Erika đã mày mò thắt tóc được một tiếng trước gương, lần đầu tiên làm còn vụng về, nhưng cô nhanh chóng tạo cho mình một kiểu tóc hoàn hảo phù hợp với Kimono.
"Xong!"
Cô xem đồng hồ, đã sáu giờ kém mười. Erika nhanh chân mang guốc vào và hoàn tất chuẩn bị. Trước khi đi, Shinichirou có hỏi cô giờ về, cô nói chắc sẽ về trễ và bảo anh không cần phải chờ cửa mình. Chẳng hiểu sao, anh bỗng xanh mặt và nhét một cái hộp vào túi xách của Erika.
Erika nhìn, và cũng xanh mặt y hệt anh, nhưng xanh theo cái kiểu vừa choáng váng nhức não vừa ngượng ngùng.
"Thằng nhỏ chưa có 18!"
"Anh đang lo cho nó!" Shinchirou đáp lời, vẻ mặt đầy lo lắng, "Gặp em khác gì dẫn sói vào nhà?"
"...? Rút lại đi, không là em đấm anh đấy!?"
Anh chạy vội vào nhà kho, đóng sầm cửa trước ánh nhìn tức tối của em gái nhà mình. Cô cười lạnh, mặt ngoài thì kháng cự nhưng cũng âm thầm nhét món hàng be bé màu hồng vào chỗ sâu nhất trong túi. Nói đùa, ai mà biết được tương lai nó như thế nào.
Vừa khóa cổng, Erika đã nghe thấy âm thanh của chiếc motor hôm nọ đến gần. Là Izana. Cô vui sướng trông ra, mái tóc trắng cuốn theo chiều gió, đôi mắt phong lan mở to và khóe miệng ẩn ẩn ý cười kia chính là chàng thiếu niên mình tương tư.
"Izana-kun!" Erika gọi lớn, phất tay đầy vui vẻ.
Chiếc motor dừng lại trước mặt người con gái xinh đẹp. Giữa sắc tối của màn trời đêm, cô gái trong bộ Kimono sắc tím và mái tóc hồng anh đào bỗng bừng sáng lên tựa như đom đóm, khiến cậu thiếu niên tóc trắng không khỏi hoảng hốt.
Izana ngơ ngác, trong màn đêm, cùng với những ánh đèn đường yếu ớt, cô gái ấy sáng lên như một nàng tiên vừa hạ phàm.
Nghe sến sẩm chẳng giống cậu gì cả, nhưng đó là những gì cậu thật sự đã nghĩ.
Ngồi đằng sau xe, Erika thích ý ôm lấy eo của người thiếu niên tóc trắng. Cậu ta vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng cũng chẳng đẩy ra cánh tay mềm mại của cô. Vành tai của Izana đã ửng đỏ từ lúc nào không hay.
Từ đáy lòng, Izana thừa nhận rằng, giữa mùa đông se lạnh này, hơi ấm phả vào vùng cổ của người con gái ấy khiến cậu lưu luyến chẳng muốn rời xa.
Đây là một cảm giác kỳ quặc, mới lạ, nhưng Izana không chán ghét nó.
Đến nơi, gửi xe xong, Izana và Erika liền cùng nhau sóng vai đi vào.
Vừa vào trong, cả hai suýt bị choáng ngợp bởi cảnh tấp nập rộn ràng của lễ hội. Đủ loại gian hàng được bày như bắn súng, vớt cá vàng, gắp banh, kẹo bông gòn vân vân làm Erika thích thú. Cô hưng phấn dắt lấy tay Izana đi gắp nơi, trông tự nhiên như thể đã dắt tay vô số lần.
Thực chất, Erika đang ngượng chín mặt trong lòng, bên ngoài cười đến ngây ngô, chỉ có chủ động mới là quốc sách.
Dọc đường đi, chủ yếu là Erika nói chuyện, Izana lâu lâu sẽ đáp lời, nhưng không khí cả hai không hề xấu hổ. Erika tuy là lần đầu yêu đương, nhưng trên lập trường của một người kinh doanh, miệng lưỡi trơn tru chính là ưu điểm lớn nhất của cô. Cô nói nhiều đến nỗi Izana có lúc phải nghi hoặc về dung lượng của bộ não Erika.
Nói được một hồi, cả hai dừng chân ở một gian hàng bắn súng. Mắt cô sáng rực nhìn con gấu bông màu nâu được đặt ở vị trí trên cùng, tay níu lấy một góc áo của Izana.
"Izana-kun, Izana-kun, mình chơi trò đó đi!" Erika chỉ vào con gấu bông, "Con gấu bông đó đáng yêu quá!"
Izana cười, "Cậu chơi hay tôi chơi?"
"Tôi chơi mấy cái này dở lắm..." Erika bỉu môi, tỏ ra cực kỳ ủy khuất.
Sano Erika, lãnh đạo tổ chức bất lương đứng đầu Tokyo, Tokyo Akehisa, cầm súng bắn người như cơm bữa, vừa nói rằng cô ấy chơi trò bắn súng dở lắm. Nếu người quen của cô có mặt ở đây và nghe được lời cô nói, hẳn họ sẵn sàng nâng súng lên và nả vào cô mấy phát liền.
Diễn viên Hollywood Sano Erika!
Erika vui vẻ nhận lấy con gấu bông giải nhất mà Izana phải bắn ba lần để lấy. Một tay ôm nó vào lòng, một bên khác tiếp tục dắt tay Izana đi dạo. Vừa đi vừa trò chuyện, cùng lúc, hai người họ đã ghé vào rất nhiều gian hàng trò chơi và chơi đến vui vẻ.
Không đến một lát, Erika đã thu được nhiều món chiến lợi phẩm sau một hồi thu hoạch, nào là gấu bông, nơ kẹp tóc, kẹo dẻo hồ lô, đồ chơi hình cá vàng. Đương nhiên, tất cả đều nhờ Izana.
Cô đưa cho Izana chiếc nơ kẹp tóc rồi nài nỉ, "Izana-kun kẹp lên giúp tôi đi! Giữa vòng bím tóc ấy."
Izana kinh ngạc, tuy vậy vẫn thuận theo lời cô gái. Cậu vòng ra sau, kẹp chiếc nơ vào giữa sợi xu nhỏ cột lấy hai bím tóc, cẩn thận vì cứ sợ kẹp làm tóc rối, rồi đắc ý xem tác phẩm nghệ thuật này.
"Đẹp chứ?" Erika hỏi.
"Đẹp." Izana đáp.
Cô lại hỏi, "Hôm nay trông tôi thế nào?", nói rồi, cô xoay một vòng cho Izana xem, cười tủm tỉm chờ đáp án của thiếu niên.
Izana cũng bật cười, vẫn là một câu "Đẹp", nhưng Izana dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng Erika, đồng tử màu phong lan trở nên thâm thuý hơn thường ngày.
Bình thường, đôi mắt của cậu như một vũ trụ trống rỗng, nó mở to, nhạt nhẽo vô vị. Mà giờ, nó tựa hồ đang chứa đựng một tầng cảm xúc mới lạ mà cậu chẳng nhận ra.
Người con gái này, hàng lông mi dày cất giấu những suy nghĩ không rõ ràng, còn cả chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng no đủ, ẩn hiện vị ướŧ áŧ, cả người nhiệt tình như lửa và tràn đầy sức sống, khiến người ta không tự chủ mà ngoái lại nhìn nhiều vài lần.
Từ lúc đi vào đền, đã có kha khá tầm mắt như có như không lén lút xem người con gái bên cạnh cậu, nhưng sau đó lại bị ánh mắt hung hăng của Izana dọa trở về.
Đến cả cậu cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.
Erika tiếp tục đi dạo cùng Izana, trong lòng lại đắc ý cực kỳ. Ngó bộ bạn trai tương lai rơi vào lưới của cô là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Chị tổng tài Michelle!"
Từ phía sau, một giọng nữ quen quen nói lớn lên tên của cô. Erika ngoái lại nhìn, đó là hai cô bé lúc trưa đã giúp cô chọn Kimono, Mori Ran và Suzuki Sonoko.
Erika chào hỏi, "Chào buổi tối, Ran, Sonoko."
Izana không khỏi lia ánh mắt nghi hoặc nhìn cô gái đang nắm tay mình. Tổng tài Michelle? Nhặt đâu ra biệt danh nghe dị gớm vậy?
Đoán được câu hỏi không nói từ thiếu niên, Erika nhanh chóng giải thích, "Tổng tài Michelle là nghệ danh công việc mà mấy em ấy đặt cho tôi đó", cô nháy mắt tinh nghịch, giả vờ thần bí.
"Chị xinh quá!" Sonoko cảm thán, Mori Ran cũng gật gù.
Erika cười cười, nhìn bộ dạng của hai cô gái và khen ngợi. "Hai đứa cũng thế mà, Kimono rất hợp đó."
"A, đúng rồi," Erika kéo lấy tay của Izana, "Đây là người bạn mà chị nhắc đến này."
Xuất hiện trước mặt Ran và Sonoko là một thiếu niên nhỏ gầy, có vẻ trạc tuổi họ, da ngâm, tóc trắng và mắt tím, vừa có nét ngoại quốc vừa có nét Nhật Bản, trông cứ như con lai vậy. Cậu ta nở một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu với họ xem như chào hỏi. Cậu ta rất đẹp, gương mặt tinh xảo ấy có thể debut idol, nhưng cái vẻ cười cười của cậu ta mang đến cho bọn họ cảm thấy khá kỳ lạ.
Nó không có hồn, Mori Ran nghĩ vậy, tuy rằng khi nhìn về chị Michelle, trông cậu ta có phần chân thật hơn.
Nghe đến hai từ "người bạn" bị cô gằn giọng, hai thiếu nữ hiểu ý cười cười, không dám làm phiền cặp đôi mà chỉ trò chuyện một lúc liền cáo biệt rời đi. Lúc này, Izana mới hỏi.
"Cậu có công việc rồi à?"
"Làm gì có, tôi chỉ làm việc bán thời gian ở tiệm cà phê thôi. Mà vì tôi có mộng làm sếp nên mấy nhóc kia cứ trêu là tổng tài mãi." Erika trắng trợn nói dối.
"Cậu không phải đi học à?"
"Tôi đi học về rồi mới đi làm." Erika tiếp tục trắng trợn nói dối.
"Thế sao?"
"Nhưng cậu đừng kể cho ai nhé! Mười bảy tuổi chưa được cho phép đi làm thêm đâu." Erika lại trắng trợn nói dối.
Nhưng lời nói dối này khiến Izana khựng lại, không khỏi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Biết là cô gái này lớn, ai ngờ không chỉ lớn hơn cậu về chiều cao mà thậm chí còn lớn hơn cậu về tuổi nữa.
Khá bất ngờ.
"Sao vậy?" Erika lo lắng, "Cậu không khỏe à?", không khỏe thì mình cùng đi nghỉ ngơi.
Izana lắc đầu. Cả hai tiếp tục đi dạo một hồi, đến hơn tám giờ rưỡi tối thì Erika bảo có hẹn với bạn nên phải đi trước. Mặc dù cũng thắc mắc đứa khốn nạn nào hẹn con gái nhà người ta tầm này, nhưng Izana vẫn cười cười tạm biệt cô bạn xinh đẹp đã đi chơi với cậu hôm nay.
Izana lúc nào cũng chỉ cười một kiểu thôi nhỉ, Erika nghĩ, không biết còn cậu ấy còn biểu cảm nào khác không, ví dụ như khi bị nằm trên giườ--
Đủ rồi Erika!
Bên này, Izana vừa ra đến nơi để xe thì phát hiện Kakucho, thằng thuộc hạ nối khố đang ngồi trên con xe của nó và nhìn chằm chằm con xe của cậu.
"Mày làm gì ở đây đấy?"
Kakucho giật cả mình, nhìn lại thì thấy ra là ông tổ Izana nhà cậu ta.
"Ở nhà chán nên tao ra ngoài hóng gió tí." Kakucho nói, "Tao lại không biết mày thích đi chơi hội đấy."
"Đi chơi với bạn à?"
Izana cười nhạt lắc đầu, khởi động xe và cùng Kakucho đi dạo thành phố, cũng chẳng trả lời câu nói của cậu ta.
Bạn bè, đối với cậu, hai từ đó thật nhàm chán. Nó như đang cười vào mặt cậu và nhắc lại cái quá khứ bị "bạn bè" hội đồng hồi còn ở trại mồ côi.
Cậu có anh trai là Shinichirou, và thuộc hạ là Kakucho, vậy là đủ. Ngay cả đám Hắc Long dưới trướng, cậu còn chẳng cho chúng vào phạm vi được cậu quan tâm.
Còn cô gái đó, Michelle?
"..."
Có lẽ, đó là ngoại lệ, nhỉ?
Cậu không chắc.
Bởi ngay cả tiềm thức cậu vẫn luôn nhắc nhở, rằng bà con gái chỉ toàn là những kẻ dối trá, giống như cái cách mẹ bỏ lại cậu ở trại mồ côi dưới danh nghĩ trường tư thục, giống như cái cách những đứa con gái ngoài miệng thì khen ngợi nhưng sau lưng lại âm thầm chửi bới, giống như cái cách mấy mụ già nhìn cậu bằng cặp mắt quái dị chỉ vì cậu không giống với những đứa trẻ mà mấy mụ ta từng gặp.
Cậu không biết có nên đặt quá nhiều hi vọng không, bởi bất kỳ phụ nữ nào trên đời mà chẳng giống nhau.
Izana đắm chìm vào dòng suy nghĩ, cho dù trong lòng cậu vốn đã không xem Michelle thuộc về những người đó từ lâu.
Có lẽ Izana không nhận ra, từ cái lúc mà người con gái tên Michelle kia bước chân vào cuộc sống thường nhật của cậu, trái tim cậu đã nhảy loạn lên bao nhiêu lần, và cái ranh giới tưởng chừng vững như bàn thạch trong lòng cậu đã bắt đầu lung lay.