[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 83




---------

Cậu muộn màng phát hiện rằng Snape đã đứng yên lặng trước lớp, hơi giống một bức tượng gargoyle rùng rợn đang quan sát học sinh. Harry cho bản thân một vài phút để một lần nữa chiêm ngưỡng phép thuật của ông, thứ phép thuật vờn quanh với vẻ duyên dáng đầy chết chóc của một con mãng xà đang tức giận.

Giống Flitwick, Snape bắt đầu lớp học với việc điểm danh. Ông hơi ngừng lại ở tên của Harry, phát âm họ của cậu như kiểu nó là một thứ gớm ghiếc, nhưng rồi tiếp tục điểm danh nốt. Harry không biết điều đó có ý nghĩa gì; rõ ràng là ông ta không thích cậu, nhưng cậu không quá bận tâm trừ khi nó xuất phát từ ác ý. Có lẽ chỉ là do cậu tưởng tượng ra. Phép thuật của Draco rung lên đầy háo hức bên cạnh cậu, mặc dù biểu cảm của cậu ta vẫn mang vẻ lạnh lùng xa cách, và phải thừa nhận rằng Harry cũng rất mong chờ đến tiết học Độc dược đầu tiên. Cuối cùng, Snape đứng trước những học sinh năm nhất một cách đầy uy nghiêm.

"Các trò tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một môn nghệ thuật chính xác - chế tạo độc dược," ông cất lời. Giọng ông không lớn, chỉ lớn hơn thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. "Lĩnh vực này không cần vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường các trò không tin rằng đây cũng là một loại hình phép thuật. Ta không trông mong gì các trò thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì các em hiểu được cái sức mạnh tinh vi cửa những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy...Nhưng ta có thể dạy các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí là cầm chân cái chết – nếu các trò không phải là một lũ đầu bò mà bấy lâu nay ta vẫn phải dạy."

Khi ông phát biểu xong, Harry không kìm được gật đầu tán thành. Cậu không tán đồng sự phụ thuộc của phù thuỷ lên cây đũa phép, dù cậu hiểu vì sao lại thế; cậu xem nó là một sự lười biếng, và hoàn toàn đồng tình với quan điểm của Snape về vấn đề này. Những nỗ lực pha chế Độc dược của cậu ở Cái Vạc Lủng khá thành công, nhưng cậu rất háo hức được thấy những kĩ thuật mà Snape – một Bậc thầy Độc dược nổi tiếng – có thể truyền dạy.

"Potter!" đột nhiên Snape lên tiếng. "Ta sẽ được gì nếu thêm bột rễ lan nhật quang vào dung dịch ngải tây?"

Qua khoé mắt mình, Harry có thể thấy một cánh tay giơ lên, nhưng cậu không để ý đến nó. Cậu không hẳn là đã chuẩn bị cho câu hỏi bất ngờ này, nhưng nhanh chóng định thần lại.

"Thưa thầy, lan nhật quang thường đóng vai trò giảm đau khi kết hợp với ngải tây và có tác dụng trong nhiều loại thuốc. Nhưng, nếu chúng ta nghiền rễ nó thành bột..." cậu ngừng lại, không chắc chắn lắm. Cậu chắc là mình đã từng đọc về nó. "Ngải tây nguyên chất thường phản ứng quá mạnh với nguyên liệu dạng bột, nhưng dung dịch sẽ cân bằng nó...tạo ra một độc dược ức chế phản ứng và có tác dụng gây buồn ngủ mạnh hơn; gần như làm hệ thần kinh trung ương của một người tê liệt. Cho nên...có lẽ là một thứ thuốc ngủ mạnh?" cậu nói, nhìn lên phía Snape.

Snape trông như vừa ăn một cái tát, một vẻ mặt mà Harry chán nản nhận ra bắt đầu trở nên quen thuộc trên khuôn mặt những người lớn mà cậu gặp. Một lát sau, Snape gật đầu, dù hành động ấy trông như rất đau đớn.

"Đúng rồi, Potter." Những từ ngữ dường như rất đau đớn, bị kéo dài ra đầy miễn cưỡng với một giọng điệu như Snape không thể tin là mình đang nói ra chúng. "Lan nhật quang và ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến với cái tên 'Cái Chết Sống' ".

Rồi ông tiến đến gần chỗ Harry, nhìn vào mắt cậu với đôi mắt đen tuyền và cái lườm đầy tính toán. Harry nhìn thẳng lại. "Ta rất tò mò trò biết những...tính chất tinh tế của lan nhật quang và ngải tây từ đâu." Ông không có vẻ tức giận, nhưng biểu cảm của ông được kiểm soát cẩn thận, không thể hiện sự chán ghét như trước. Phép thuật của ông đã trở nên im lìm một cách kì lạ khi Harry đang trả lời, nhưng đã bẳt đầu chuyển động lại, nhưng nhẹ nhàng và gãy gọn hơn, Harry có cảm giác rằng người đàn ông đang kìm nén một phản ứng bản năng nào đó.

Cậu hơi nghiêng đầu. "Em đọc được trong cuốn 'Lý thuyết Độc dược; Động và Thực vật'. Nó đề cập đến những tác dụng và tính chất của những thực vật thường được sử dụng trong độc dược, cùng với những loại và cách áp dụng khác nhau."

Môi Snape hơi cong lên, một nụ cười hay nhăn nhó Harry cũng không chắc. "Ta đã đọc cuốn sách đó rồi, trò Potter. Ta biết nó viết gì." Ông nhẹ nhàng nói. Harry gật đầu, và phép thuật của Snape nhu hoà hơn. "Nó chứa rất nhiều thông tin có ích; trò nên cố học được càng nhiều từ đó càng tốt."

"Em sẽ cố, thưa thầy." Harry nói. Snape gật đầu lần nữa trước khi trở nên cau có đầy quyết liệt, và quay lại với cả lớp, những người đang yên lặng nghe cuộc trao đổi vừa rồi.

"Trò Longbottom! Ta sẽ tìm được một bezoar ở đâu?"

Harry quay đầu nhìn xem ai đã bị Snape gọi đến; cậu nhóc có vẻ hơi mập mạp và trông không được sáng dạ cho lắm, có vẻ như sắp ngất đến nơi.

"Em...em không biết thưa thầy," cậu ta trả lời sau khi lắp bắp mất một lúc. Draco ném cho cậu ta một cái nhìn khinh bỉ, một ý kiến mà Zabini có vẻ đồng tình xét đến cái cong môi khinh miệt của cậu ta.

Snape đầy khinh thường chế giễu.

"Hiển nhiên rồi. Còn ai khác không?"

Cánh tay khi nãy lại giơ lên, và Harry để ý thấy rằng nó thuộc về một cô bé tóc xù đang ngồi một mình. Tuy nhiên, Snape ngó lơ cô nhóc. Một lúc sau, Draco giơ tay.

"Nào, trò Malfoy?"

"Trong dạ dày của một con dê, thưa thầy."

Snape gật đầu. "Đúng. 5 điểm cho Slytherin."

Harry nhíu mày. Lẽ ra cậu cũng phải được cho điểm chứ?

Snape xoay người và ra hiệu lên bảng, nơi ông đã viết các hướng dẫn.

"Đây là một độc dược đơn giản để chữa mụn nhọt. Bắt cặp đi và đừng tự làm mình phát nổ. Tuy nhiên, chúng ta có số học sinh lẻ, nên một trong số các trò sẽ phải tự làm một mình."

Harry ngay lập tức xung phong; cậu muốn thử một vài kĩ thuật mà mình đã đọc được, và một cộng sự sẽ chỉ gây thêm phiền phức. Ngoài ra, Harry đã quen làm việc một mình rồi. Snape liếc cậu đầy nghi ngờ nhưng cho phép điều đó. Draco nhìn cậu tò mò, nhưng khi thấy cái phủi tay của Harry cậu ta nhún vai kiêu ngạo, làm như cậu ta mới là người bỏ qua Harry, rồi nhanh chóng bắt cặp với Zabini.

Harry lập tức lên kế hoạch chuẩn bị nguyên liệu như thế nào để tạo ra một sản phẩm hiệu quả hơn. Công thức trong sách giáo khoa cũng tốt thôi, nhưng Borage quả quyết rằng phần lớn các độc dược được dạy một cách tốn thời gian và đầy lãng phí, hi sinh sự hiệu quả cho sự đơn giản, nhưng Harry không là gì ngoài hiệu quả. Cậu vẫn hơi cẩn trọng với độc dược, kể cả sau khi đã thử nghiệm vài lần, nhưng cảm thấy đủ tự tin vào khả năng của mình để thực hiện vài điều chỉnh nhỏ.

Tuy nhiên, cậu muốn chắc chắn không vướng vào rắc rối với Snape.

"Thưa Giáo sư?" cậu nhỏ giọng hỏi. Snape cho cậu một cái nhìn khó chịu trước khi tiến lại.

"Có chuyện gì vậy, trò Potter? Không phải trò đã làm hỏng độc dược của mình rồi chứ?"

Harry nén xuống sự khó chịu của mình. Cậu chẳng hiểu tại sao Snape lại không thích mình, nhưng cậu sẽ không chấp nhận việc bị coi là bất tài.

"Không, thưa thầy. Em chỉ đang tự hỏi liệu em có thể thực hiện vài điều chỉnh đối với những chỉ dẫn trên bảng. Cho một sản phẩm tốt hơn."

Snape tỏ vẻ ngạc nhiên trước khi chế nhạo cậu.

"Và làm thế nào, trò Potter, để có thể cải thiện độc dược này?" Giọng nói của ông đầy mỉa mai, nhưng phép thuật của ông đã trở nên im lìm.

"Vâng, nghiền vụn mắt sa giông thay vì thái nhỏ chúng sẽ giúp ra nước nhanh hơn, nên em chỉ cần đun sủi trong vòng 2 phút thay vì 7 phút," Harry từ tốn nói; cậu đã thử kĩ thuật này trước đây, và nó khá hiệu quả. Biểu cảm trên mặt Snape trở nên không rõ ràng, nhưng phép thuật của ông trở nên đầy mong đợi một cách kì lạ, nên Harry nói tiếp. "Và nếu em thêm vào 2 con bọ cánh cứng sau khi cho thân cây lưu ly vào – đương nhiên đồng thời khuấy ngược chiều kim đồng hồ - chúng sẽ phản ứng tốt hơn với lông Afanc, phải không?" Cậu không chắc chắn lắm với phương pháp này, nhưng đó là lí do cậu quyết định hỏi Snape trước khi tự thực hiện nó. Thường thì cậu sẽ làm luôn vàxem chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng vì bây giờ còn liên quan đến điểm số - một khái niệm chưa quen thuộc lắm – cậu lựa chọn giải pháp an toàn hơn.

Snape im lặng một lát, chỉ nhìn chằm chằm vào Harry. Vài học sinh đang nhìn họ tò mò. Draco trông hơi lo ngại, và thậm chí vài Gryffindor nhìn cậu đầy thương hại, chắc mẩm cậu sẽ gặp rắc rối.

"Thử cho ba con bọ cánh cứng sau cây lưu ly, nhưng hãy giảm lửa đi một chút. Hỗn hợp sẽ đỏ lên thoáng chốc rồi trở thành màu tím hoàng gia thay vì là màu tử đinh hương. Nó sẽ xong sớm hơn nhiều," cuối cùng ông nói. Snape đang cau có một lần nữa, nhưng giọng điệu của ông không mang vẻ cứng rắn như trước và đôi mắt ông đang đánh giá cậu đầy cẩn thận. Harry gật đầu, ghi nhớ lời khuyên của Snape.

"Em sẽ làm vậy, thưa thầy. Em rất cảm ơn."

Snape gật đầu rồi lại trở nên cau có, sự khó chịu lướt qua khuôn mặt ông, rồi quay lại với phần còn lại của lớp. Harry cười nhẹ; mọi chuyện vẫn ổn thoả!

Khi Harry bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, tất cả mọi người đã bắt đầu hết; kể cả thế, Harry vẫn xong trước họ rất lâu. Cậu đã làm theo lời khuyên của Snape, và độc dược của cậu đã ánh đỏ trước khi chuyển thành màu tím hoàng gia. Snape đến chỗ cậu và nhìn vào vạc.

"...tạm được, trò Potter," ông nói sau vài giây, và Harry nghĩ rằng, có lẽ lần này, Snape không khó mà thừa nhận thành công của Harry. Ông cùng không vui vẻ gì; nhưng Harry không trông đợi vào những phép màu. "Cho vào lọ và đặt lên bàn ta, gắn tên vào. Xem có giúp được ai khác không; ta tin rằng trò Goyle và trò Crabbe rất cần sự giúp đỡ đấy."

Harry gật đầu, nhận lấy lời khen miễn cưỡng ấy và Snape đi khỏi. Cậu đổ độc dược của mình vào lọ và, sau khi gắn nhãn tên, đặt nó lên bàn Snape. Rồi cậu đến chỗ mà Goyle và Crabbe đang xúm vào một cái vạc đang có màu vàng choé. Harry nhăn mặt.

"Trời đất. Các cậu đã cho thân cây lưu ly vào chưa? Các cậu đã thả những con bọ cánh cứng vào bao lâu rồi?"

Goyle ngốc nghếch nhìn cậu rồi lắc đầu. Crabbe trông còn ngơ ngác hơn. Harry thở dài; bọn họ thật sự giống vật nuôi trong nhà.

"Thôi khỏi, để tôi lo. Tránh ra nào."