Mọi người ở lại Hà Lan 2 tuần, sau đó quay về Nhật Bản. Takemichi uể oải ngồi cạnh Touya, đầu cậu không ngừng suy nghĩ mông lung.
__Hồi tưởng__
- "Totochan. Bọn mày. Cảm ơn vì đã truyền Rona cứu sống tao. Tao gọi mọi người đến đây là để trả ơn. Chắc bọn mày cũng nghe thằng Sanzu nói về đặc ân rồi."
- "Bọn tao biết nhưng mày không cần phải gấp gáp vậy đâu."-Takeomi
- "Cậu là bạn thân nhất của tớ mà. Mấy vụ nhỏ nhặt này không cần bận tâm đâu."-Touya
- "Nhưng đó là luật của ma thú. Bọn mày không nhận cũng phải nhận! [○・`Д"・○]"
- "Vậy để khi khác đi. Bây giờ bọn tao ổn lắm, chẳng cần đến cái đặc ân của mày đâu. (¬_¬)ノ"
- "Nhưng cái đặc ân lợi hại lắm. Thằng Sanzu có hai tuyệt kĩ rồi kìa!"
- "Nó có hai tuyệt kĩ á! ヽ(゚Д゚)ノ)"-Cả bọn trừ Touya.
- "Chotto matte! Cái đặc ân còn có thể làm gì khác không? "-Shinichiro
- "Tao không biết nữa. Nhưng xem chừng nó có thể giúp ma thú tiến hóa-"-Takemichi chưa nói hết câu đã bị cái đám kia nhao nhao lên.
- "Cho tao đặc ân trước, Takemichi (/゚Д゚)/!"
- "Đậu xanh tao trước (╬◣д◢)!!!"
- "Chúng bay đừng có nhoi nữa. Xếp hàng đi. Tao có ba bích nên tao có quyền đi trước."
- "Cho mày lá cấm. Mày không đi được nên tao đi trước ¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯"
- "Có ai chơi bài Uno đâu mà lá cấm (╬ŎдŎ)!"
- "(・-・;)"-Touya vẫn chưa hiểu con mẹ gì đang diễn ra. Mọi thứ xảy đến quá nhanh não cậu chưa kịp tiếp thu.
- "......."-Takemichi tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Cậu quá quen với kiểu lật mặt của bọn này rồi.3
Cái bọn đó loi nhoi hết 30 phút rồi bị y tá đuổi cổ ra khỏi phòng, tránh làm ồn ảnh hưởng đến bệnh nhân Takemichi.
Thế là đến tối cậu lại phải gọi chúng nó lên phòng để ban đặc ân. Ma thú của họ cũng tiến hóa và có thêm một tuyệt kĩ hệt như Sanzu.
__Kết thúc__
Điều khiến Takemichi suy nghĩ ở đây là về Touya. Cậu ấy nhất quyết từ chối, cứ bảo để lúc khác. Nhưng đây là điều Takemichi tự nguyện, đâu cần khách khí như vậy.
Cứ suy nghĩ như vậy hoài khiến Takemichi ngủ gục lên cửa kính luôn.
- "Ha. Thật là..."-Touya bật cười rồi chỉnh lại tư thế cho Takemichi đỡ đau cổ.
Lúc Takemichi tỉnh lại là đã về tới Nhật rồi. Chưa bao giờ cậu cảm thấy vui đến vậy.
- "Quay lại rồi. Nhớ quá, cứ tưởng sẽ mãi rời xa Nhật Bản cơ."
- "Tốt quá nhỉ?"-Touya mỉm cười híp mắt.
...
Từ đó đến nay đã 1 tháng trôi qua. Takemichi có đến thăm tù Ryohei vài lần. Cuộc nói chuyện chủ yếu liên quan đến chuyện của ba cậu và ông ta. Bạn thân của ba cậu là Ryohei, còn bạn thân của Takemichi chắc hẳn là Touya rồi.
- "Sao mình có cảm giác bản thân đã quên mất điều gì đó thì phải..."-Takemichi rút điện thoại ra xem thử nhật kí lịch trình.
- "Có gì đâu ta. Hay là trực giác mình bị sai?"-Tự lẩm bẩm một mình trên đường về nhà.
Khi Takemichi đang định cất điện thoại lại vào túi thì chợt nhìn thấy ngày tháng trên điện thoại.
- "Ngày 18/5... Ôi thôi bỏ mợ rồiii (°ロ°)!"
Ngày 18/5 là sinh nhật của Touya, và Takemichi đã quên béng mất điều này. Hiện tại cậu đang tự đập đầu mình vào cột điện như thằng điên.
- "Cái não chỉ chứa toàn sự lươn lẹo này."
Sau một hồi tự trách bản thân, Takemichi mới rút điện thoại ra gọi cho Takeomi nhờ họ tập trung ở nhà mình để tổ chức tiệc sinh nhật. Sau đó cậu cũng không rảnh mà chạy đi nhờ Akane làm bánh kem.
Cũng hên là cô nàng vẫn chưa quay về Kyoto mà ở lại Tokyo để chăm sóc cho Inui một thời gian.
Xong việc cậu lại chạy về nhà phụ bọn kia trang trí. Tất cả bàn ghế dọn tất, trải thảm ra sàn, treo ruy băng. Takemichi chiều cao có hạn không với tới bát đĩa trên kệ liền bị Waka đang nấu ăn bên cạnh cười phá lên. Waka lấy giúp cậu chồng đĩa đó rồi còn xoa đầu Takemichi.
- "Nhóc Takemichi không cần cảm ơn anh Waka đâu ヾ( ͝° ͜ʖ͡°)ノ."
- "Á à thằng này (ꐦ "͈ ᗨ "͈)"-Takemichi cười như không cười, trán nỗi ngã ba.
Phòng bếp ngập mùi cà khịa và thuốc súng khiến Benkei và Takeomi chạy vào can ngăn. Gì chứ Takemichi mới sắm bộ dao kéo mới, chắc chắn cậu không ngại đem nó ra làm phi tiêu "đùa giỡn" với Waka đâu.
Đang sắp bát đĩa chợt điện thoại Takemichi reo lên.
- "Alo Akane. Bánh em làm xong chưa?"
[Em xong rồi Takemichi-kun. Chỉ còn việc ghi tên anh ấy vào nữa là xong. Cho em hỏi họ của Touya-kun là gì vậy?]
- "À. Tưởng chuyện gì chứ cái này dễ. Họ của Totochan là... Gì ấy nhỉ (• ▽ •;)?"
...
...
...
Không gian bốn bề trở nên im ắng lạ thường. Bên kia điện thoại cũng chẳng thấy người kia hồi âm gì đã tắt máy cái rụp, chắc hẳn Akane cảm thấy bất lực lắm. Không chỉ có Akane mà còn cả đám Shinichiro cũng nhìn cậu bằng con mắt sắp lòi ra ngoài do quá sốc.
- "Mày đang đùa?"-Shinichiro
- "Không đùa."
- "Đùa đéo vui!"-Takeomi
- "Đã bảo là bố đách đùa (ʘ言ʘ╬)"
- "Thế đéo nào! Bọn mày làm bạn suốt 13 năm thế đách nào lại không nhớ nỗi cái họ của cậu ta (‡▼益▼)"-Waka đấm cái "cốp" vào đầu cậu.
- "È hé ╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭"
- "È hé? Cái thằng cha mày (╯°□°)╯︵ ┻━┻"
- "Waka bình tĩnh!"-Benkei kẹp Waka lại trước khi nó lao vào sút thằng Takemichi.
- "Tao không biết cũng đâu có nghĩa mọi người cũng sẽ không biết đâu đúng không nà. Nên tao đi hỏi mọi người đây ( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧"-Takemichi nhanh chân chạy vụt ra ngoài.
- "Nhớ nhanh lên đấy! 8 giờ là Touya tan ca rồi! Nhớ đừng có lượn lờ hay la cà ở đâu đó (,,#゚Д゚)"-Shinichiro gọi với theo nhắc cậu cho chắc.
- "Hy vọng nó biết được họ của Touya nếu không công sức của chúng ta cũng không cánh mà bay."
_____________________________________
*Góc giải thích:
+Touya là con nhà gia giáo. Được dạy lễ nghi đàng hoàng nên cậu không thể xưng mày tao được dù có thân với ai đó đến đâu.
Takemichi đã từng thử xưng mày tao với Touya và bắt cậu cũng phải nói vậy cho thân, cứ kiểu cậu tớ nghe lịch sự nhưng xa cách lắm. Tuy vậy họ gọi nhau chưa được một tuần thì phải xưng hô lại vì Touya không quen nỗi.
+Ngoài Touya ra còn một người mà tôi chưa tiết lộ tên đấy chính là thầy hiệu trưởng. Nhưng khác với Touya bị giấu họ vì có ẩn ý thì thầy hiệu trưởng không được tôi nhắc tên vì tôi quên mất (;^ω^)
Em xin lỗi thầy. Vì cái não cá vàng này hết thôi ( ╹▽╹)