----------
Đã là cuối tháng Mười một, và Harry đang ngồi trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, vẩn vơ suy nghĩ như thường lệ về thứ phép thuật tăm tối vây quanh đầu Quirrell. Nó có vẻ như không bao giờ lan xuống cổ của ông ta, hay xa ra khỏi, trừ vài lần tấn công Harry. Thứ phép thuật tươi sáng hơn của Quirrell được phân bố đều đặn khắp cơ thể ông ta, giống như những người khác mà Harry đã thấy, vì vậy điều kì lạ không nằm ở bản thân ông ta. Chỉ có thứ phép thuật hắc ám kia mà thôi.
Nó luôn vây quanh đầu của Quirrell. Cứ bám ở đó, xoay vần quanh đầu ông ta. Giống như chiếc khăn xếp vậy.
Mọi thứ đột nhiên trở nên sáng tỏ, và Harry phải cắn môi để ngăn bản thân than thở ra tiếng. Đương nhiên rồi! Chiếc khăn xếp! Sao cậu lại không nghĩ đến nó chứ.
Harry phủi đi cơn bực tức về sự vô ý của mình trong việc không nhận ra mối liên hệ giữa vị trí của thứ phép thuật hắc ám với cái khăn xếp kia, tập trung suy nghĩ nên làm gì với manh mối mới này. Một ý tưởng nảy lên trong đầu cậu.
Harry hơi do dự một chút trước khi quyết định sẽ thực hiện nó; đằng nào thì cậu cũng không thể bỏ xuống nỗi lo này, và cũng không có ý định tiết lộ cho bất cứ ai. Sau cùng thì, câu thần chú cũng chỉ cho mình cậu thấy có thứ gì dưới chiếc khăn xếp; cậu đã từng dùng nó để nhìn xuyên qua tường, phần lớn để biết vị trí của nhà Dursley. Cậu đã luyện tập trong một thời gian dài để tập trung vào một phần cụ thể của một đồ vật mà cậu muốn nhìn qua, và dù vẫn hơi gặp khó khăn với việc điều khiển hiệu quả và thời gian của câu thần chú này, cậu khá chắc mình có thể thành công trong trường hợp này.
"Transpicio," cậu thì thầm, tập trung vào cái khăn xếp quanh đầu Quirrell.
Và, khi chiếc khăn che phủ mờ đi khỏi tầm nhìn, Harry ngay lập tức ước rằng mình đã không làm vậy.
----------
Dumbledore cởi ra cặp kính hình trăng khuyết, bóp trán với một tiếng thở dài. Khi mắt ông gặp Harry lần nữa, không có tia sáng nào trong đó, và Harry đột nhiên nghĩ rằng quả nhiên là Dumbledore đã rất già rồi.
"Con chắc chứ, chàng trai?"
Harry gật đầu. Gương mặt của Dumbledore ngập tràn vẻ bất lực và buồn bã, và cậu suýt nữa ước rằng mình có thể nói dối, nói rằng đó chỉ là một trò đùa để ông không trông mang vẻ mặt như là tất cả những cơn ác mộng khủng khiếp nhất đã trở thành sự thật. Con phượng hoàng Fawkes đậu trên giá nhẹ nhàng kêu lên, dường như muốn bày tỏ chút an ủi.
Một phần trong Harry vô cùng hiếu kì. Liệu thứ đó có thể là gì cơ chứ? Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cậu là quỷ ám, nhưng vì chưa tìm hiểu nhiều về vấn đề đó nên cậu cũng không chắc chắn được. Phần còn lại của cậu không hề muốn dính dáng gì đến chuyện này. Nếu nó có thể làm một phù thuỷ hùng mạnh như Dumbledore sợ hãi đến thế, Harry không chắc mình có muốn biết thêm gì không. Cậu không quá tin tưởng Dumbledore, nhưng cậu đã tiến xa như bây giờ đủ để nhận thức và chấp nhận những giới hạn của bản thân, và hiểu rằng tình cảnh của Quirrell nằm ngoài khả năng của mình. Vì vậy, cậu đã quyết định báo lại chuyện này cho Snape, Chủ nhiệm Nhà, hoặc Dumbledore. Cuối cùng Harry quyết định đến gặp Hiệu trưởng, vì cậu cho rằng đằng nào thì Snape cũng sẽ nói lại cho Dumbledore, và vấn đề này sẽ được giải quyết nhanh gọn hơn nếu được báo cho người có thẩm quyền cao nhất ở đây. Cậu không tin tưởng ông ta, nhưng cũng không thể để mặc chuyện này như vậy.
"Cảm ơn, trò Potter, vì đã cho ta biết chuyện này," cuối cùng Dumbledore lên tiếng sau một khoảng yên lặng dài. Ông có vẻ như đã thoát khỏi những suy nghĩ ảm đạm đủ để nở một nụ cười với cậu, mặc dù khá buồn bã. "Trò hãy yên tâm là ta sẽ giải quyết...vấn đề này. Trò có thể trở về Phòng Sinh hoạt rồi."
"Cảm ơn thưa thầy," Harry nói, và ra khỏi văn phòng Hiệu trưởng. Lời của Dumbledore khiến cậu có chút lo ngại cho vị Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng bây giờ thì việc này không còn liên quan đến cậu nữa rồi. Harry không hối hận về việc kéo Dumbledore vào chuyện này, hay việc đã nhìn phía dưới cái khăn xếp kia, nhưng điều đó không ngăn được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
Bữa tối đã kết thúc khá lâu trước đó, nhưng vì Harry đã đến thẳng văn phòng của Dumbledore sau khi ăn xong nên vẫn còn vài phút nữa mới đến giờ giới nghiêm; dù vậy, cậu không gặp một học sinh nào ở sảnh. Quãng đường về Phòng Sinh hoạt hơi dài, nhưng Harry đắm chìm trong suy nghĩ đến nỗi cậu còn không nhận ra mình đã đến trước bức tượng rắn.
Harry thở ra một hơi dài, cố gắng trấn định lại trước khi phải đối mặt với những người bạn học. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chắc chắn là sẽ không tốt cho Quirrell.
Bức tượng đột nhiên chuyển động, cuộn mình lại để nhìn thẳng vào cậu. Harry hơi giật mình, cậu vẫn chưa quen được với việc những đồ vật vô hồn đột nhiên trở nên sống động, dù đã ở toà lâu đài hơn một tháng. Ngay cả các bức tranh thỉnh thoảng vẫn làm cậu giật mình khi chúng cất tiếng nói chuyện với cậu.
§ Có chuyện gì khiến ngươi phiền lòng sao, người thừa kế ? §
Harry nhìn bức tượng hiếu kì. Sau lần đầu tiên con rắn chào mừng cậu đến Phòng Sinh hoạt, cậu đã thử nghe ngóng cách nó chào những học sinh khác để xem từ ngữ có thay đổi hay nó có nói gì khác không, nhưng cậu chưa từng nghe nó nói chuyện với người nào khác. Cậu tự hỏi liệu có phải nó chỉ làm thế khi những học sinh ở một mình vì một lí do nào đó; toà lâu đài đã chứng mình được sự độc đáo của nó đủ để điều này không làm cậu ngạc nhiên. Harry hơi do dự một chút, băn khoăn liệu việc nói chuyện với một bức tượng có bị coi là kì lạ không, kể cả khi nó có vẻ có nhận thức.
§ Cũng không hẳn. Chỉ là có vài việc kì lạ đã xảy ra § cậu đáp.
Con rắn có vẻ đang cân nhắc câu trả lời của cậu, nhưng khó có thể nhìn rõ với cơ thể bằng đá của nó.
§ Vậy thì tốt § cuối cùng nó trả lời, hơi cúi đầu xuống. § Nếu ngươi cần sự hỗ trợ hay thông tin, ta sẽ rất vinh dự được giúp đỡ. Giống loài của ta sẽ mãi phục vụ ngươi. §
§ Cảm ơn § Harry chậm rãi nói, có chút bất an trước lời của con rắn và không chắc về điều nó ám chỉ. Câu nói đó nghĩa là gì? Đây là sự hướng dẫn của Nhà sao? Nếu thế thì khá thuận tiện, nhưng Harry không nghĩ chỉ có thế. § Ta sẽ ghi nhớ điều đó. §
Con rắn gật đầu chấp thuận, trở lại vị trí ban đầu trước khi đột nhiên mở ra cánh cửa Phòng Sinh hoạt. Harry hơi nhíu mày, cậu vẫn chưa nói mật khẩu; con rắn rõ ràng là biết cậu thuộc nhà Slytherin, nhưng Harry chưa từng thấy nó cho phép những học sinh Slytherin khác đi qua mà không cần mật khẩu, kể cả những người lớp lớn mà chắc chắn con rắn đã quen thuộc. Có lẽ là do cậu đang ở một mình? Vì một lí do nào đó, cậu nghĩ không phải như vậy.
Kết luận rằng mình sẽ không hiểu được thêm gì bằng cách đứng đó đầy ngốc nghếch trước Phòng Sinh hoạt chung, cậu nhanh chóng đi vào trong. Phần lớn học sinh đã trở về phòng kí túc của mình, nhưng vẫn có vài người đang học hoặc trò chuyện. Hai học sinh năm nhất duy nhất ở đây là Blaise và Draco đang ngồi đọc sách cạnh lò sưởi. Blaise ngồi ở mép của chiếc trường kỷ mà Harry hay ngồi, hơi tách biệt khỏi những chiếc ghế khác; ánh lửa chiếu lên khuôn mặt thu hút của cậu ta, làm nổi bật lên xương gò má cao và phủ ánh đỏ lên mái tóc. Harry có thể nhận ra được không chỉ một người đang liếc nhìn Blaise, có vài người ít kín đáo hơn những người khác.
Draco ngồi ở chiếc ghế bành lớn nhất gần trung tâm của vòng tròn, đủ gần để họ ở cùng một vòng nhưng với một khoảng cách rõ ràng ở giữa. Một sự căng thẳng lạnh lẽo tràn ngập giữa hai phù thuỷ máu thuần, yên lặng, cả hai đều cẩn thận không rời mắt khỏi cuốn sách của bản thân dù chỉ một giây.
Một phần trong Harry muốn trốn khỏi căn phòng ngay lập tức, tránh xa khỏi cảnh tượng kì lạ ấy, nhưng cuối cùng cậu quyết định sẽ dành vài phút với họ; nếu có bất cứ câu hỏi gì về việc cậu về muộn, tốt nhất là trả lời luôn bây giờ. Cậu đến gần hai người và ngồi xuống cạnh Blaise.