[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 43



----------

Ông ta mang vẻ thu hút nổi bật giống như Narcissa Malfoy, với mái tóc vàng sáng màu gần như trắng và và một diện mạo thể hiện sự quý tộc. Ông giống như hình ảnh Harry có thể tưởng tượng ra Draco khi lớn lên, dù đường nét trên mặt cậu ta có chút nhu hoà hơn nhờ gen của mẹ mình. Tuy nhiên, phép thuật của người đàn ông mới là thứ làm ông nổi bật trong mắt Harry, khác hẳn so với mọi thứ mà Harry đã từng cảm nhận. Nó được kiểm soát một cách vô cùng cẩn thận nhưng cũng dữ dội và lạnh lùng, và nếu Harry phải chọn một loài động vật để miêu tả nó, cậu sẽ chọn một con rắn mamba đen. Nó tràn ngập dưới lớp da của ông ta, cuộn lại và sẵn sàng tấn công. Harry cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình trước sức mạnh rõ ràng ấy.

Đôi mắt xám của cha Draco quét qua cửa hàng trước khi đột nhiên dừng lại trên người Harry, hẹp lại khi ông đánh giá cậu bé xa lạ đang nói chuyện với vợ con mình hết sức tự nhiên. Phép thuật của ông rung lên đầy đe doạ. Draco, nhận ra không khí căng thẳng, ngay lập tức can thiệp.

"Thưa cha, đây là Harry Potter. Harry, đây là cha của tôi, Lucius Malfoy. Con mới gặp Harry khi cậu ấy đang thử áo choàng và con và mẹ nghĩ cậu ấy có thể đi cùng chúng ta để mua đũa phép ở tiệm Ollivander."

Harry nhìn Lucius tiếp nhận thông tin này trước khi lại tiếp tục đánh giá cậu. Biểu cảm của ông đã chuyển từ lạnh lẽo sang gần gũi, mặc dù Harry vẫn có cảm giác bị coi là thấp kém hơn. Phép thuật của ông ta đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng.

"Cậu Potter," ông nói nhẹ nhàng. "Rất hân hạnh được gặp mặt." Có điều gì đó trong giọng điệu của ông khiến Harry cảm giác đó không hoàn toàn là một lời nói thật.

Harry hơi cúi người. "Cháu cũng vậy, thưa ngài." Cậu nói, hơi xoay người về phía Narcissa. Cậu tình nguyện yếu thế trước bà, người mà cậu đã xây dựng được một mối quan hệ khá thân thiện. Bà dường như nhận ra được sự do dự và lo lắng của cậu và bình tĩnh mỉm cười với chồng mình.

"Harry đã đồng ý đồng hành cùng chúng ta ngay khi Phu nhân Malkin hoàn thiện đơn hàng," bà nói. Cặp vợ chồng có vẻ như ngầm trao đổi gì đó, rồi Lucius gật đầu. Phép thuật của ông ngừng lại trạng thái tĩnh lặng không tự nhiên và một lần nữa di chuyển trong người ông, nhưng biểu cảm của người đàn ông không thay đổi. Harry chậm rãi thở ra.

"Được rồi. Nó sẽ không mất quá nhiều thời gian, phải chứ?"

Ngay khi những từ ngữ rời khỏi miệng ông, Phu nhân Malkin quay lại với hai gói nhỏ trong tay. Harry tự hỏi liệu có phải đã có nhầm lẫn gì đó trước khi nhận ra rằng chắc bà đã yểm chú để những bộ quần áo nhỏ đi cho dễ mang theo. Harry lấy một gói và Draco lấy cái còn lại; Harry cất nó vào túi của mình, thầm biết ơn vì đã phóng to nó nếu không thì ngoài những đồng tiền thì không còn gì vừa được nữa. Cậu tự nhắc nhở mình phải đi mua một cái rương trước khi đến hiệu sách. Cậu lấy ra 9 galleon trả cho Phu nhân Malkin khi Narcissa đưa tay vào ví cũng để làm việc đó, rồi họ cùng nhau ra khỏi cửa hàng.

Harry để ý thấy cách mọi người nhìn về phía họ khi họ đi bộ dọc Hẻm Xéo, vừa đi vừa nói chuyện về Hogwarts và những thứ đáng mong đợi trong năm học sắp tới. Cậu không thấy ngạc nhiên; nhà Malfoy có ngoại hình rất đẹp, và họ có vẻ rất nổi tiếng. Ít người để ý đến Harry, nhưng nếu họ làm vậy thì thường với vẻ tò mò như đang tự hỏi tại sao cậu là ai và tại sao lại đi cùng với nhà Malfoy. Chắc chắn cậu đang gây nhiều sự chú ý hơn mong muốn, và nó khiến cậu cảm thấy có chút hối hận vì đã chấp nhận lời mời của Narcissa, nhưng thật sự là cậu rất thoải mái với nhà Malfoy. Sau một lúc trò chuyện, Lucius có vẻ như đã cởi mở hơn với cậu, đặc biệt là sau khi nói về tình yêu với sách của Harry. Thậm chí ông còn ngầm ám chỉ rằng một lúc nào đó Harry có thể đến thăm Thái ấp Malfoy để trải nghiệm thư viện ở đó, một lời đề nghị Harry hoàn toàn có ý định tận dụng khi có cơ hội. Cả ba người họ có một sự coi trọng tri thức mà Harry rất biết ơn, kể cả khi rõ ràng là nó không sâu sắc như của Harry.

Narcissa quan tâm đến những cuốn sách với mục đích giải trí; chắc hẳn là bà rất thông minh, nhưng có vẻ như dùng trí tuệ của mình cho nhưng vấn đề xã hội. Draco thì thực dụng hơn; cậu thích đọc sách về độc dược và đấu tay đôi vì có thể áp dụng những gì mình học vào những bài kiểm tra thực tế. Không phải là cậu ta không giỏi lý thuyết, nhưng nó rõ ràng là một thứ mà cậu không thích lắm. Lucius không nói gì nhiều về bản thân, nhưng Harry có ấn tượng rằng ông chủ yếu là một chính trị gia. Khi họ đến tiệm Ollivander, cậu đã thành công kéo Lucius vào một cuộc nói chuyện về mẫu chính quyền lí tưởng, với Draco thỉnh thoảng chen vào với một câu hỏi hay quan điểm của mình. Họ bắt buộc phải ngừng lại giữa cuộc bàn luận về lợi ích và khuyết điểm của nghị viện dân chủ khi Narcissa cẩn thận ngắt lời họ để đi vào cửa tiệm.

Có tiếng chuông vang lên đau đó phía sau cửa tiệm khi họ bước vào. Nó là một cửa tiệm kì lạ, sàn nhà phủ đầy bụi mờ và chồng đầy những cái hộp nhỏ dài, Harry tự nhiên cảm giác rằng nhà Malfoy không phù hợp với nơi này. Đột nhiên, từ sâu trong cửa tiệm, một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện. Đôi mắt lấp lánh của ông lão mở to và Harry không thể cảm nhận được phép thuật của ông. Điều đó làm cậu nôn nao một cách kì lạ.

"Buổi chiều tốt lành," ông lão nói nhỏ, tiến lên đứng trước mặt bốn người. Đôi mắt hơi đục của ông đột nhiên tập trung vào Harry và cậu cố gắng không tỏ ra lúng túng dưới ánh nhìn ấy.

"Ta đã nghĩ ta sẽ được gặp cậu sớm thôi. Harry Potter." Nó không phải là một câu hỏi. "Cậu có đôi mắt giống hệt mẹ mình. Cứ như mới ngày hôm qua vậy, mẹ cậu ở đây mua cây đũa phép đầu tiên. Dài 10 và ¼ inch, linh hoạt, gỗ liễu. Rất tốt cho việc thực hiện bùa chú." Ông lão đến gần Harry.

"Cha của cậu, mặt khác, lại ưa chuộng một cây đũa bằng gỗ gụ. 11 inch. Dẻo dai. Nhiều sức mạnh hơn một chút và tuyệt vời cho biến hình. À, ta nói cha cậu ưa thích nó – thực ra là cây đũa phép chọn phù thuỷ chứ không phải ngược lại.." Ông hơi ngừng lại. "Và đó là nơi..." Ông đưa một ngón tay dài về phía trán Harry, chạm nhẹ lên vết sẹo mà Harry chưa bao giờ để ý đến.

Với một sự thức tỉnh khó giải thích như một cái tát mạnh, Harry đột ngột hoàn toàn chắc chắn rằng vết sẹo chính là 'nhãn hiệu' cho sự nổi tiếng của cậu. Cậu lảo đảo lùi một bước về sau, muốn tạo khoảng cách với ông lão. Không gian chìm trong im lặng trước khi Lucius tiến về phía trước, chặn giữa Harry và ông lão. Draco đến bên cạnh Harry, trông hơi lo lắng vì vẻ mặt trống rỗng và tái nhợt của cậu.

"Ông Ollivander, chắc ông cũng nhận ra, chúng tôi đến để mua đũa phép. Ông có thể làm việc của mình chứ?" Mặt ông mang vẻ hoà nhã và giọng nói của ông điềm tĩnh, nhưng Harry có thể thấy phép thuật của Lucius rung lên đầy lo lắng. Ông trong có vẻ không thoải mái trước Ollivander không kém gì Harry, dù Harry không cảm nhận thấy phép thuật của Narcissa hay Draco phản ứng gì. Có lẽ chỉ những người nhạy cảm với phép thuật, những người có kết nối với nó mới có thể cảm nhận được sự thiếu vắng bất thường của nó ở Ollivander? Harry muốn hỏi Lucius xem có phải ông cũng có thể nhận thấy phép thuật, nhưng cậu chưa dám làm điều đó. Ông dường như khá thích Harry, nhưng cậu không dám ảo tưởng là ông sẽ không trở lại với vẻ lịch sự lạnh lùng nếu thấy Harry có khuyết điểm gì đó.

Ollivander gật đầu, lùi lại một bước. "Đương nhiên rồi. Cậu Potter, cậu cầm đũa phép bằng tay nào?"

Harry lắc đầu để loại bỏ cảm giác buồn nôn, nhưng nó có vẻ không hiệu quả lắm. "Cháu thuận tay phải, thưa ngài."

"Đứng đây và đưa cánh tay ra, đúng rồi," Ollivander nói. Harry tiến đến khi ông lấy ra một cái thước dây và bắt đầu đo cánh tay cậu, rồi đến vai, cổ và đầu. Không ai trong nhà Malfoy thấy việc này kì lạ nên Harry không hỏi gì về hành động mà cậu cảm thấy có chút lỗ bịch này. Một lúc sau, Ollivander lùi lại và bắt đầu lục tìm trong đống hộp đựng đũa phép. Ông lấy ra một cái hộp và đưa nó cho Harry.

"Gỗ dẻ gai và dây tim rồng. 9 inch. Đẹp và linh hoạt. Cầm lấy nó và vẫy thử đi."

Harry nắm cây đũa phép trong tay và ngay lập tức cảm giác được sự khó chịu. Phép thuật của cậu rút lại tránh xa khỏi nó, dường như muốn khiến Harry buông tay.

"Không. Đây không phải cây đũa của cháu," cậu nói, nhanh chóng trả nó lại cho Ollivander trước khi phép thuật của cậu trở nên rối loạn hơn. Cậu lắc lắc tay mình để loại bỏ cảm giác kì lạ ấy. Ollivander tò mò quan sát trước khi nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Một người cảm nhận được phép thuật," ông nhẹ nhàng nói, nhỏ đến mức Harry gần như không nghe được và cậu chắc chắn rằng rằng nhà Malfoy không nghe thấy. "Thật tuyệt vời làm sao khi cậu, cậu Potter, lại là có khả năng này." Ông quay lại bức tường chất đầy hộp, và vẫy tay ra hiệu với Harry qua đó và cậu bước lại một cách thận trọng. Đến gần hơn với những chiếc hộp, cậu có thể cảm nhận được tất cả chúng đều đang toả ra một chút phép thuật của riêng mình và va chạm với phép thuật của cậu. Harry rùng mình.

"Giờ thì, cậu Potter. Đây là một hoàn cảnh hiếm có. Cậu có thể cảm thấy nhưng cây đũa, phải chứ?" Harry gật đầu, cảm thấy rằng sẽ việc giả vờ cũng không còn tác dụng gì. "Vậy được rồi. Hãy thoải mái lựa chọn cái mà cậu cảm thấy phù hợp. Ta sẽ làm việc với cậu Malfoy. Gọi ta nếu đã chọn được gì đó." Rồi ông đến chỗ Draco và lại bắt đầu quy trình đo mọi thứ có thể đo được trên người cậu. Harry nhìn sang Narcissa và Lucius; họ đang tò mò nhìn cậu, có vẻ như đang tự hỏi vì sao cậu lại được để một mình, nhưng Lucius đang nhìn cậu với ánh mắt tính toán. Harry quay lại với đống đũa phép, quyết định sẽ suy nghĩ về nó sau. Cậu nhắm mắt lại.

Những giác quan của cậu ngay lập tức bị quá tải trước số lượng những cây đũa phép xung quanh; tuy nhiên, vài giây sau, phép thuật của cậu bắt đầu đồng điệu rõ ràng hơn với vài cây trong số đó và bắt đầu kéo cậu về hướng của chúng. Harry mở mắt ra và nghe theo chỉ dẫn từ phép thuật của mình, lấy ra bốn chiếc hộp.