--------
Harry quay phắt lại khi nghe lời ấy, chạm mắt với một cô bé với khuôn mặt đầy tàn nhang đang đỏ bừng như mái tóc của mình.
Cậu cảm thấy hơi lạ lẫm với tình huống kiểu thế này. Dù mọi người ở Hogwarts đều biết cậu là Đứa-trẻ-Sống-sót, nhưng không mấy ai thực sự để tâm điều này, trừ vài lúc trêu chọc cậu. Hầu như không hề có sự tôn sùng như một vị anh hùng, một điều Harry hoàn toàn thấy ổn, cũng do cậu được Phân loại vào Slytherin và là bạn thân với nhóm Draco.
Kể cả khi đi lại quanh Hẻm Xéo, không ai thật sự dám tiếp cận cậu. Dù là vì danh tiếng của cậu quá lớn, hay là vì khả năng tuyệt vời của Lucius mà có thể khiến người khác cảm thấy mình thô lỗ khi đặt tầm mắt lên người ông, Harry cảm thấy may mắn. Cậu đã nhận lấy vài ánh nhìn hiếu kì, thậm chí là một hai cái nhíu mày, nhưng cũng chỉ có thế.
Thế nên khi cô bé không biết từ đâu này đến tiếp cận cậu, ngước nhìn cậu với vẻ kính phục không hề che giấu trong đôi mắt, Harry không biết phải làm thế nào.
"Ừm, xin chào?" Cậu nói khi cô bé không tiếp tục. Cậu cố gắng nở một nụ cười, và hi vọng nó trông không quá giả tạo. "Đó là...tôi. Chắc vậy." Cậu ngập ngừng một lúc không biết nói gì. "Ừm, tên cậu là gì thể?"
Cô bé giật mình, cho cậu một nụ cười nhỏ đầy lo lắng. "Xin chào. Ừm. Xin chào. Tên em là Ginny. Ginnevra Weasley. Nhưng thực sự chỉ là Ginny thôi." Cô bé nhăn mặt, dường như là vì sự gượng gạo của bản thân.
"Ồ!" Harry thốt lên, cảm thấy lẽ ra mình phải nhận ra ngay từ mái tóc đỏ này. Dù sao thì một màu tóc sáng như vậy khá là hiếm thấy. "Thế chắc Ron Weasley là anh trai của em rồi?"
Cô bé ngại ngùng gật đầu, và họ lại lần nữa im lặng.
Harry chưa từng gặp khó khăn trong việc tiếp tục một cuộc nói chuyện thế này. Công bằng mà nói, Ginny không giúp được gì nhiều. Nhưng cô bé là người tiếp cận cậu trước, nên cậu thấy mình phải cố gắng tỏ ra thân thiện. "Vậy, em đang làm gì ở Hẻm Xéo thế?"
Cô bé bừng sáng lên, sự nhút nhát ngay lập tức bốc hơi, nhường chỗ cho vẻ háo hức. "Em đến đây với gia đình, em vừa mua sách giáo khoa của Hogwarts xong!" Ginny nâng cái vạc chứa đầy sách của mình lên. "Cuối cùng thì em cũng được đến Hogwarts rồi, em vô cùng háo hức!"
Harry mỉm cười đáp lại. Cuối cùng cũng có một chủ đề cậu có thể tiếp tục được. "Thật tuyệt. Ở đó rất vui, anh mới học một năm thôi nhưng chắc chắn là em sẽ rất thích thú đấy. Em nghĩ mình sẽ vào Nhà nào?" Cậu thầm cảm ơn Draco vì đã cung cấp những chủ đề giao tiếp mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ dùng đến.
"Cả gia đình em đều vào Gryffindor, nên đó cũng sẽ là Nhà của em!"
Harry nhướn mày, khá buồn cười trước sự chắc chắn của cô bé. Cái nón Phân loại không hề quan tâm đến tổ tiên hay gia đình, theo như những gì cậu biết. Harry cho rằng lí do nó phân nhiều người trong một gia đình vào cùng một Nhà đến vậy là do những đứa trẻ thường có xu hướng giống với cha mẹ của mình, đặc biệt là ở độ tuổi mười một. Nhưng những mối liên kết về mặt sinh học thực sự không có ý nghĩa gì cả.
"Điều đó không có nghĩa nhất định em sẽ vào Gryffindor đâu, em biết không," cậu nhẹ nhàng phản bác. Harry không muốn phá vỡ ước mơ của cô bé hay bất cứ điều gì tương tự, nhưng chỉ nhỡ khi Chiếc nón Phân loại không phân Ginny vào Gryffindor cậu muốn cô bé ít nhất có vài sự cảnh báo rằng điều đó có thể xảy ra. "Ví dụ như anh chẳng hạn; cha mẹ anh đều trong Gryffindor, nhưng anh lại là một Slytherin."
Đôi mắt Ginny mở to, và Harry giật mình nhận ra có lẽ cô bé không hề biết điều đó, và tự hỏi liệu mình đã vô tình đập vỡ những ảo tưởng về 'Vị Cứu tinh' hay không. Nếu vậy thì khá bất ngờ; tờ Nhật báo Tiên tri đã làm rùm beng chuyện đó lên, và những tờ báo ở mọi nơi đã nói về nó hàng tuần liền.
Nhưng sau một lúc Ginny gật đầu. "Đúng vậy nhỉ. Em đoán là em vẫn luôn cho rằng..." Cô bé cắn môi do dự, rồi mở to mắt và nhanh chóng giải thích. "Không phải là những Nhà khác không tốt! Nếu em không vào Gryffindor thì cũng không sao. Kể cả Slytherin cũng được, vì có anh ở đó mà."
"Anh ư?" Việc Harry ở Nhà Slytherin thì liên quan gì?
Cô bé trông khá ngạc nhiên vì câu hỏi của cậu."Thì, anh là Đứa-trẻ-Sống-sót! Anh đã đánh bại Chúa tể Hắc má, nên nếu anh ở Slytherin thì ít nhất có một người trong đó không xấu xa rồi."
À phải rồi. Cô bé là một 'người hâm mộ'.
Harry phải kìm xuống tiếng thở dài. Có lẽ cậu nên đoán trước được điều này, xét đến việc cô bé đến từ một gia đình nổi tiếng ở phe Sáng. Nhưng khi cô bé không phản ứng quá xấu với việc cậu ở nhà Slytherin cậu đã cho rằng cô bé không có những định kiến như thế. Một điều kì lạ nữa là Ginny cứ thế nói những điều này trước mặt Harry, cứ như không nhận ra là mình đang rất thô lỗ vậy. Công bằng mà nói, có khi cô bé không biết thật. Có lẽ Ginny nghĩ Harry - Đứa-trẻ-Sống-sót, Kẻ Đánh bại Voldermort - hiển nhiên là bị ép buộc vào Slytherin, và sẽ đồng ý với quan điểm của mình. Chắc cô bé không biết nhà Slytherin thật sự như thế nào ngoài giống như những kẻ phản diện mà phe Sáng mô tả.
"Ginny, em đã từng nói chuyện với một Slytherin nào chưa?"
Cô bé nghiêng đầu. "Chưa, chưa hẳn."
Đúng như cậu nghĩ. "Thế thì có lẽ em nên cân nhắc không nên nói những điều tồi tệ như vậy về họ," cậu nói. "Bản thân chúng đã không tốt rồi, còn chưa kể đến việc em đang nói về một nhóm người mà bản thân chưa từng gặp gỡ và không biết gì nhiều về họ. Slytherin cũng là con người, không ai xứng đáng bị xúc phạm chỉ vì họ đang tồn tại cả."
Ginny hơi sửng sốt trước lời nói của cậu. Chắc chưa từng có ai phản bác lại khi cô bé nói những lời lẽ như thế. Trong thực tế, Harry cá là hầu hết mọi người cô bé thường hay trò chuyện sẽ chủ động khuyến khích nó, và cậu tự hỏi liệu Ginny có tức giận không, cảm thấy bị tấn công dù chính cô bé là người bắt đầu trước. Đó cũng là một phản ứng thường thấy thôi.
Nhưng Ginny khiến cậu phải ngạc nhiên khi chỉ hơi nhíu mày và khoanh tay lại. "Cha em đã gặp rất nhiều Slytherin nên ông ấy biết rất nhiều về họ. Ông nói rằng họ là những người xấu xa vì họ luôn tham lam và lén lút, và họ luôn gây phiền phức cho ông ở chỗ làm. Đâu phải tự nhiên mà em lại nói như thế, Slytherin được biết đến với sự xấu xa của họ rồi. Có lí do mà họ bị phân vào Nhà đó chứ."
Cô bé đang cố gắng nói lí lẽ với cậu. Kể cả khi Ginny hoàn toàn sai lầm, riêng việc cô bé thực sự đưa ra những bằng chứng đã khiến cậu rất ngạc nhiên. Harry mất một lúc để cân nhắc việc có thể chính cậu đã có định kiến với cô bé; chỉ vì Ginny không thích Slytherin không đồng nghĩa với việc cô bé là một con người vô lý. Nếu cả cuộc đời cô bé đã được dạy rằng Slytherin là những người xấu bởi những người mà cô bé tin tưởng, hoàn toàn hợp lý nếu Ginny tin tưởng rằng điều đó là sự thật, đặc biệt là khi chưa từng gặp một Slytherin nào. Việc Harry thấy khó chịu với những học sinh ở Hogwarts là một chuyện, vì họ ở gần những Slytherin phần lớn thời gian trong năm, nhưng Ginny chưa có một trải nghiệm nào với họ, nên rõ ràng cô bé phải dựa vào những người xung quanh để đưa ra những sự phán xét. Một lần nữa, hoàn toàn hợp lý. Sai lầm, đương nhiên rồi, nhưng có thể hiểu được.
Mọi sự khó chịu ban đầu của Harry ngay lập tức được xoá đi với suy nghĩ ấy, nhưng cậu vẫn muốn sửa lại những quan niệm sai lầm của cô bé. Vì là Đứa-trẻ-Sống-sót, cậu nghĩ sẽ khá dễ dàng để có được sự tín nhiệm của cô bé, kể cả khi Harry là một Slytherin.
"Ginny, em có biết việc được vào Nhà Slytherin có nghĩa là gì không?"
"Ý anh là sao?"
"Nhà Slytherin đại diện cho những điều gì? Ví dụ như, Nhà Gryffindor là lòng dũng cảm và sự hào hiệp, còn Slytherin là...?"
Ginny suy nghĩ một lúc."Không phải là họ đang...cố gắng kiếm nhiều tiền và quyền lực sao? Và lúc nào cũng lén lút nữa?"
Harry phì cười. "Em thật sự nghĩ Hogwarts tạo ra một Nhà dành riêng cho những người xấu xa, hèn hạ chỉ muốn tiền bạc và quyền lực hay sao? Đó là một ngôi trường kiểu gì cơ chứ?"
Mặt cô bé đỏ bừng, hiển nhiên nhận ra câu trả lời vô lý của mình. "Không phải! Nhưng..." cô bé ngừng lại, cố gắng suy nghĩ. "Đại loại là như thế. Không phải em đang bịa đặt đâu."
"Tham vọng? Khôn khéo?"
"Đúng đúng! Không phải tham vọng là muốn tiền bạc và quyền lực sao?"
"Không hề, thật sự đấy," cậu nói. "Tham vọng chỉ đơn giản là mong muốn mãnh liệt một thứ gì đó, và thứ đó là gì thì còn phụ thuộc vào từng người. Khát vọng lớn nhất của một người có thể là mở được một cửa hàng hoa, và miễn là họ thực sự muốn nó, thì đó chính là tham vọng của họ."
"Ồ," cô bé nói, hơi nghiêng đầu cân nhắc. "Thật ư?"
"Yep. Em có thể tra trong từ điển, nếu không tin anh."
Ginny nhìn cậu với vẻ hơi nghi ngờ, nhưng rồi cô bé gật đầu. "Được rồi. Nhưng còn khôn khéo thì sao? Em biết nó có nghĩa là giỏi nói dối." Harry phải giấu nụ cười của mình trước giọng điệu của cô bé, cứ như Ginny nghĩ cậu sẽ phản bác lần nữa. Có một điều gì đó ở Ginny mà khiến Harry thấy rất hài hước – theo nghĩa tốt – nhưng cậu không rõ ràng lắm. Có lẽ là vẻ nghiêm trang.
"Em không đúng hoàn toàn, nhưng khá là gần rồi. Kể cả thế, nói dối không phải lúc nào cũng là một điều xấu. Đôi lúc chúng ta phải che giấu một thứ để bảo vệ nó, hoặc để bảo vệ chính mình. Ta không thể cứ nói sự thật ra cho tất cả mọi người được."
Mắt cô bé nheo lại. "Em nghĩ là có thể chứ," cô bé nói, gần như là đang kiểm tra cậu. "Nếu anh là người tốt, anh sẽ không phải nói dối người khác."
Harry nhướn mày. Thật...tốt đẹp? Dù sao thì nó cũng cho cậu biết thêm rất nhiều về tính cách của cô bé. "Chắc hẳn là em đã từng giấu giếm cha mẹ mình điều gì đó chứ?" cậu nói. "Em không thể nói là em chưa từng nói dối lần nào trong đời."
Hai má Ginny đỏ lên. "Đó là chuyện khác, nó không tính," cô bé nói. "Em không làm tổn thương đến ai khi nói dối mẹ về việc mình chưa làm việc nhà cả."
Harry đã băn khoăn liệu cô bé sẽ tỏ vẻ đạo đức giả và nói dối để che giấu những lỗi lầm của mình, nhưng có vẻ như cô bé chỉ là một người vô cùng thành thật thôi. Cậu nhớ lại cách Ron đã dễ dàng nhận lỗi về vụ của Nott; có lẽ đó là một đặc điểm của nhà Weasley.
"Vậy thì nếu em phải nói dối để giữ cho gia đình mình được an toàn thì sao? Nhỡ đâu có một điều tồi tệ sắp xảy ra, và cách duy nhất để bảo vệ bản thân và giúp đỡ người khác là phải nói dối về chuyện đó?"
Cô bé cẩn trọng quan sát cậu, giống như nghĩ rằng mình đang bị lừa để đồng ý với Harry nhưng lại không tìm ra được điều gì sai trong lí lẽ của cậu. "Em đoán là...trong trường hợp đó thì nó không sao."
--------