Cậu ngồi trên bàn giáo viên, cởi bỏ cặp kính tròn. Phải nghiêm túc thật rồi. Cậu gọi điện cho một người.
- "Takeomi."
[-"Có chuyện gì sao? Mày để quên cái gì ở nhà hả?"]
- "Tao cần bọn mày nhập cuộc, Phạm."
[-"... Để tao hỏi ý kiến Senju nhưng nếu là mày thì con bé sẽ đồng ý thôi."]
- "Được rồi. Cảm ơn mày."
...
- "Sensei. Tụi em đến rồi này."-Chifuyu, Hakkai và Inui gõ cửa. Hóa ra thầy của bọn họ sống ở tòa nhà như này. Trông cũng không đến nỗi tệ.
- "Mấy đứa vào đi. Thầy chuẩn bị xong hết rồi chỉ cần vào học thôi."
- "Oa! Nhà Take-sensei rộng ghê đó."-Hakkai
- "Không phải ở trường thì gọi là Takemichi-san cũng được."-Cậu mỉm cười.
Mặt Chifuyu hơi nhăn lại, cậu lấy hết can đảm mở lời.
- "Thầy ổn chứ ạ. Sáng nay bọn em..."
Sáng nay bang của bọn họ phải đi đánh nhau với bang khác nên không thể đến trường. Chifuyu chỉ mong sao kết thúc trận đánh để có thể nhanh chóng quay về vì cậu biết rằng Takemichi đang chờ. Nhưng đã quá trễ. Khi họ quay lại trường thì đã vào tiết cuối rồi. Takemichi cũng không có trong phòng giáo viên làm Chifuyu rất áy náy.
- "Nếu nói thầy ổn thì đó là một lời nói dối. Nhưng điều quan trọng hiện giờ là mấy đứa hiện giờ vẫn đang học thêm tại đây đấy thôi. Giờ thì mau giở sách ra. Chúng ta hãy cùng nhau học về Ma thú thôi nào."
Ma thú được phân ra 3 loại: Thuần hóa, Hoang dã, Huyền thoại.
Năm nhất họ chỉ được học lí thuyết chứ chưa học thực hành nhưng đây là lớp học thêm của Takemichi nên cậu có thể dạy họ tất cả những gì cậu muốn.
Để triệu hồi ma thú cần phải rạch một đường nhẹ trên tay không cần sâu lắm chỉ cần có máu chảy ra. Hình dung ma thú của bản thân rồi sau đó hét to "Triệu hồi" thì ma thú sẽ xuất hiện. Xung quanh của ma thú sẽ tỏa ra làn khói có màu sắc đó được gọi là "rona". Ma thú có rona đặc trưng riêng của chúng thông qua chủ nhân. Do đó việc kết thân giữa chủ nhân và ma thú rất quan trọng. Có thể cảm hóa ma thú bằng tình cảm hoặc là sức mạnh đều được. Chỉ khác là nếu cảm hóa bằng tình cảm, ma thú đó sẽ trung thành hơn nhưng để làm được điều đó thực sự rất khó. Vì vậy nên đa số là dùng sức mạnh để khiến ma thú khiếp sợ. Đó là bài học thực hành của năm 2.
Bài học thực hành của năm 3 đó chính là biến hóa "bán thú". Tức có nghĩa, sau khi chủ nhân và ma thú hoàn toàn trở nên hòa hợp, cho ma thú đó uống máu từ nơi triệu hồi rồi hô lên đúng cú pháp hợp thể là thành công.
Nghe một tràng dài, mặt của Chifuyu và Hakkai ngờ nghệch trở nên khó hiểu. Inui không biểu cảm nhưng cũng nghiêng đầu về một bên thắc mắc. Takemichi phụt cười rồi sau đó mở ti vi lên.
- "Thầy biết là mấy đứa khó hiểu khi đọc mấy thứ đó. Vậy sao chúng ta không thử xem luôn màn triệu hồi và biến hóa bán thú nhỉ?"
Cậu cho phát một đoạn quay video, người con trai tóc đen đứng trước màn hình ti vi.
- "Là Shinichiro-san!"-Inui ngạc nhiên. Cậu thắc mắc sao thầy giáo của mình lại quen được tổng trưởng Hắc Long đời đầu chứ?
- "Đây là màn thực hành năm 3 về việc triệu hồi ma thú và biến hóa bán thú của Shinichiro mấy năm về trước. Mấy đứa nên cảm thấy may mắn khi thầy vẫn giữ cái này lại vì nó còn có ích cho việc giảng dạy đi."
Shinichiro cầm con dao lên cứa nhẹ vào cổ tay sau đó anh giơ tay lên hét to.
[-"Triệu hồi"]
Một hình thù to lớn tỏa ra làn khói đen và thứ đó đang đứng sau lưng của anh. Shinichiro trông có vẻ hơi sợ hãi nhưng vẫn đối mặt với nó. Tay anh dơ lên khoảng không cách chỗ thứ đó một khoảng nhất định. Và rồi thứ đó chầm chậm tiến lại và đụng vào bàn tay anh, các làn khói đen dần tản ra lộ hình thù một con rồng phương tây.
- "Tuyệt quá! Sao anh ấy làm được vậy!"-Mắt của Hakkai lấp lánh.
- "Đó là ma thú của Shin. Rồng đen phương tây thuộc loại huyền thoại. Shin đã cảm hóa nó bằng tình cảm. Cái thứ màu đen bao quanh con rồng đó là rona ban đầu của con rồng. Ban đầu chỉ mình các em thấy được hình dáng ma thú của mình bởi nó đã bị bao quanh bởi làn khói ấy, cái đó là rona của ma thú. Nhưng sau khi chúng được cảm hóa thì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hình dạng của nó vì rona khi đó sẽ biến thành ánh sáng dễ nhìn hơn. Đó là rona của riêng các em."
Tiếp sau đó, Shinichiro đưa máu từ cổ tay mình ra trước mặt con rồng. Nó thè cái lưỡi ra và liếm hết đống máu đó.
[-"Biến hóa bán thú!"]
Khắp cơ thể của Shinichiro được bao trọn bằng thứ ánh sáng đen bao quanh con rồng khi nãy. Thứ ánh sáng đó bắt đầu chuyển biến hình thù. Đôi cánh rộng, cái đuôi to và hai cái sừng. Shinichiro dang đôi cánh to và bay lên. Ra đó là hợp thể sao. Shinichiro sau đó đáp xuống và thu hồi lại toàn bộ rona.
- "Ể? Nó mất rồi."
- "Khi không cần sử dụng thì hủy triệu hồi. Chừng nào các em gặp trường hợp mà bản thân cho là nguy cấp thì mới sử dụng thôi."
- "Wow! Ngầu quá!"
- "Tuy vậy mấy đứa cũng đừng nên sử dụng quá nhiều. Lượng rona được sử dụng tỉ lệ thuận với lượng máu mất đi đó. Có khi chết như chơi chứ chẳng đùa."
- "Vâng ạ."
- "Mà này sensei, cho em hỏi một chuyện."
- "Có chuyện gì sao Inui-kun?"
- "Em thắc mắc. Ma thú của thầy là gì vậy ạ?"
- "Phải đó!"-Hai đứa kia đồng thanh.
- "Hừm. Nói sao đây ta... Thầy không có ma thú!"
- "Hểh! Thầy là con người?"
- "Thầy cũng không phải con người đâu. Chỉ là... Ma thú của thầy không thể cảm hóa được. Mà đối với ma thú không thể cảm hóa thì được coi là vô dụng."
- "Em xin lỗi vì đã hỏi về vấn đề này."
- "Không sao đâu. Thầy ổn mà. Tuy không thể triệu hồi ma thú nhưng thầy đây vẫn có thể hạ được một thằng ma thú loại hoang dã bằng tay không đấy nhá!"
Mikey: Hắt xì!6
- "Một lúc nào đó thầy sẽ cho mấy đứa học triệu hồi ma thú nha. Chuẩn bị tinh thần đi. Khó hơn mấy đứa tưởng đấy!"-Takemichi cười gian.
Kết thúc buổi học. Cậu dọn dẹp lại bàn ghế.
"Cạch"-Một tiếng mở cửa mà cậu đã biết đó là ai rồi.
- "Takemichi-san ơi."-Một hình ảnh nhỏ nhắn ôm lấy cậu.
- "Chào Senju."-Người duy nhất biết được chìa khóa cậu thường cất ở dưới chậu cây trước nhà chỉ có mình Senju. Mấy đứa bạn của cậu là được đích thân Takemichi phát cho chìa khóa riêng. Cô ôm khư khư lấy cậu.
- "Nghe nói có việc gì Takemichi-san muốn nhờ Senju đúng không? Anh mau nói đi Senju sẽ làm tất."
- "Senju à. Việc này anh thực sự cần em giúp đỡ một chuyện. Em có thể [lời thoại ẩn]. Có được không?"-Nhẹ mỉm cười ôn nhu xoa đầu cô
Mặt Senju chuyển thành hồng phiếm hai bên má, đôi mắt sáng long lanh mà gật đầu lia lịa.
- "Cảm ơn em nhiều lắm, Senju"
Senju thích Takemichi. Cô thích cảm giác ở bên cậu mỗi ngày. Vì cậu tốt hơn Takeomi gấp trăm ngàn lần. Đối với cô, Takemichi chính là người anh trai hoàn hảo nhất.
- "Không có gì đâu ạ."
Cậu là người duy nhất khiến cô cười và có thể hành xử một cách trẻ con. Là một người tỏa ra lượng rona ấm áp. Đúng là một người tuyệt vời.
Takemichi khẽ cười. Cậu cảm thấy mọi chuyện đang đi đúng theo kế hoạch đề ra.
- "Sớm thôi. Các em sẽ phải biết thế nào là lễ độ."