra trận chiến giữa hai băng đảng có tầm ảnh hưởng của Kantou. Sano Erika đã trầm ngâm rất lâu. Đợi khi Izana tưởng rằng không nhận được đáp án, Erika bỗng đáp, "Có."

"Một vị Vua sẽ cúi đầu. Cúi đầu có thể là biểu hiện của hèn kém, nhưng ở nhiều khía cạnh khác, nó còn có nghĩa là thỏa hiệp. Vị Vua thông minh sẽ biết thỏa hiệp trước những thứ mang lại điều tốt hơn cho Vương Quốc của mình. Bởi dù Vua có quyền lực đến đâu, chẳng phải mục đích của ngai vị ấy vẫn là bảo vệ Vương Quốc hay sao? Chung quy thì cúi đầu cũng chỉ là một hành động, nhưng sâu trong kẻ đang cúi đầu mang suy nghĩ gì, đó mới là điều quan trọng hơn cả."

"Chị ví dụ tôi xem?"

"Để xem nào..." Erika nhìn gã, nhoẻn bên môi chút trìu mến, dịu dàng, "Nếu có một ngày buộc phải lựa chọn giữa tôn nghiêm và kẻ bên cạnh, tôi sẽ bằng lòng cúi đầu, khuỵu gối mà không chút do dự. Dẫu cho bản thân tôi có phải chịu đọa đầy nhường nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của những người yêu dấu, tôi đã chẳng còn mong mỏi gì hơn."

Cuối cùng thì, chịu ảnh hưởng từ thế lực nào đó, vị Vua của Thiên Trúc đã bằng lòng thỏa hiệp vì Nữ Hoàng của gã.