Ăn trưa xong, Izana chỉ nán lại vài giờ, đợi đến tầm ba giờ liền rời đi. Erika cũng không giữ cậu lại làm gì. Cô lấy từ lò vi sóng ra mấy chiếc bánh anh đào, đặt gọn trong hộp giấy và dúi vào tay Izana.
"Trước khi ăn nhớ bỏ vào lò vi sóng đấy nhé, phải ăn nóng thì mới ngon" Cô dặn dò, miệng nói huyên thiên như mấy bà mẹ.
Izana cười cười gật đầu, tạm biệt cô rồi xoay người định đi, nhưng bàn tay bỗng bị Erika kéo lại. Cậu nghi hoặc, chỉ thấy cô gái ấy thẹn thùng hỏi nhỏ, "Lần sau lại đến chơi nhé?"
Lần sau lại đến chơi nhé?
Nghĩ đến bữa trưa ngon lành và món bánh anh đào hấp dẫn, cậu không do dự gật đầu. Erika thở phào nhẹ nhõm, buông tay và nói lời tạm biệt.
Trở về căn hộ của mình, Izana chẳng ngoài ý muốn khi không thấy Kakucho đâu, giờ này thì thằng nhóc đó đang đi học ở trường. Không việc gì phải lo lắng, mà bánh cũng không chia cho nó đâu.
Izana nằm phịch ra giường, mở ti vi, vừa xem vừa ăn bánh, cũng chẳng nghe lời dặn dò của Erika. Đột nhiên, cậu dừng ăn, đặt bánh lên hộp giấy và ngẩn người nhìn bàn tay của mình.
Những lần trước không để ý kỹ, cậu không biết thì ra bàn tay cô ấy có nhiều vết chai như vậy. Cái nắm hờ vừa nãy giúp cậu cảm nhận những vết gồ ghề rõ ràng hơn.
Có lẽ đó là những vết chai do cầm bút, nhưng nếu thật là vậy thì chúng có nhiều quá không?
Còn nếu không phải cầm bút, thì cô ấy làm gì mới để lại nhiều vết chai như thế?
Izana cầm lấy mẫu bánh ăn dở, cắn một miếng.
Xem ra Michelle không đơn thuần như bề ngoài của cô ấy, nhỉ?
Không biết rằng thân phận của mình bị nghi ngờ, sau khi Izana rời đi, Erika liền nằm dài ra ghế và tháo xuống bộ mặt hiền huệ, dịu dàng của mình. Cô mở nhạc, vắt chéo chân và bàn chân thì đung đưa theo giai điệu, vừa tận hưởng không gian riêng vừa cười khì khì đến đáng sợ.
[ Erika: Có lẽ các anh không biết, vừa rồi em vừa ăn trưa tại nhà với bạn trai tương lai.]
[ Erika: Biểu cảm ngại ngùng của bạn trai ngon lắm các anh ạ ]
[ Erika đã gửi một nhãn dán *mèo con xịt máu mũi* ]
[ Shinichirou: !!! ]
[ Benkei: ??? ]
[ Akashi Takeomi: Mày chầm chậm thôi, chưa gì mà đã thế rồi. ]
[ Waka: Mày có dùng biện pháp an toàn không đấy? ]
[ Erika: ? ]
[ Erika: Này nhé, chúng tôi ăn trưa bình thường, platonic love đi mấy cha nội :) ]
[ Shinichirou: ... ]
[ Shinichirou: Anh thấy nhìn em không liên quan gì tới platonic love hết ]
[ Akashi Takeomi: +1 ]
[ Benkei: +2 ]
[ Waka: +3 ]
[ Waka: Thế mới bảo... ]
[ Erika: ... ]
Phì cười với các ông anh của mình, bỗng, một cuộc gọi đến khiến biểu cảm Erika đanh lại. Cô bắt máy, giọng trở nên nghiêm túc, thời khắc này đã chuyển thân phận thành [Michelle].
"Michelle nghe."
"Mako đây."
"Sao đấy?"
"Tao mới dọn dẹp một nhóm của băng Hắc Long, dạo này chúng nó làm càn quá."
"Hắc Long ư?"
"Ừ, Hắc Long đang bành trướng sang lĩnh vực đen, không thể làm ngơ được, chúng đang thách thức Tokyo Akehisa."
"Mày và Yuzuha có ý kiến gì không?"
"Chúng tao đề xuất trực tiếp thu luôn Hắc Long, nhưng Sousuke phản đối."
"Hừm... Hiện tại không thể thu Hắc Long về được. Hắc Long sẽ đóng vai trò là thế cân bằng cho Kantou. Mako, mày phải nhớ, Tokyo Akehisa hiện tại chỉ mới là bất lương theo tổ chức, chưa phải yakuza, đừng làm điều gì để ảnh hưởng nó."
"... Tao biết rồi."
"Tiếp tục áp chúng xuống, sắp tới chúng ta sẽ có cuộc họp, tao sẽ nói rõ hơn ở đó."
"Đã rõ."
Cúp điện thoại, Erika nằm ườn ra ghế, không khỏi thở dài mệt mỏi. Cô gác tay lên trán suy nghĩ.
Hắc Long là tâm huyết của Shinichirou và ba ông anh kia, mặc dù bây giờ nó đang thay đổi nhưng nó vẫn là cái băng đảng ngày xưa kề vai sát cánh với anh hai.
Nếu cô thu nó về, anh hai sẽ buồn lắm, dù cô biết anh không bao giờ phản đối việc làm của cô.
Anh hai lúc nào cũng dịu dàng hết, nhưng chưa lúc nào anh hai dịu dàng với bản thân anh. Mà cô thì lại chẳng muốn dùng phần dịu dàng ấy để đánh đổi nỗi buồn bã của anh đâu.
Hắc Long...
Có lẽ phải đẩy nhanh kế hoạch kia thôi.
Bên kia, dưới tầng hầm Eka, Suzuki Mako tối sầm mặt đạp mạnh vào một tên bất lương thuộc băng Hắc Long. Nó hộc máu, thở hổn hển như sắp chết. Karasawa Yuzuha lập tức tiến tới ngăn hắn lại, trước khi hắn thật sự gϊếŧ luôn tên bất lương kia.
"Bình tĩnh đi, Mako."
Một gã cao gầy nhảy từ trên thùng hàng xuống, áo quần hắn lắm lem đầy vết mực và màu vẽ, nhưng những vết đỏ trên đó lại thâm hơn một cách kỳ quặc. Gã có mái tóc lam tối màu, vuốt ra sau cẩn thận và gọn gàng, cặp kính vàng che hờ đi đôi mắt bén nhọn như rắn của gã. Trông gã như một kẻ sĩ bại hoại, một tên ghê gớm đội lốt họa sĩ hiền lành.
Suzuki Mako hừ lạnh, ngồi phịch xuống một cái ghế gần đó, chiếc ghế yếu ớt phát ra tiếng kẽo kẹt vì bất lực với gã cơ bắp đồ sộ, "Tao không hiểu gì sất, mắc gì Michelle lại nhún nhường cho Hắc Long chứ?"
Karasawa Yuzuha chống cằm lên vai của Suzuki Mako, một tay vỗ vai bên kia của hắn để trấn an con gấu đang ẩn ẩn cơn thịnh nộ này. Hắn hướng cằm về phía gã tóc lam - Kawaragi Sousuke và chờ đợi lời giải thích.
Không vội, Kawaragi Sousuke đi đến trước tên bất lương Hắc Long kia, lấy một viên con nhộng trong chiếc hộp giấu dưới lớp áo ra và đút vào miệng nó. Gã nói, "Chúng ta có kế hoạch lớn, không thể vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng nó được. Hắc Long cũng chỉ là một người trưởng thành bị teo nhỏ thôi, cứ mặc chúng muốn làm gì thì làm, đừng quá phận là được."
"Huống chi, Michelle nói đúng. Hắc Long phải làm cái mốc cân bằng cho Kantou để phục vụ cho tổ chức sau này và cả thiếu chủ nữa."
"Thiếu chủ?" Suzuki Mako nghi hoặc.
"Thiếu chủ Manjirou, em trai của Michelle." Hắn giải thích, "Thiếu chủ đang lãnh đạo một băng bất lương quy mô nhỏ tên là Tokyo Manji, mục đích thành lập của nó là vì xích mích với Hắc Long. Michelle muốn giữ Hắc Long lại cho thiếu chủ."
Suzuki Mako nhún vai, không thèm để ý nữa. Gã chẳng hiểu gì về kế hoạch của thủ lĩnh, gã cũng không cần hiểu. Làm một đội với Karasawa Yuzuha - CPU di động hình người, gã chỉ cần vũ lực tuyệt đối là đủ.
Lúc này, Karasawa Yuzuha huýt sáo, vỗ vai bảo hắn chú ý đến tên bất lương Hắc Long nằm trên sàn.
Chỉ thấy tên bất lương còn khỏe mạnh vừa rồi co lại như con giun, lăn lộn liên tục trên sàn và liên tục hộc ra nước dãi, cả người gã đổ đầy mồ hôi, vật lộn như điên như thể gã đang bị thứ gì tra tấn bên trong người.
Mà nguyên nhân của nó chính là viên thuốc Kawaragi Sousuke mới đút cho gã.
Kawaragi Sousuke ném hộp thuốc cho Karasawa Yuzuha, bên trong còn lại khoảng sáu viên. Đó chính là tác phẩm nghiên cứu thành công của Karasawa Yuzuha từ những tài liệu hợp tác với Tổ chức Áo Đen. Hơn nữa, hắn còn đi trước tổ chức kia một bước, trực tiếp hoàn thành nó trong bí mật.
Mục đích của thứ thuốc này là cải lão hoàn đồng, Karasawa Yuzuha đã đẩy mạnh nó thành tái tạo gene cực mạnh.
Chỉ thấy tên bất lương kia bỗng hét lớn một tiếng, cả người gã run run, sau đó... thu nhỏ lại.
"Thu nhỏ!?" Suzuki Mako giật mình, thì ra đây chính là tác dụng đáng kinh ngạc mà Yuzuha đã nói với gã trước đó.
Tên bất lương Hắc Long đã ngất đi, cơ thể hắn biến thành một đứa trẻ, nằm gọn dưới lớp áo choàng của Hắc Long. Kawaragi Sousuke đến gần kiểm tra, xác nhận còn sống liền giao toàn quyền xử lí lại cho Karasawa Yuzuha.
Trước khi đi, Kawaragi Sousuke nhắc nhở, "Michelle dặn chúng ta đừng tiếp xúc quá gần với thiếu chủ, cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ là được. Cẩn trọng, đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ kế hoạch, cũng đừng làm hành động gì đáng nghi. Sắp tới..."
"Michelle không thể lại lười biếng nữa rồi."
Kawaragi Sousuke cười lớn và rời khỏi tầng hầm. Karasawa Yuzuha như trầm ngâm suy nghĩ, mà một bên, Suzuki Mako cười nhạo một tiếng.
"Thật là, thẳng quỷ ấy lúc nào cũng có cách bắt Michelle phải làm việc, lại thêm cái tính đa nghi của nó," Hắn bỉu môi, "Quả thật quá thích hợp đi điều tra nội gián."
Xem ánh mắt của hắn ta khi nhắc nhở bọn họ ấy, ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi khiến hắn không thoải mái, dù biết rằng hoài nghi kia là hoài nghi cách làm của hắn, mà không phải là lòng trung thành.
Lòng trung thành của năm người họ đối với Michelle là bất di bất dịch, bởi người như Michelle mới xứng đáng để họ phục vụ.
"Nhắc tới nội gián..."
Karasawa Yuzuha ôm lấy "đứa trẻ" dưới sàn lên, "Katsuki dạo này mới là bận nhất ấy. Cậu ấy ăn lương tận ba nơi, tổ chức, Eka và Sở Cảnh sát Quốc Gia, một ngày xoay như chong chóng, khó trách dạo này cậu ta gầy hẳn vài centimet."
Suzuki Mako nheo mắt, "Rành dữ vậy?"
"Haha, mày không biết đấy thôi." Karsawa Yuzuha bật cười, "Toàn bộ tao moi từ mồm của Yuma đấy."
"Yuma biết cả centimet trên người Katsuki cơ à?" Suzuki Mako chần chờ, "Đừng nói với tao..."
Karasawa Yuzuha không đáp, chỉ huýt sáo một tiếng dài và mang "đứa trẻ" về phòng thí nghiệm.
"Nhớ nhắc anh em Haitani xong việc đúng hạn đấy nhé. Sẵn thì nhắc chúng nhiệm vụ tiếp theo luôn."
"Nhiệm vụ là thu về tiền tháng này của Kokonoi Hajime, nếu chưa đủ tiền trả hết thì lấy lãi mấy tháng này trước."
"OK."
Nhìn "đứa trẻ" trên tay, lại nhìn hộp thuốc sáu viên con nhộng, Karasawa Yuzuha thở dài.
Tokyo Manji của thiếu chủ trong tương lai có thể sẽ trở thành băng số một số hai Tokyo này, trở thành thế cân bằng của Kantou. Mà thế cân bằng, với Michelle, chỉ cần có hai là đủ, một là Hắc Long, một là Tokyo Manji. Nhưng dạo này, chưa để Tokyo Manji kịp trưởng thành, Hắc Long đã bắt đầu lộ rõ mưu đồ của chúng.
Như vậy, hắn cũng có thể đoán sơ sơ được nội dung cuộc họp sắp tới.
Từ bất lương trở thành yakuza rất khó, nên họ cần có kế hoạch cụ thể và mưu lược thông minh. Mà kế hoạch thì Michelle đã lập ra từ nửa năm trước, định sẽ tiến hành vào mùa thu năm sau.
Tuy nhiên, theo cái đà này, kế hoạch ấy sẽ phải đẩy nhanh hơn dự tính.
Kế hoạch [Thoát kén].
Có vẻ năm tới là một năm bận rộn rồi đây.