--------
Harry gật đầu, có chút lo lắng. "Được thôi. Nhưng chưa chắc tôi sẽ trả lời đâu."
Blaise cho cậu một nụ cười nhẹ. "Từ đầu tôi cũng không nghĩ cậu sẽ tiết lộ thêm gì. Thẳng thắn mà nói, tôi cảm thấy khá vinh dự. Chuyện này nghe hơi điên rồ, nhưng thực sự nó hợp lí hơn nhiều so với việc cho rằng cậu là một Squib, giống như một số người. Hiển nhiên là tôi biết điều đó là không thể," cậu ta nói với vẻ khinh miệt.
Harry dời mắt đi, vẫn chưa chắc phải xử sự với Blaise thế nào khi mà bí mật của mình đã lộ ra. "À, phải. Thế cậu muốn hỏi gì?"
"Cậu nói mình đã sử dụng phép thuật mà không cần đũa phép từ rất lâu," Blaise cẩn trọng nói, "nhưng cậu không hề nói về việc dùng phép thuật không lời. Có phải là còn chuyện gì khác nữa không?"
Thành thật mà nói, Harry đã nghĩ Blaise sẽ chú ý đến việc này. Cậu đã cố tình bỏ qua chi tiết đó, không chắc phải nói về tiếng Latinh như thế nào, và liệu có nên không. Môt phần trong cậu muốn chia sẻ với một ai đó... nhưng phần còn lại là sự sợ hãi.
Sử dụng phép thuật không đũa phép không quá thường thấy, nhưng cậu biết có không ít những phù thuỷ hùng mạnh có thể làm được việc đó, dù có thể không giống như Harry.
Nhưng phép thuật Latinh lại là một chuyện khác hẳn.
"Blaise," cậu chậm rãi nói, "Tôi không chắc mình nên nói cho cậu điều này."
"Cậu không cần phải làm vậy," Blaise đáp. "Nhưng cậu có thể, nếu muốn. Cậu có thể tin tưởng tôi mà."
Harry cẩn thận quan sát cậu ta. Cậu thực sự tin tưởng Blaise. Ôi Merlin. "Tôi có thể sử dụng một loại phép thuật hơi...khác thường," cuối cùng cậu nói. Blaise chăm chú lắng nghe. "Nó vượt lên trên cả phép thuật không đũa phép, một thứ khác biệt hoàn toàn so với bất cứ một thứ gì mà tôi đã thấy người khác làm."
"Khác như thế nào?" Blaise hỏi, và Harry có chút hứng thú khi để ý thấy rằng cậu ta đang cố gắng tỏ ra bình thản. Cậu rất biết ơn vì sự nỗ lực ấy, thật sự đấy.
Harry hít vào một hơi thật sâu, mắt nhìn ra một ô cửa sổ trong Phòng Sinh hoạt. "Hơi khó để diễn tả thành lời. Nó có bản chất dựa trên tiếng Latinh, một ngôn ngữ mà tôi có thể sử dụng thành thạo, kết hợp với ý tưởng và mục đích của tôi. Những thứ đơn giản, ví dụ như tạo ra ánh sáng, rất dễ dàng. Illuminare," Harry nói, và một quầng sáng đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay đang cậu. Cậu chưa bao giờ thể hiện phép thuật của mình như thế này cho bất cứ ai, và đột ngột có mong muốn thể hiện thêm một chút; cũng chẳng mất mát gì. Harry di chuyển quầng sáng ấy vòng quanh cánh tay của mình, lên vai, lên đỉnh đầu, rồi lặng lẽ tắt nó đi bằng cách ngắt nguồn phép thuật. Blaise nhìn mọi việc với một biểu cảm không thể tin nổi.
"Merlin. Cậu không hề nói đùa."
Harry bật cười. "Không, tôi không nói đùa. Và tôi cũng có thể làm rất nhiều việc khác nữa, nhưng chúng không dễ dàng như vậy."
"Dễ dàng cơ đấy," Blaise lẩm bẩm với giọng điệu pha trộn giữa sự khó tin và bất lực. Harry nhe răng cười với cậu ta. Blaise còn chưa biết gì đâu.
"Tôi chỉ có thể sử dụng phép thuật không lời với những thần chú đơn giản mà đã sử dụng rất nhiều lần, như Volito chẳng hạn."
"Volito?" Blaise hỏi lại, và Harry nhận ra phát âm của cậu ta gần như hoàn hảo. "Giống như volo, bay hả?"
"Cậu có nói được tiếng Ý không?" Harry hỏi, đột nhiên cảm thấy tò mò. Cậu biết Blaise có mang dòng máu Ý, nhưng chưa từng nghĩ đến ngôn ngữ ấy bao giờ. Blaise gật đầu.
"Không quá thành thạo, vì tôi đã sống ở Anh từ khi sinh ra, nhưng mẹ tôi đảm bảo rằng ít nhất tôi cũng nắm được căn bản."
Harry gật đầu ngẫm nghĩ. Một ý tưởng chợt nảy ra, cân nhắc nhìn về phía Blaise. "Tiếng Ý có nguồn gốc từ tiếng Latinh, vậy nên có lẽ cậu sẽ hiểu được một chút tiếng Latinh đấy. Liệu tôi có thể chỉ cho cậu cách sử dụng loại phép thuật này không nhỉ?"
Mắt Blaise mở to. "Cậu thật sự nghĩ tôi có thể sao?"
"Tôi cũng không chắc. Tôi chưa từng thấy ai làm được điều này bao giờ," Harry nhún vai nói. "và nói thật là tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Có lẽ cậu sẽ phải học tiếng Latinh. Tôi không biết liệu chỉ biết tiếng Ý đã đủ chưa, hay chỉ ghi nhớ từ ngữ là được."
Blaise trầm ngâm. "Tôi có thể thử ghi nhớ một từ ngữ, xem có hiệu quả chút nào không. Illuminare có vẻ không quá khó khăn."
Harry lắc đầu. "Cậu không hiểu rồi. Nó không thật sự đơn thuần là Latinh, nó chú trọng hơn vào sự kiểm soát phép thuật và sự thấu hiểu điều bản thân muốn xảy ra," Harry cố gắng giải thích. "Illuminare cụ thể hoá ý định của tôi, nhưng tôi cũng phải hoàn toàn thấu hiểu điều gì đang xảy ra với các phân tử có liên quan, đồng thời cung cấp một lượng phép thuật vừa đủ cho câu thần chú. Kiến thức vật lý và kiểm soát cách vận hành của phép thuật mới là phần khó. Nếu tôi chỉ nói ra một từ ngữ, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Blaise lại tiếp tục tròn mắt nhìn cậu. "Phân tử? Vật lý? Cung cấp phép thuật? Cậu đang nói gì vậy?"
Harry chớp mắt. Cậu chưa thực sự tính đến việc khiến người khác hiểu được phép thuật của mình sẽ khó khăn thế nào, đặc biệt với những phù thuỷ chưa từng nghe đến những thứ như vật lý. Làm sao cậu có thể kì vọng Blaise hiểu được sự tinh tế trong việc duy trì một nguồn photon bằng phép thuật đủ để thực hiện một thần chú như Illuminare khi cậu ta còn chẳng biết về sự hiện diện của những photon chứ? "...Tôi chưa nghĩ kĩ lắm."
Blaise nhìn cậu chằm chằm. "Việc này có vẻ phức tạp hơn sử dụng đũa phép nhỉ?"
"À, ừm. Nó...ừm..hơi phức tạp hơn một chút." Harry nhăn mặt nói. "Tôi đã sử dụng phương pháp này từ rất lâu rồi, và đã quen thuộc với nó. Nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian để học được những điều căn bản của khoa học, còn chưa kể đến việc kiểm soát phép thuật."
Blaise yên lặng nhìn cậu thêm vài giây, rồi đột ngột ngước lên trần nhà với một cái thở dài. "Ah, thật đáng thất vọng. Tôi đang hi vọng mình có thể học phép thuật không đũa phép, chỉ để trêu chọc Draco. Cậu ta sẽ ghen tị lắm." Cậu ta đột nhiên khựng lại, và quay sang Harry. "Còn ai khác biết về việc này không?"
Harry suy nghĩ. "Snape tình cờ phát hiện ra. Ông ấy chưa biết nhiều lắm, chỉ về tiếng Latinh thôi, nhưng tôi đã nghĩ tới việc giải thích thêm cho ông ấy. Draco biết việc tôi gặp rắc rối với đũa phép, nhưng không biết gì về phép thuật của tôi cả."
Blaise nhướn mày. "Cậu có định sẽ nói với cậu ta không?"
"Chắc là có," Harry đáp, thở dài. "Cậu ấy đã biết rất nhiều thứ, nên sẽ đến lúc tôi nói về chuyện này. Nhưng không phải bây giờ, tôi thực sự chưa có kế hoạch tiết lộ cho bất cứai. Cả cậu và Snape đều là do tai nạn, và ông ấy vẫn chưa thực sự biết gì nhiều."
Blaise gật đầu, yên lặng một lúc. Thế rồi, biểu cảm của cậu ta trở nên gian xảo.
"Cậu biết không, Harry," cậu ta quay sang, nói, "Cậu nói đúng đấy."
Harry nhíu mày, hơi nghi ngờ sự thay đổi chủ đề đột ngột. "Về cái gì cơ?"
Khoé miệng Blaise kéo lên thành một nụ cười, đôi mắt hơi híp lại, và cậu ta hơi tiến lại gần. "Tôi cũng thích cậu. Rất nhiều."
"Merlin!" Harry thốt lên, lúng túng tránh xa khỏi Blaise, đưa mắt lườm sang khi cậu ta bật cười thành tiếng. Cậu có thể cảm nhận được mặt mình nóng bừng vì xấu hổ, nhưng thú thật là, cậu mừng thầm vì Blaise đã bắt đầu trêu chọc mình như thường lệ. Harry đã lo sợ mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên gượng gạo, nhưng giờ đây nó đã không còn là một vấn đề đáng để bận tâm nữa.
"Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là trêu chọc cậu rất vui," Blaise tỏ vẻ hối lỗi, cuối cùng cũng ngừng được cười.
Harry hừ một tiếng, rồi rút cây đũa phép của mình ra. "Tôi rất vui vì đã mang đến trò giải trí cho cậu." Cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều với việc tập luyện trước mặt Blaise, khi cậu ta đã biết về bí mật của mình. Đây là kết quả tốt đẹp và bất ngờ nhất của một tình huống có thể đã trở nên tồi tệ. Gương mặt của Harry nhăn lại khi cậu nhìn cây đũa nhựa ruồi, chưa gì đã mệt mỏi với việc phải dành hàng giờ đồng hồ cho việc vô nghĩa này.
Phát hiện ra sự chần chừ của Harry, Blaise nhìn cây đũa phép trong tay cậu một lúc. "Tôi có thể hỏi thêm một câu chứ? Nó có lẽ hơi ngu ngốc một chút."
"Gì thế?"
"Nếu cây đũa gây cho cậu nhiều rắc rối đến thế, và cậu có thể dễ dàng sử dụng phép thuật mà không cần nó, có lí do gì mà thay vào đó cậu lại không sử dụng một que gỗ?"
Harry nhìn cậu ta chằm chằm một lúc, rồi úp mặt vào hai bàn tay, để lọt ra một tiếng than thở.
"Chắc là...không nhỉ?" Blaise hỏi, hiển nhiên đã biết câu trả lời cho câu hỏi của mình.
"Tôi thật ngu ngốc," Harry lầm bầm.
Hàng tháng trời. Hàng tháng trời bị lãng phí. Cậu thật sự muốn khóc.
Blaise cho cậu một cái nhìn đầy thương cảm. "Cậu quá tập trung vào việc khiến cây đũa hoạt động phải không?"
"Thật không thể tin được."
"Không sao đâu, ai chẳng có lúc như vậy."
"Phải mất hàng tháng trời đấy, Blaise! Tôi đã cố gắng dùng cây đũa phép này hàng tháng liền!"
Blaise trông hơi mâu thuẫn giữa việc tỏ ra thương cảm và muốn bật cười. "Ít nhất là giờ đây cậu đã biết?"
Harry tiếp tục rên rỉ than vãn. Cậu nhét cây đũa nhựa ruồi vào túi áo và trở về phòng mình, rồi bước ra vài phút sau với tấm Áo choàng Tàng hình trong một chiếc túi.
Cậu không thèm kiểm tra xem Blaise có nhìn qua đây hay không. Harry thấy biết ơn vì cậu ta đã nhắc nhở, thật sự đấy, nhưng sự khó chịu đã lấn át hết mọi cảm xúc khác rồi.
"Hàng tháng trời," cậu lẩm bẩm. "Bao nhiêu thời gian quý giá."
Ngay khi bước ra khỏi bức chân dung, cậu nhanh chóng nhìn quanh để chắc chắn là không có ai. Sau khi đã kiểm tra xong, cậu yểm thần chú Effugiat để ngăn không cho ai để ý tới mình rồi mặc lên tấm Áo Tàng hình. Harry không muốn có ai đặt câu hỏi, hay thậm chí nhận ra việc cậu đã ra khỏi toà lâu đài. Cậu không muốn có ai chắp nối nơi cậu sẽ đến với sự điều khiển phép thuật đột ngột tốt lên của mình. Vì Harry biết, dù chưa thử lần nào, rằng giải pháp của Blaise sẽ có hiệu quả.
"Một que củi chết tiệt," cậu bật ra câu chửi thề khi đến trước mép khu rừng Cấm, nơi có rất nhiều cành cây nhỏ. Harry đá một đống lá rụng với một tiếng hừ tức giận, rút ra cây đũa nhựa ruồi để làm mẫu khi tìm đồ thay thế. "Mình chỉ cần một que củi chết tiệt mà thôi. Hàng tháng trời bị phí phạm!"
----------