Erika đang có một kế hoạch, và cô đã vạch ra nó trên đường đi đón Kurokawa Izana.
Tổng trưởng hiện tại của Hắc Long, Madarame Shion quá vô dụng. Nó chỉ đang làm Hắc Long trở nên tệ hơn. Và sau lần thua Touman vài năm trước, nó không chỉ đang làm cho thế lực của Touman càng vững chắc mà Hắc Long dưới tay nó ngày một sa sút.
Bởi vậy, kế hoạch của Erika là [Thanh trừng và thao túng] Hắc Long.
Mà để hoàn thành kế hoạch đó, cô cần thúc đẩy Hắc Long đi theo con đường khác với hiện tại. Hắc Long không nên hèn yếu như thế này, để có thể làm thế lực cân bằng vùng Kantou, Hắc Long phải có tầm ảnh hưởng lớn.
Nhưng để Hắc Long trở lại như cái thời anh hai thì khó. Thành viên cốt cán ngày xưa đều đã rời băng, mà muốn tìm một người như anh hai trong giới bất lương này chẳng khác gì mò kim đáy bể. Sano Shinichirou là một cá thể nổi bật và đặc biệt nhất trong thời đại bất lương, Erika luôn biết rõ điều đó.
Vì vậy, dù có thể sẽ trái với suy nghĩ của anh hai, Erika quyết định sẽ đẩy Hắc Long lên con đường tương tự Shiva.
Shiva có thể phất lên như ngày hôm nay là nhờ sức mạnh tuyệt đối và những con đường kinh doanh dát vàng. Và thứ Hắc Long cần chính là như thế, sức mạnh và tiền.
Sức mạnh, trước mắt, Erika đã có một lựa chọn.
Shiba Taiju.
"Chị đi đâu đấy?" Izana hỏi. Cậu phát hiện đây không phải con đường về nhà.
"Có thể xem như là đi công việc đi." Erika đáp, suy nghĩ hồi lâu, cô hỏi, "Một lát nữa Izana có thể làm vệ sĩ cho tôi không?"
"Hả?"
"Yeah... Dù sao cũng là thủ lĩnh tự thân ra trận mà. Bình thường tôi toàn đi với một đám cơ." Erika cười cười, "Tôi sắp xử lí vài chuyện liên quan đến Hắc Long, dắt theo Cựu Tổng trưởng Hắc Long coi như bùa hộ mệnh đi."
Izana ồ một tiếng, "Công việc của Shiva mà dắt theo người ngoài có ổn không vậy?"
"Người ngoài? Ai?"
"Tôi chứ ai."
"A, Izana à?" Erika cười khúc khích, "Izana là người của tôi mà, có phải người ngoài đâu."
"... Hồi nào vậy?"
"Ơ, không phải à?"
"..."
Không chống cự được cặp mắt đen long lanh chực chờ rưng rưng kia, Izana quay đầu đi, ậm ừ trả lời, giọng mất tự nhiên. Erika phì cười, từ lúc về đây, chẳng khi nào cô được thoải mái biểu lộ tính nết của mình nhiều như bây giờ.
Có lẽ, Izana sẽ giúp được [Sano Erika].
Chiếc Mazda xám dừng lại trước một ngôi nhà trông có vẻ khá giả. Erika xuống xe và nhấn chuông cửa, Izana theo sau. Người đón tiếp họ là một cô bé tóc vàng nhỏ xinh, nom có vẻ nhỏ hơn Izana, nhưng lại có vài vết thương xô xác phá hỏng khuôn mặt xinh xắn.
Hôm nay là một ngày tồi tệ với Shiba Yuzuha.
Mới sáng ra, lỡ làm cháy một miếng bánh mì, bị đánh; vô tình quên thu quần áo vào nên bay mất mấy cái, bị đánh; vừa bảo hôm nay sẽ về trễ vì phải đi phụ việc họ hàng, bị đánh; có người nhấn chuông nhưng bận tay nhờ ra mở cửa, bị đánh.
Yuzuha uất ức, nhưng Yuzuha không dám nói, nói là bị đánh nữa.
Có người đến chắc người kia sẽ thu liễm lại một chút, mong là cô bé sẽ có ngày chủ nhật bình yên.
Yuzuha mở cửa, trông thấy hai người lạ hoắc mà cô chưa từng gặp qua bao giờ. Đứng trước là một người phụ nữ trưởng thành, tóc búi hờ, mặc com lê trắng xám, đánh son đỏ, thêm hai quầng thâm mắt khiến cho cô ấy trông vô cùng nghiêm khắc và đáng sợ. Người phía sau là một thiếu niên thấp hơn, cao bằng em, tóc trắng mắt tím giống như người lai, cặp khuyên mặt trời mọc rất bắt mắt, nhưng thứ thu hút nhất vẫn là đôi mắt mở to vô hồn kia, chúng khiến cho em không dám nhìn thẳng, vì cứ như trước đôi mắt đó thì em chỉ là một con kiến vậy.
Trông thế này thì chắc không phải đa cấp gì đâu nhỉ?
"Hai người tìm ai?" Shiba Yuzuha cảnh giác hỏi.
Erika nở một nụ cười thân thiết, điệu cười như gió xuân ấy làm hảo cảm của Yuzuha tăng lên một chút, và nó lại tụt không phanh trở lại khi em nghe thấy câu trả lời.
"Chúng tôi tìm cậu Shiba Taiju, cứ bảo với cậu ấy là có người của Shiva đến tìm, phiền em rồi."
Biết ngay mà! Nhìn đáng sợ thế này chắc chắn chỉ có tìm người kia chứ còn ai!
"Vâ-- Vâng, hai người đợi một chút!"
Cô bé tóc vàng hoảng loạn chạy vào trong, lúc sau, em lại hoảng loạn chạy ra, vội mời cả hai vào phòng khách, châm trà nước rồi quay đi không dám nhìn lại, vì đối diện hai người bọn họ chính là con trai cả của gia đình này, Shiba Taiju, và cũng là người mà Erika muốn tìm.
Một gã cao lớn ngông nghênh, hình xăm ở cổ lộ ra trông cũng khá ngầu đấy, nhưng thái độ kiêu ngạo và cộc cằn quá, đó là ấn tượng của Erika về Shiba Taiju.
Gã nói, giọng ồm ồm dễ sợ, "Không biết hôm nay người của Shiva đến nơi này, chưa kịp chuẩn bị đón tiếp chu đáo, mong các vị thứ lỗi." Cách gã nói chuyện lịch sự và từ tốn, khác hẳn bề ngoài dũng mãnh của gã, toàn thân toát ra một vẻ học thức và khôn ngoan.
Là người dùng được, Erika ngay lập tức kết luận sau một câu đầu tiên.
"Tôi nghe danh cậu Shiba đã lâu, hôm nay gặp được cậu, quả nhiên không khác gì lời đồn. Cậu Shiba là người tài giỏi, cha của cậu thường nhắc đến cậu lắm." Erika cười khúc khích khen ngợi, "Vừa gặp thôi mà tôi đã nhìn thấy được tiềm năng vô hạn từ cậu Shiba đây, diễm phúc diễm phúc."
Cha của Shiba Taiju là một trong những đối tác qua lại của Shiva trước đây.
"Cảm ơn, cô quá khen. So với tôi, danh tiếng của Shiva mới như sấm đánh bên tai, đúng là không khác gì lời đồn, Shiva không những mạnh mẽ mà còn có mặt hòa nhã thế này, đúng là mở mang tầm mắt, vinh hạnh cho tôi quá."
Trên trán Izana lúc này đã in hằn mấy đường gân xanh, nụ cười cậu tắt ngấm, mất kiên nhẫn thì mất kiên nhẫn lắm, nhưng ngại mặt mũi cho Erika nên cậu cứ phải nhịn xuống và giương lỗ tai lên nghe hai nhân vật này khách khí thổi phồng nhau cả buổi trời.
May mắn, không kéo dài bao lâu, cả hai nhanh chóng đi vào chủ đề chính, làm Izana và Shiba Yuzuha đứng nghe lén sau cửa không khỏi len lén thở phào một hơi.
"Như vậy, tôi có thể hỏi về mục đích chuyến đi đến đây của quý vị đây chứ?" Shiba Taiju cười lịch thiệp.
Shiba Yuzuha muốn khóc, em âm thầm gạt những giọt nước mắt đã khô. Cả tỷ năm mới được thấy một mặt hiền hòa của anh trai, nếu có thể thì em đã cầm máy quay phim quay lại rồi, nhưng đáng tiếc, không thể, bị đánh chết đó.
"Chị--"
Nghe tiếng gọi từ phía sau, Yuzuha vội che miệng em trai mình lại và kéo em nép vào bên cửa, "Suỵt, đã lén lút thì phải nói nhỏ chứ, Hakkai!" em hạ giọng, nhưng lại không nghĩ đến với chiều cao của Shiba Hakkai thì người bên ngoài đã phát hiện cả hai từ lâu, mà hai đứa vẫn hồn nhiên chẳng biết.
Shiba Yuzuha ló đầu ra, cố gắng nghe những gì đang diễn ra ngoài ấy, em rất tò mò không biết người kia đang nói gì mà có thể khiến cho Shiba Taiju liên tục biến đổi sắc mặt như thế. Vừa nãy là khách khí, sau đó là cảnh giác, rồi xem thường, đến kinh ngạc, và bây giờ là nghiêm túc và pha lẫn hưng phấn.
"Y như con tắc kè ấy." Shiba Yuzuha thì thầm. Shiba Hakkai cũng âm thầm gật đầu đồng ý.
Mà phía trong phòng khách hình như đã đạt thành một thỏa thuận gì đó, chỉ thấy người con gái kia lấy từ túi xách ra một bản tài liệu đẩy đến trước mặt Shiba Taiju, gã đọc một hồi rồi cười khẽ, cầm bút và ký tên vào. Cả ba đứng lên, Erika và Shiba Taiju bắt tay nhau, xem ra cực kỳ hài lòng về cuộc trao đổi vừa rồi.
Đợi khi hai người kia đã đi, Shiba Yuzuha mới rón rén đi ra, rón rén dọn dẹp và định rón rén đi vào, nhưng bất chợt, Shiba Taiju bỗng gọi em lại khiến em giật cả mình.
"Yuzuha."
"A-- anh?"
"Bỏ thói nói lắp bắp đi." Shiba Taiju vỗ vào đầu em một cái rõ đau, nhưng chẳng hiểu sao, nó lại giống một cái xoa đầu hơn là đánh. Em ngơ ngác, nghe thấy anh trai mình nói, "Từ nay sắp thành em gái Tổng trưởng rồi đấy, đừng có nhút nhát hoài vậy."
Shiba Yuzuha chạm lên đầu, cố gắng tìm về hơi ấm hiếm có còn sót lại, đến khi Shiba Hakkai lay em vài cái, em mới sực tỉnh.
"Cái gì!? Em gái Tổng trưởng?"
"Trong nhà đừng có lớn tiếng, mày muốn tao dạy lại mày nữa hả, Yuzuha?"
"Em xin lỗi."
Đáp lí nhí, Shiba Yuzuha nhanh chóng chạy vào nhà bếp, quỳ sụp xuống và vỗ ngực thở dốc. Suýt nữa là bị ăn đòn rồi, may là tâm trạng anh trai có vẻ vui. Nhưng còn vụ Tổng trưởng là sao? Cuộc trò chuyện vừa rồi là thế nào? Shiva là ai? Vì sao vừa nói có xíu mà anh trai có luôn cái chức Tổng trưởng? Mà Tổng trưởng của băng nào?
Không biết điều này là tốt hay xấu, nhưng trong lòng em cứ bất an. Nhớ lại nét mặt hưng phấn tột độ của anh trai, em nhịn không được mà rùng mình.
Trong chiếc Mazda xám bạc nọ, không khí yên tĩnh đến kỳ cục. Thiếu niên tóc trắng vừa ngắm nhìn đường phố vừa tiện tay chơi đùa với chiếc khuyên tai mặt trời mọc của mình. Người phụ nữ đang lái xe hình như đang suy tư gì đó, vừa ngâm nga vừa gõ ngón tay nhịp nhàng lên vô lăng. Một lúc lâu, thiếu niên quyết định chấm dứt không khí kỳ cục này.
"Sao chị lại chọn Shiba Taiju làm Tổng trưởng thứ mười cho Hắc Long?" Cậu hỏi, "Chẳng phải chị nói cai trị bằng đầu óc luôn tốt hơn bằng vũ lực à? Thằng Shiba Taiju đó có tiếng bạo lực mà chị vẫn chọn?" Hiện tượng vả mặt đến sớm thế à?
Erika cười cười lắc đầu, vươn tay xoa tóc cậu thiếu niên đang càu nhàu, "Thì tôi cũng nói rồi đó, mình dùng đầu óc để thu nạp vũ lực về dưới trướng phục vụ cho mình chứ. Mục đích của tôi không phải là thâu tóm Hắc Long mà là đẩy Hắc Long lên làm thế cân bằng cho Kantou. Mình để người mình ở bên ngoài điều hành, mình ở bên trong thao túng, chứ tôi có bảo cậu ta sẽ lãnh đạo Hắc Long đâu."
"Shiba Taiju là một kẻ có đầu óc kinh doanh tốt, rất thích hợp để làm đối tác với nhau."
"Vả lại, còn cần một người nữa thì kế hoạch của tôi mới hoàn thiện."
Izana trẻ con thế này làm cô nhớ đến Haitani Rindou ghê, nhưng thằng nhóc ấy sẽ ngoan ngoãn để cô xoa đầu, mà thiếu niên này thì không.
Izana hất tay Erika ra, bực tức, "Chị còn xoa nữa là tôi hói đấy!"
Erika bật cười. Lúc này, bọn họ tiếp tục đến địa điểm tiếp theo chính là cao ốc Akehisa.
"Khi nào mới về vậy?" Izana chán nản theo sau Erika.
"Em có việc gấp à?"
"Tôi muốn đi cắt tóc. Xơ quá cọ vào mặt hoài, ngứa."
Izana trả lời cộc lốc, nhưng Erika cũng không để trong lòng. Vì vừa phải dùng đầu óc suy nghĩ khá nhiều nên Erika đâm ra thèm thuốc, vừa rút một điếu tính châm lửa thì lại thấy Izana nhăn mặt. Cậu không ghét việc hút thuốc, chỉ là không thích mùi cay sè của thuốc lá thôi.
Thấy thế, Erika cất thuốc lá đi.
Izana theo Erika đến văn phòng của cô, một căn phòng làm việc trông cực kỳ nghiêm chỉnh. Một giá sách lớn đầy tài liệu, một cái tủ cao khóa cẩn thận, một bộ sô pha màu đồng, một bàn làm việc có bảng tên [Chủ Tịch] và một chậu violet.
Cậu đưa mắt xem kĩ chậu lan kia, chẳng hiểu sao nhìn nhiều lại thấy bực bội trong lòng hơn.