[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 112



----------

Sau khi đã chứng kiến những cảnh tượng đáng nhớ ấy, dễ hiểu là Harry sẽ thấy thất vọng khi cây đũa gỗ huyết, thứ mà cậu rất háo hức – nếu phải nói là lo lắng – để thử nghiệm, lại gần như không phản ứng gì với phép thuật của mình.

Cậu đã tự phân loại trong đầu các câu thần chú đã thực hiện từ cái có phản ứng ít nhất đến nhiều nhất. Ít nhất là Lumos, thứ đã không có phản ứng gì; ít nhất là không có gì mà Harry có thể thấy được, và cậu còn đã làm căn phòng tối nhất có thể rồi. Phản ứng nhất là Leviosa; câu thần chú đó đã gần như hoạt động được theo cách mà cậu mong muốn.

Ban đầu Harry đã có một giả thuyết về những câu thần chú mình sử dụng, một khi đã phát hiện ra cây đũa gỗ huyết khá...kén chọn. Cậu đã tưởng những câu thần chú như Leviosa và Accio sẽ không làm được gì nhiều, trong khi Reducto và Bombarda sẽ hoạt động tốt hơn; tính hiếu chiến của chúng khiến cậu nghĩ vậy, có lẽ một cây đũa phép được cho là Hắc ám sẽ hợp với những câu thần chú nhiều sức mạnh.

Giả thuyết này đã bị loại trừ hoàn toàn khi cả Bombarda và Reducto, hay Leviosa và Accio đều không hoạt động giống nhau, dù cho có tác dụng và yêu cầu phép thuật tương tự.

Trong khi Reducto gần như làm nổ hoàn toàn đồ vật mà nó hướng đến, Bombarda chỉ đẩy được nó về phía sau vài inch, kể cả khi Harry đã đặt hết sự tập trung vào câu thần chú; cậu có thể cảm nhận được cây đũa phép 'ăn' phần lớn phép thuật của mình, và đã dừng lại ngay sau khi xác nhận rằng nó không có tác dụng gì. Mặt khác, trong khi Leviosa hoạt động gần như hoàn hảo, Accio đã giống như Bombarda, bị ăn gần như hết sạch. Harry không hiểu vì sao, nhưng vẫn ghi chép lại những kết quả này.

Tuy nhiên, sự kiểm soát của cậu đối với cây đũa gỗ huyết ổn định hơn với cây đũa nhựa ruồi vì phép thuật của cậu luôn sẵn sàng tương tác với nó – dù thỉnh thoảng có chút quá mức. Thần chú Leviosa của cậu sẽ chẳng thắng được cuộc thi nào đâu, nhưng ít ra thì cậu cũng sẽ không đánh rơi đồ vật giữa chừng. Cậu mừng rằng mình chưa phải làm gì trong tiết Bùa chú, vì với cây đũa nhựa ruồi cậu sẽ may mắn nếu chỉ làm vỡ đầu của ai đó.

Khi vào Phòng Sinh hoạt cậu nhanh chóng đến gần lò sưởi và ngồi xuống chiếc trường kỉ quen thuộc. Cậu tận hưởng vài giây phút yên bình khi không có Blaise ở đó trước khi Draco quay sang với một ánh nhìn hài lòng.

"Tạ ơn Merlin là cậu đã làm theo lời khuyên của tôi. Cậu trông như sắp ngất xỉu vậy," cậu ta dài giọng. Harry nhún vai, nhưng ném cho cậu ta một cái nhìn cảm kích. Draco gật đầu rồi quay lại với cuốn sách của mình. Harry ghé vào, có chút hứng thú khi thấy đó là một cuốn sách Thảo dược học dành cho năm hai. Tuy nhiên, cậu không quá quan tâm đến Thảo dược học nên ngồi lại xuống ghế. Draco đột nhiên quay sang nhìn cậu.

"Cậu định làm gì vào lễ Giáng sinh này?"

Harry chớp mắt. "Ở lại toà lâu đài," cậu do dự trả lời. Cậu đã đăng kí vào ngày hôm qua, ngay khi thông báo được treo lên. Cậu đã cân nhắc việc ở lại Hẻm Xéo, nhưng cuối cùng quyết định ở lại Hogwarts. Sẽ đỡ phiền phức hơn.

Draco chậm rãi gật đầu, hiếu kì nhìn cậu; Harry đoán rằng cậu ta muốn hỏi tại sao cậu không về với những người họ hàng của mình, nhưng không biết tiếp cận chủ đề đó thế nào. Bỗng nhiên, cậu nhóc tóc vàng đứng lên.

"Gần đến bữa tối rồi. Tôi đi đây."

Rồi cậu ta nhanh chóng đi khỏi, những người còn lại vội vàng thu dọn đồ đạc và theo sau. Harry bật cười trước hành động của họ và đi theo một cách nhàn nhã hơn, chìm vào suy nghĩ trên quãng đường đến Đại Sảnh.

Cậu ghét việc mình không biết nhiều về những câu thần chú, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng chỉ có thể tìm được từng ấy thông tin ở khu vực của học sinh trong thư viện Hogwarts. Cậu chắc rằng nếu có thể vào được Khu vực Hạn chế thì một vài băn khoăn của mình sẽ được giải đáp nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để xin phép mà không gây nghi ngờ. Sau cùng thì, phải có lí do mà những cuốn sách đó được cất trong Khu vực Hạn chế, và Harry đã từ lâu học được rằng có những lúc, có nhiều thứ không nên biết thì tốt hơn.

Đó là một điều đã luôn làm Harry khó chịu, có những thứ mà cậu thậm chí còn không được phép tò mò đến. Không nên hổ thẹn khi bàn luận về bất cứ chủ đề nào, dù cho nó có gây tranh cãi đến thế nào đi chăng nữa. Đối với Harry, sự thiếu hiểu biết chỉ dẫn đến những nỗi sợ hãi và lòng thù ghét vô căn cứ, đặc biệt đối với những vấn đề gây tranh cãi, chắc chắn là hiểu biết nhiều sẽ luôn tốt hơn. Nếu bạn luôn có thể có những quyết định chắc chắn về hành động và tư tưởng của mình, tại sao lại không làm vậy?

Nhưng Harry biết đó chỉ phụ thuộc vào mỗi cá nhân. Cậu biết có rất nhiều người, giống như nhà Dursley chẳng hạn, hoàn toàn hài lòng với việc không hiểu biết gì thế giới xung quanh và giả vờ như mọi thứ đều hoàn toàn bình thường và trật tự. Rất nhiều người hưởng thụ sự thiếu hiểu biết, và chủ động bài xích những người băn khoăn về thế giới này. Họ thường sẽ là những người lớn tiếng nhất khi nhắc đến 'bình đẳng' và 'công bằng', đồng thời làm hết sức để tư tưởng của riêng họ được áp đặt. Harry căm ghét nhất là kiểu đạo đức giả ấy, cái kiểu chèn ép người khác rồi tự nhận rằng điều đó là 'tốt cho họ'. Vì từ những gì Harry đọc được trong lịch sử, rất nhiều cuộc chiến tranh xảy ra chỉ vì những người nghĩ rằng họ biết điều gì là 'tốt cho người khác', nhiều hơn so với mọi lí do nào khác.

Vấn đề là, dù Harry không nghĩ cậu không hiểu đúng một cách khách quan về cách thế giới vận hành, cậu thật sự tin rằng việc chống lại những thứ như sự ngu ngốc, bảo thủ và đạo đức giả là một điều hoàn toàn công bằng. Nếu có thể thuyết phục mọi người sửa những đặc điểm ấy, thế giới sẽ là một nơi tốt hơn cho tất cả; đó là một kết luận hợp lý, nếu bạn dừng lại và suy nghĩ dù chỉ một giây. Tuy nhiên, Harry đã từ lâu chấp nhận sự thật rằng phần lớn con người là những sinh vật phi logic và dễ bị chi phối bởi cảm xúc, và nhiều lúc lý lẽ không phải là cách nhanh nhất để giải quyết mọi việc. Dù vậy, cậu vẫn khó chịu với việc có những người sẵn sàng phân biệt đối xử với những người khác trong khi tự coi mình là chuẩn mực đạo đức. Nếu bọn họ muốn trở nên phi lí và định kiến thì ít nhất cũng nên trung thực về điều này.

Điều làm Harry bận tâm gần đây là chuyện như vậy cũng đang xảy ra giữa phép thuật Ánh sáng và Hắc ám. Đến giờ, cậu vẫn chưa tìm được lí do cụ thể nào tại sao phép thuật Hắc ám lại bị bài xích đến thế. Ồ, có vô số những cuốn sách nhắc đến việc chúng được dùng trong tra tấn man rợ và những nghi thức vô nhân đạo nhưng không có bằng chứng nào chỉ ra được phép thuật được dùng cho những việc ấy có bản chất Hắc ám, còn chưa nói đến việc tại sao phép thuật Ánh sáng lại không thể được dùng với cùng mục đích ấy. Cậu cực kì phản đối những tư tưởng độc đoán, tỉ như 'mọi phép thuật xấu xa đều Hắc ám', vì nó thật sự rất dễ thay đổi. Đến hiện tại, bằng chứng duy nhất chứng minh việc phép thuật Ánh sáng và Hắc ám tồn tại là những vầng hào quang của những phù thuỷ cậu đã thấy, nếu không cậu đã bắt đầu hoàn toàn nghi ngờ sự phân chia ấy rồi.

Nhắc đến phép thuật Ánh sáng và Hắc ám, Harry vừa nghĩ vừa đưa tay đẩy ra cánh cửa vào Đại Sảnh đường và nhìn thấy vị Hiệu trưởng. Một lần nữa, thứ phép thuật trắng loá ấy khiến cậu không yên, và cậu nhanh chóng dời mắt sang bàn Slytherin.

----------