CHƯƠNG 5: LIBRORUM (Những cuốn sách)
Happy reading!
----------
Harry ngồi im lặng suy ngẫm về tình cảnh của mình một lúc sau khi nhà Malfoy rời đi. Trời đã muộn, cậu không để ý đến thời gian khi cậu đi cùng họ, và mặc dù cậu muốn đến cửa hàng sách càng sớm càng tốt, cậu không muốn đi lại quanh nơi không quen thuộc này khi trời tối. Cậu đã học được rằng ở ngoài vào ban đêm không hề an toàn, đặc biệt là một nơi với những người mà cậu không hề biết gì về khả năng và ý định như là những phù thuỷ. Cậu không nghĩ nhà Malfoy sẽ bỏ cậu một mình ở một nơi nguy hiểm, nhưng một việc bình thường đối với họ có thể không như vậy đối với Harry, và vì thế nó có thể trở nên nguy hiểm. Hơn nữa, cậu chưa chắc chắn về cách mọi người sử dụng phép thuật, một suy nghĩ làm cậu rất băn khoăn, và vì vậy khá lo lắng về việc ở ngoài quá muộn. Theo vị trí của mặt trời, cậu ước lượng còn khoảng hai tiếng đồng hồ trước khi trời tối hẳn.
Tuy nhiên, ở trước cửa hiệu sách Phú quý và Cơ hàn, Harry lại lưỡng lự. Cậu không có đủ thời gian để mua sách giáo khoa; cậu muốn xem qua cửa hàng một cách kĩ lưỡng nhất có thể và hiện tại cậu phải rút ngắn thời gian lại, nhưng cậu cảm thấy điều quan trọng phải làm là tìm hiểu xem mình là ai, và có lẽ cả một số phong tục thường có của giới Phù thuỷ. Cậu đã gặp may mắn với nhà Malfoy, và cậu không nghĩ điều đó có thể sẽ tiếp tục diễn . Sau khi cân nhắc một lúc, cậu bước vào cửa hàng.
Hai mươi phút sau, cậu bước ra với ba cuốn sách trong một chiếc túi mà người quản lí, ông Blotts, đã đưa cho. Cuốn đầu tiên, tựa "Những phù thuỷ nổi tiếng của thế kỉ XX" của Peter Francis, là cuốn mà Harry hi vọng sẽ viết về danh tiếng của cậu, và những người nổi tiếng khác mà cậu cần phải biết đến. Cậu lướt nhanh qua bảng chú giải để chắc chắn rằng cuốn sách có chứa thông tin về mình. Đã có giây phút cậu cầu nguyện rằng tên mình không xuất hiện trong đó, nhưng dòng chữ in rõ nét hiện lên, "Potter, Harry – trang 138", và Harry phải cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Nó là sự thật. Cậu thật sự nổi tiếng. Kể cả việc mọi người ai cũng biết đến cậu cũng chưa đặt được ý niệm ấy vào đầu cậu như việc thấy nó được viết trong một cuốn sách. Nó rất, rất thực.
Cuốn sách thứ hai, tựa "Phong tục và Truyền thống" của Fritz Swisch, là một cuốn sách bao gồm những truyền thống của phù thuỷ từ rất nhiều năm về trước. Nó tập trung chủ yếu vào những khía cạnh máu thuần của xã hội theo như ông Blotts, thứ mà Harry cảm thấy mình nhất định phải nắm được nếu muốn tiếp tục làm bạn với nhà Malfoy. Từ những gì Gornuk đã nói, cậu khá chắc chắn rằng là một Potter thì cậu cũng là một máu thuần, và vì vậy cảm thấy bản thân cần thiết phải tuân theo những truyền thống ấy. Cuốn sách thứ ba và cuối cùng là cuốn duy nhất cậu mua liên quan đến học thuật; nó là một cuốn sách về độc dược, tựa "Lý thuyết mở rộng về Pha chế Độc dược" của Libatius Borage. Cậu mua nó vì Draco, người mà cậu chắc rằng sẽ rất vui vẻ khi biết cậu quan tâm đến lĩnh vực này. Nó là một cuốn sách nâng cao cậu rất háo hức được đọc; người chủ cửa hàng trông khá giật mình trước sự lựa chọn này, và Harry đã phải nói rằng cậu mua nó cho một người bạn đang muốn học về Độc dược để tránh sự hoài nghi từ ông ta. Việc này có chút gợi nhắc Harry về một giáo viên trước đây từng cư xử với cậu như một tên ngốc, nhưng bây giờ cậu đã quen với việc người lớn chỉ quá bảo thủ với quan niệm của mình rằng những đứa trẻ đều ngốc nghếch không biết gì, và thật sự là Harry không chú tâm đến việc thay đổi nó.
Cậu đã cất đũa phép của mình vào túi ngay khi nó trở nên vướng víu. Cậu không muốn phải giải thích cho ai về cây đũa kì lạ của mình, và bắt đầu tìm cách che giấu màu sắc của nó. Cậu hi vọng ở Hogwarts không có yêu cầu phải cung cấp loại gỗ và lõi của đũa phép, và tự hỏi liệu có cách nào nhận dạng được cây đũa ngoại trừ bề ngoài của nó. Bản thân Harry có thể cảm nhận được một nhịp đập đặc biệt từ phép thuật của cây đũa, đó chính là thứ đã dẫn dắt ngay từ đầu. Tuy nhiên, nếu lời bình luận của Ollivander là thật thì tài năng của cậu khá hiếm có, nên Harry cảm thấy an tâm rằng 'sự nhạy cảm với phép thuật' sẽ không làm lộ được bí mật của cậu.
Cậu dừng chân tại một tiệm bánh để mua sandwich; có đủ các loại bánh ngọt khác nhau, một vài trong số đó đang chuyển động quanh hộp kính của chúng và đằng nào Harry không nghĩ mình có thể nỡ ăn được chúng. Cậu chắc chắn tóc mình đã che được vết sẹo trước khi nói chuyện với người phụ nữ ở quầy, giống như ở hiệu sách. Cậu chưa biết nên làm gì về nó; bản năng đầu tiên của cậu là cố gắng sắp xếp lại làn da trên trán để vết sẹo khó nhìn hơn, hoặc không nhận dạng được. Cậu nhanh chóng loại bỏ ý tưởng ấy, vì vết sẹo là minh chứng quan trọng cho thân phận của cậu, và có thể sẽ khá ngượng ngùng để giải thích cho hành động đó.
Cậu vừa ăn món sandwich giăm bông của mình một cách đầy suy tư vừa đi lang thang dọc con đường, ánh sáng xung quanh cậu bắt đầu tắt dần. Đám đông đã tan, và hiện tại chỉ còn một vài người qua lại, có vẻ đang về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Tuy nhiên, Harry có một cảm giác không ổn khi ngày dần kết thúc, và mừng rằng mình đã quyết định quay lại quán rượu. Cậu về đến quán Cái Vạc Lủng, để ý thấy rằng từ phía Hẻm Xéo, lối vào của quán rất bình thường; tuy nhiên, cậu có thể phát hiện ra một sự dịch chuyển kì lạ trong phép thuật của cửa vào. Cậu đến chỗ Tom, người vẫn đứng ở vị trí như trước, đang chậm rãi một chiếc ly thuỷ tinh. Ông ngẩng lên và mỉm cười khi thấy Harry.
"Xin chào, anh bạn. Một ngày tốt lành chứ?"
Harry gật đầu. "Khá tốt ạ, cháu cảm ơn." Cậu ngừng lại, rồi thận trọng hỏi, "Thưa ông, cần bao nhiêu tiền để thuê phòng trong một tuần ạ?"
Tom có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu, và Harry cho rằng ông không nhận được nhiều yêu cầu ở lại từ một đứa trẻ mười một tuổi.
"Anh bạn nhỏ..." ông cất lời, nhíu mày. "Cháu cần phải hiểu rằng đây là một tình huống đặc biệt...nếu cháu không phiền, ta có thể hỏi vì sao cháu muốn ở lại đây không? Cha mẹ cháu đâu rồi?"
Harry kìm lại tiếng thở dài. Cậu không mong chờ đến việc phải tiết lộdanh tính của mình, nhưng cậu không muốn nói dối một người mà cậu khá chắc chắn rằng mình sẽ còn phải tiếp xúc nhiều trong tương lai. Cậu tiến lại gần Tom, ở phía bên kia của quầy bar nơi mà khách trong quán sẽ không thể thấy rõ họ.
"Làm ơn đừng nói gì cả," cậu nói, "Cháu thật sự không muốn gây ồn ào."
Tom có vẻ khó hiểu và trong hơi lo sợ, nhưng gật đầu. Harry đặt túi đựng sách xuống sàn và vuốt tóc mái lên, để lộ ra vết sẹo trên trán. Mắt Tom mở to, và Harry hạ tay xuống.
"Làm ơn, thưa ông," cậu khẩn khoản thì thầm, "Cháu chỉ muốn một nơi để ở trong một tuần. Cháu sẽ không gây phiền toái đâu. Cháu có thể trả tiền."
Tom đứng lặng người một lúc mới có thể kiểm soát được sự kinh ngạc của mình.
"Harry Potter," ông nhẹ nhàng thì thầm với vẻ kính sợ. "Harry Potter."
Harry gật đầu, có chút ngượng ngùng. Cậu cầm túi lên và đi về phía bên kia của quầy bar. Tom đứng đó im lặng thêm một lúc trước khi lắc mạnh đầu rồi quay về phía Harry. "Ta sẽ không nói gì miễn là không ai hỏi, và ta sẽ không hỏi lí do tại sao cháu lại ở đây. Cháu có thể ở lại đây bao lâu cháu muốn," ông nói, ngăn lại sự phản đối của Harry với một cái lắc đầu chắc chắn. "Đây là điều ít nhất ta có thể làm được sau những gì cậu đã làm cho chúng ta, thưa cậu Potter."
Harry nặng nề nuốt khan. Cậu đã làm cái quái gì chứ?
Cậu gật đầu, cảm ơn Tom, người run rẩy gật đầu lại trước khi đưa cho cậu một chiếc chìa khoá và dẫn cậu qua quán rượu đến một khu tách biệt với những dãy cửa đánh số. Ông dừng lại trước cánh cửa có số 6.
"Đây là phòng số 6. Nó sẽ là của cháu trong một tuần này. Nơi này có những bùa chú chống trộm tiêu chuẩn, đương nhiên rồi, và cả màn chắn riêng tư nữa. Nếu cháu cần bất cứ thứ gì, anh bạn nhỏ, hãy cứ gọi ta." Ông quay hẳn về phía Harry, và cậu giật mình khi thấy mắt ông lấp lánh ánh nước. Một nụ cười nhẹ hướng về phía cậu.
"Harry Potter," Tom thì thầm , rồi cúi chào và đi ngược lại con đường họ đi vào. Harry đứng đó, ngượng ngùng và có chút muốn chạy trốn. Tuy nhiên, cậu kìm lại cảm giác đó, mở khoá cửa và đi vào trong.