CHƯƠNG 22: PRODITIONE (Sự phản bội)
Happy reading!
--------
Harry trượt xuống đường ống, len lỏi một lúc trước khi ra được đầu bên kia, rồi rơi xuống một tảng đá ẩm ướt không có tác dụng trong việc đỡ cú ngã chút nào. Cậu cảm giác như mắt cá chân mình đã bị trật khi va chạm nên đưa tay xoa nhẹ để dịu cơn đau. Đứng dậy, cậu phủi chiếc áo choàng của mình, hài lòng khi thấy Obice đã giữ nó sạch sẽ trong quá trình trượt xuống. Cái đường ống này thật sự kinh tởm đúng như vẻ ngoài của nó.
"Chà, vui thật đấy." Cậu nhìn lại lối ra của đường ống. "Không biết mình đã xuống bao xa nhỉ?"
Harry bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để quay trở lên mặt đất. Nhưng chắc là cậu sẽ giải quyết việc đó khi đến lúc phải rời đi.
"Illuminare."
Harry bắt đầu đi dọc theo đường hầm, may mắn là nó chỉ đi theo một hướng. Cậu thực sự không nghĩ mình sẽ bị lạc và Tom đã nói rằng Phòng chứa rất dễ tìm, vì vậy cậu cũng không quá lo lắng.
Cuối cùng, Harry đến trước một bức tường khổng lồ vững chắc, trên đó có chạm khắc hai con rắn quấn vào nhau, đôi mắt của chúng là những viên ngọc lục bảo sáng lấp lánh. Harry tự hỏi liệu có phải mình đã mắc sai lầm nào đó, hay rẽ nhầm hướng vào một ngõ cụt. Nhưng những con rắn dường như là một đặc điểm quá rõ ràng, quá đặc biệt trong đường hầm không có gì nổi bật này.
Cậu nghi ngờ nhìn bức tường. Tom đã bảo Harry nói với cánh cửa như khi với bồn rửa trong nhà tắm. Đây chắc hẳn là lối vào.
§ Mở ra. §
Ban đầu, không có gì xảy ra; thế rồi, bức tường đột nhiên tách ra ở giữa, mỗi nửa thu lại vào phần đá hai bên.
Harry bước vào bên trong.
Cậu thấy mình đang đứng ở cuối một căn phòng dài tối tăm. Những cột đá cao chót vót được quấn lấy bởi nhiều con rắn vươn lên trần nhà chìm trong bóng tối, xếp dọc theo một con đường dẫn đến thứ có vẻ là một bức tượng bằng đá khổng lồ có khuôn mặt của một người đàn ông lớn tuổi. Trong khoảnh khắc ấy, Harry gần như đông cứng lại trong sự kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ rằng mình đã thực sự tìm được Phòng chứa bí mật huyền thoại và đó thực sự không phải một trò đùa.
Tiếng bước chân của Harry vang vọng trên nền đá khi cậu đi dọc theo con đường, hơi chú ý đến việc hai bên của Phòng chứa có nước nông. Cậu tự hỏi liệu đó là do thiết kế hay là nó đã bị ngập sau nhiều thế kỉ không được sử dụng. Đó là một suy nghĩ hơi đáng buồn, một nơi kì vĩ và đầy tính lịch sử như thế này sẽ trở thành một tầng hầm ngập nước đơn thuần, và một phần trong Harry muốn trở lại để xem có thể giúp sửa chữa lại nơi này không.
Những ngọn đuốc đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu. Cậu đã không nhận ra được chúng bật lên lúc nào, hay được đốt lên bởi bất cứ thứ gì, đồng nghĩa với việc những ngọn đuốc đã được thắp trước khi cậu bước vào đây. Harry tự hỏi liệu chúng đã được phù phép tự cung cấp nhiên liệu hay là một loại 'lửa vĩnh cửu'; cả hai khả năng đều rất thú vị. Tạo ra một nguồn cung vô hạn cho một thứ gì đó hiển nhiên là bất khả thi theo ý kiến của cậu, nhưng một ngọn lửa không sử dụng nhiên liệu cũng rất kì lạ. Sau vài phút, Harry đã đi đến cuối con đường, và cậu dừng lại cách gương mặt bằng đá to lớn kia vài feet.
Harry xem xét nó một lúc. "Đây là thứ hắn đã nhắc đến sao?"
Tom đã nói với cậu rằng khi vào trong Phòng chứa, cậu sẽ tìm được một bức tượng lớn của Salazar Slytherin. Harry sẽ phải lấy cuốn nhật kí vào đặt nó lên đá và cho phép Tom sử dụng một chút phép thuật của mình. Sau đó, Tom sẽ sử dụng phép thuật để kích hoạt bức tượng, và nó sẽ cho phép họ vào văn phòng bí mật của Slytherin. Tất cả nghe có vẻ hơi phức tạp với Harry, và cậu không biết làm thế nào Tom có thể chắc chắn việc này sẽ hiệu quả, nhưng đến giờ thì chưa có điểm nào cụ thể để nghi ngờ y.
Xét đến việc Harry không nhìn thấy bức tượng hình người nào khác trong căn phòng, cậu nghĩ đây phải là bức tượng của Salazar Slytherin. Cậu lấy cuốn nhật kí ra và đặt nó lên mũi bức tượng, và gần như ngay lập tức phép thuật của Tom kẹp lấy cậu. Trong một lúc không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, bỗng nhiên, cuốn nhật ký tràn đầy sức mạnh.
Từ nó phát ra giọng nói của Tom Riddle, được bao phủ bởi phép thuật của Harry và vang vọng trong sự yên lặng của căn phòng.
§ Hãy nói chuyện với ta, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong Bộ tứ trường Hogwarts. Ồ và, Harry? Hãy gửi lời chào tới con tử xà hộ ta nhé. §
Harry cau mày, quá ngạc nhiên vì cuốn nhật kí vừa nói chuyện để chú ý đến những lời y vừa nói.
"Đây là một trò đùa--"
Đột nhiên, bức tượng khổng lồ trước mặt cậu bắt đầu di chuyển, và Harry nhanh chóng nhét cuốn nhật kí vào túi ngay khi miệng nó mở ra để lộ một cái hang lớn bên trong. Ánh sáng từ những ngọn đuốc quanh căn phòng hầu như không thể xuyên qua lối vào, khiến phần còn lại của cái hang như một khoảng trống vô định.
Qua cái bóng do cái miệng tạo ra, Harry có thể nhìn thấy sự chuyển động và trong giây lát một hình dạng khổng lồ bắt đầu hình thành trong bóng tối. Cơ thể khổng lồ của nó từ từ duỗi ra, lớp vảy phản chiếu lại ánh sáng mờ ảo, một tia sáng xanh lục sống động và lạnh lẽo.
Hãy gửi lời chào tới con tử xà hộ ta nhé.
Harry ngay lập tức quay người và chạy về lối ra, không phí chút thời gian nào để xác nhận xem liệu nó có thật sự là một con tử xà hay không. Cậu thà không bao giờ biết được, thật sự đấy. Từ sau lưng, Harry có thể nghe thấy tiếng vảy trượt trên nền đá, và trước khi đi được nửa đường tới lối vào căn phòng, qua khoé mắt mình, cậu đột nhiên nhìn thấy con tử xà lao về phía trước. Harry khựng lại, đảm bảo mắt mình nhìn xuống tránh xa đầu của con rắn khi nhìn thấy thân thể khổng lồ của nó dừng lại trước mặt mình.
Cậu mở to mắt. Có lẽ đây không phải thời điểm thích hợp cho việc này, nhưng Harry không thể cưỡng lại việc bị mê hoặc bởi phép thuật của con tử xà. Nó không giống bất cứ thứ gì Harry từng thấy trước đây, màu xanh lục hoà lẫn với vàng rồi chuyển thành màu xám rồi màu đen, một lớp sương mù tràn ngập sức mạnh đầu độc bầu không khí xung quanh.
Sự thật là, phép thuật của con người không có màu sắc. Harry đã nhận ra điều đó, nhưng chưa bao giờ thực sự nghĩ đến lí do vì sao lại như vậy. Ban đầu điều đó có vẻ rất hiển nhiên, xét đến những gì được nói về phép thuật Hắc ám và Sáng, nhưng bây giờ không có lí do gì phép thuật lại phải bị giới hạn trong những sắc thái không màu như thế. Và rõ ràng là, miễn là không phải con người thì đúng là như vậy. Cho đến nay, Harry mới chỉ thực sự gặp được ba thứ có màu sắc phép thuật mà thôi: Tấm gương Ảo ảnh, Hòn đá Giả kim và Fawkes. Và bây giờ, con tử xà này là thứ tư.
Nhưng điều đó có nghĩa là gì? Tại sao chỉ có bốn thứ này? Chắc chắn không chỉ có bốn, nhưng Harry không có gì khác để so sánh với chúng. Nó có phải một đặc điểm của Sinh vật Huyền bí không? Nhưng Tấm gương và Hòn đá đâu phải sinh vật sống...
Con tử xà basilisk hơi cử động, và Harry khựng người lại.
Đúng rồi, cậu phải tập trung; cậu có thể lo lắng về màu sắc của phép thuật sau. Cậu sẽ không thể làm chuyện đó nếu bỏ mạng ở đây.
Dù nói như vậy, Harry thực sự không biết phải làm gì. Cậu không chắc tại sao đến giờ mình vẫn còn sống, vì con rắn đã có thể dễ dàng giết chết cậu khi nó lướt qua ngay lúc đó.
Tại sao nó không giết Harry? Nó đang làm gì cơ chứ? Nó chỉ nằm ở đó, trước mặt Harry. Nó chỉ đang...
Con tử xà đang chặn lối ra.
Nó rõ ràng là nhanh hơn cậu nhiều và có thể dễ dàng ăn thịt cậu ngay lập tức, nhưng thay vào đó nó chỉ dừng lại ở đó, chặn lại lối ra.
Có lẽ nó không muốn tấn công, Harry nghĩ.
Nhưng rồi con rắn không lồ mở miệng ra. Harry có thể nghe được âm thanh mà bộ hàm của nó tạo ra khi chúng mở rộng – một tiếng động khủng khiếp, ẩm ướt, như thứ gì đang bị hút vào, giống như da thịt đang bị xé toạc – và sau đó nó rít lên một tiếng chói tai kinh khủng khiến máu Harry như đóng băng lại; và dù cậu muốn tin rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm lớn và con tử xà không hề có địch ý đến đâu, không có chuyện âm thanh ấy lại mang vẻ thân thiện được.
Tuy nhiên, nó vẫn không di chuyển để tấn công, và Harry cảnh giác quan sát khi phép thuật của nó lấp láy xung quanh, gần như với vẻ...thích thú? Kích động?
Con tử xà basilisk đang chơi đùa với thức ăn của nó, Harry chợt nhận ra. Nó hoàn toàn không coi cậu là một mối đe doạ. Nó vui vẻ dành thời gian, chắc là vì đã bị nhốt dưới này không biết bao lâu rồi.
Đây là cơ hội của cậu.
--------