--------
Thành thật mà nói, một phần trong Harry vẫn nghi ngờ Tom. Ký ức đó hoàn toàn có sức thuyết phục, nhưng càng nghĩ về nó, Harry càng thấy xa vời. Một bồn rửa trong nhà vệ sinh nữ? Một thư viện chứa đầy những cuốn sách do chính Slytherin viết? Kế hoạch hồi sinh một Voldermort không còn điên rồ? Mọi thứ quá hoàn hảo để có thể là thật – thực ra không hoàn hảo, nhưng quá thuận lợi chăng? Thuận lợi đến mức kì lạ? Chắc chắn là lạ, đặc biệt là chuyện nhà vệ sinh kia – Harry tự hỏi liệu đây có phải một trò đùa hay không.
Tuy nhiên, nó không giống với phong cách của Tom. Harry đã trò chuyện với y khá nhiều trong vài tuần qua, và mặc dù cậu không thể nói họ đã trở thành bạn bè – rõ ràng là Tom không thực sự tin tưởng cậu, và cậu cũng thế - ít nhất họ cũng đã thiết lập được một mối quan hệ thân thiện.
Vấn đề là, Tom rất thông minh. Mặc dù y cực kì kín tiếng về quá khứ của mình và kế hoạch hồi sinh Voldermort, y khá sẵn lòng chia sẻ về bất kì chủ đề nào khác mà Harry khơi lên.
Khi y nói với Harry 'có rất ít chuyện mà y không hỗ trợ được', y thực sự đã không nói dối; cho đến nay chưa có một câu hỏi nào Harry đưa ra mà Tom không biết câu trả lời, hoặc ít nhất là nơi có thể tìm thấy câu trả lời. Nhưng đó không phải là điều đã thuyết phục Harry về sự xuất chúng của Tom.
Harry nhận ra rằng một số kiến thức của Tom đã lỗi thời – cũng không trách được y, Tom là một ký ức từ năm mươi năm trước. Thế nhưng, nếu Harry sửa chữa cho y, Tom sẽ tiếp thu thông tin đó gần như ngay lập tức, rồi rút ra nhiều kết luận về cách nó ảnh hưởng đến những kiến thức đã không còn đúng khác, một điều khiến Harry có chút kinh sợ vì nó thể hiện chính xác Tom hiểu được những điều cậu nói đến mức nào. Cần biết một điều rằng, răng gà đã được phát hiện có đặc tính chữa bệnh khi trộn với cỏ nút, nên nó cũng có đặc tính đó khi kết hợp với hoa oải hương. Hoàn toàn có thể nhận ra rằng phản ứng tương tự cũng sẽ xảy ra khi trộn răng gà với da rắn ráo, bởi theo Tom, lí do khiến cỏ nút có tác dụng là vì nó axit hoá nhẹ răng gà và khi được làm nóng đúng cách, một lượng nhỏ da rắn ráo sẽ đạt được hiệu quả tương tự. Vấn đề là, ý tưởng sử dụng da rắn ráo để axit hoá một thành phần trong thuốc không phải là chưa từng được biết đến hay mang tính cách mạng gì; chỉ là Tom đã đưa ra được kết luận đó gần như ngay lập tức,và đưa ra ít nhất mười kết quả tương tự khác trong chốc lát. Harry thậm chí còn không nhận ra cho đến khi cậu hỏi Tom rằng liệu những thông tin Harry cung cấp có ảnh hưởng gì đến những kiến thức sẵn có của y hay không, và Tom đã đủ tử tế để cho cậu biết điều đó đã xảy ra, như một việc hiển nhiên; đây, tôi vừa nghĩ ra được khoảng 20 ví dụ này! Harry đã có ấn tượng rằng Tom vẫn rất để ý đến việc Harry ám chỉ y ngu ngốc trong lần đầu tiên họ nói chuyện. Sau khi biết Tom như bây giờ, Harry phải thừa nhận đó là một sự hiểu lầm hài hước của cậu. Tom có lẽ chưa bao giờ bị gọi là ngu ngốc trong đời cả.
Cuối cùng, họ vẫn không phải là bạn, và Harry vẫn không hoàn toàn tin tưởng Tom. Đúng, cậu tin tưởng Tom đủ để gần như chắc chắn rằng thực sự có một Căn phòng chứa đầy sách của Slytherin – và nếu Tom nói dối về điều đó thì Harry thực sự phải khen ngợi y, chỉ riêng nỗi nhung nhớ qua những mô tả của y đã đủ thuyết phục cậu là nó có tồn tại rồi – nhưng điều đó không có nghĩa là Harry muốn dấn thân vào việc này mà không có càng nhiều thông tin càng tốt. Đối với cậu, điều đó đồng nghĩa với việc phải tìm thêm ít nhất một nguồn thông tin khác về vấn đề này, hoàn toàn tách biệt với Tom.
Thật không may, hầu như không có nguồn tin nào khác về Phòng chứa cho Harry. Trong Thư viện không có bất cứ cuốn sách nào, hoặc ít nhất là không có cuốn nào không coi nó như một câu chuyện thần thoại, và Harry chắc rằng không có học sinh nào khác sẽ bất biết gì hơn Draco và Blaise.
Thật trớ trêu khi lựa chọn khả dĩ nhất của cậu để tìm thông tin lại là Dumbledore, vì ông đã xuất hiện trong kí ức của Tom. Nhưng rõ ràng, không đời nào Harry có thể đưa ra chủ đề này với ông mà không dấy lên nghi ngờ, dù là gián tiếp. Harry vẫn rùng mình mỗi khi nghĩ lại Dumbledore đã lạnh lùng thế nào với Tom, và nếu việc Tom biết về Phòng chứa là lí do gây ra ác cảm ấy, thì cậu không có ý định tự chuốc lấy điều đó. Tom từ chối nhắc đến Dumbledore và khá khó chịu khi Harry cố gắng hỏi thêm, và cuối cùng cậu quyết định tránh hoàn toàn chủ đề này để giữ mối quan hệ bình thường với y.
Và đó là nơi cần đến Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới, Horace Slughorn. Theo Draco, ông từng là Trưởng Nhà Slytherin và đã dạy môn Độc dược ở Hogwarts gần 50 năm trước khi nghỉ hưu vào năm 1981. Harry đã băn khoăn tại sao Dumbledore lại chọn một Bậc thầy Độc dược thay vì một chuyên gia để dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng từ những tin đồn Draco nghe được, hầu như không có ai nộp đơn xin vào vị trí này và Dumbledore bắt buộc phải sử dụng các phương án thay thế. Hoá ra, mặc dù hồi đó Slughorn không phải Giáo sư Phòng chống, nhưng ông ấy biết khá nhiều về lĩnh vực này và tất nhiên có rất nhiều kinh nghiệm làm giáo viên, vì thế ông đã trở thành một người thay thế xuất sắc.
Lí do quan trọng nhất khiến Harry quyết định tìm đến ông là thời gian làm việc trước đây của Slughorn tại Hogwarts đồng nghĩa với việc ông đã từng là giáo sư khi Tom còn là học sinh, và vì thế đã có mặt tại trường vào thời điểm của kí ức kia. Ngoài ra, với tư cách là một người đã từng là Trưởng Nhà Slytherin, nhiều khả năng ông ấy sẽ biết về Phòng chứa và sẽ không coi câu hỏi của Harry là đáng ngờ so với những Giáo sư khác. So với những điều mà nhiều Slytherin đã làm, sự tò mò của Harry quá bình thưởng.
Vì vậy, Harry đã quyết định ở lại nói chuyện với Slughorn sau giờ học, sau khi bảo Draco đi trước. Cậu nhóc tóc vàng, đã quen với hành vi có phần bí ẩn của cậu vào thời điểm này, chỉ hơi cau mày trước khi rời đi cùng mọi người.
"Thưa thầy, có phiền không nếu em hỏi thầy một vài câu hỏi?" Harry lên tiếng sau khi những người khác đi khỏi.
Slughorn đã di chuyển về bàn làm việc của mình, ngồi xuống với một tiếng thở dài nặng nề và sắp xếp lại giấy tờ trước mặt. Ông ngẩng lên khi nghe thấy câu hỏi của Harry, dường như vừa mới nhận ra là cậu đang ở đó.
Theo ý kiến của Harry, Slughorn là một giáo viên khá thú vị. Ông thường sẽ tập trung vào những học sinh mình thích, và phớt lờ những học sinh còn lại, và ngay khi nhận ra điều này Harry đã cố gắng hết sức để không nổi bật trong lớp. Cậu đã rất lo lắng rằng danh hiệu Đứa-trẻ-Sống-sót là đủ để thu hút sự chú ý của Slughorn, nhưng sau vài tuần rõ ràng là Slughorn sẽ chỉ để ý đến danh hiệu ấy nếu Harry cũng thế. Một ví dụ là Draco, người luôn lôi cái danh Người thừa kế gia tộc Malfoy ra và vì thế được đối xử đặc biệt bởi vị Giáo sư. Nhưng Harry chưa bao giờ nhắc đến danh tiếng của mình và chẳng bao giờ nổi bật trong lớp, nên Slughorn hầu như là không để ý đến cậu trừ khi Harry lên tiếng trước. Một điều lý tưởng đối với Harry, nên cậu thực sự khá thích vị Giáo sư Phòng chống này.
"Đương nhiên là không rồi, trò Potter. Trò gặp khó khăn gì trong lớp học sao?"
"Không, thưa thầy. Nó không liên quan đến môn học ạ."
Slughorn nhướn mày. "Vậy thì," ông nói. "về môn Độc dược ư?" Tin Slughorn là một Bậc thầy Độc dược đã được lan truyền xung quanh, và Harry biết vài học sinh do sợ Snape nên đã tìm đến ông để xin lời khuyên, hoàn toàn hợp lí khi ông cho rằng đó là lí do của cậu.
"Không thưa thầy, nó cũng không liên quan đến môn Độc dược."
Bây giờ thì Slughorn chỉ tỏ vẻ khó hiểu. "Tiếp tục đi. Ta không biết mình có giúp được gì hay không nhưng hoàn toàn sẵn sàng lắng nghe." Ông bắt đầu lướt qua tập giấy tờ trước mặt mình, có chút lơ đãng nhưng không đến mức thô lỗ. Harry không phiền chút nào, thực sự là sẽ tốt hơn nếu Slughorn không quá để ý đến điều Harry muốn hỏi, vì sẽ ít khả năng ông nghĩ những câu hỏi của cậu là đáng ngờ.
Harry yên lặng thêm vài giây, dượt lại cái cớ cậu đã chuẩn bị để làm lí do hỏi về Phòng chứa mà không gây nghi ngờ.
"Thưa thầy, thầy đã từng nghe về một căn phòng bí mật mà Slytherin đã xây dựng ở Hogwarts chưa ạ?" cậu hỏi, bình thường nhất có thể.
Slughorn ngừng tay, và ngước mắt lên nhìn Harry. "Đó là một câu hỏi rất thú vị đấy trò Potter," Slughorn nói, với ánh mắt tính toán, "về một vấn đề mà ta chưa nghĩ đến trong, xem nào, cũng phải năm mươi năm rồi?"
Đôi mày Harry nhướn lên. "Đó là một thời gian rất dài, thưa thầy," cậu nói, có chút gượng gạo, cố gắng che giấu sự háo hức vì Slughorn có biết gì đó.
Slughorn hừm một tiếng, "Bọn trẻ bây giờ, chẳng biết tôn trọng gì cả."
"Xin thứ lỗi, thưa thầy," Harry nói, đảm bảo giọng nói nhẹ nhàng và có chút kính phục. Cậu đã để ý được rằng Slughorn có phản ứng rất tích cực với những lời khen – phần lớn là vì Harry hoàn toàn ngược lại – và cậu mừng thầm vì đã biết được điều đó. Chắc chắn Harry không muốn bị đuổi đi mà chưa có được thông tin gì chỉ vì một lời nói vô ý. "Em không có ý bất kính. Em rất ấn tượng về thời gian thầy đã ở Hogwarts. Em rất vinh dự được có cơ hội làm học sinh của thầy đấy ạ."
Slughorn ưỡn ngực trước sự khen ngợi của cậu. "Ta là một trong những giáo viên dạy ở đây lâu năm nhất. Ta vẫn luôn được đánh giá cao, kể cả trong những năm đầu tiên. Ta từng là Giáo sư Độc dược, như ta chắc trò đã nghe được, nhưng bây giờ họ cần ta làm Giáo sư Phòng chống, và ta sẵn sàng đón nhận thử thách."
Harry mỉm cười, có chút ngạc nhiên trước sự hiệu quả của lời khen ngợi ấy. Thôi, đã làm thì phải làm cho trót. "Em rất thích những tiết học của thầy. Thầy là một Giáo sư Phòng chống tuyệt vời, và em chắc là thầy cũng rất xuất sắc trong môn Độc dược."
"Ồ, cảm ơn, trò Potter. Trò quá lời rồi." Slughorn bật cười. "Bây giờ, câu hỏi của trò là gì nhỉ?"
"Em chỉ đang băn khoăn liệu thầy có biết gì về một Căn phòng mà Slytherin có thể đã bí mật xây dựng ở Hogwarts hay không. Em đã trò chuyện về nó với bạn bè và chúng em nghĩ có thể ông ấy đã để lại những cổ vật hay sách vở gì đó, và em đang hi vọng thầy sẽ biết gì đó. Dù sao thì thầy cũng biết rất nhiều thứ mà!" Khen ngợi thế có quá mức đối với Slughorn hay không? Harry sẵn sàng thử nghiệm một lần.
Slughorn nhíu mày suy tư. "Trò Potter, đáng tiếc là ta phải làm trò thất vọng rồi. Ta không biết gì về một cổ vật bí mật, hay bất cứ cuốn sách nào--" Harry nhíu mày, nhưng rồi Slughorn nói tiếp "-nhưng có một vụ việc xảy ra nhiều năm về trước liên quan đến ai đó được gọi là 'Người thừa kế Slytherin' và có những tin đồn xoay quanh một nơi có tên Phòng chứa Bí mật,"
Tim Harry đập nhanh dần. Chính là nó.
----------