Sau khi mua xe, rau dại lại mọc điên cuồng, đúng là muốn mọc vào lòng Ô Lan, bà chỉ hận không thể mỗi ngày đi bán rau một lần.
Nhưng Tống Đàn thì không.
Cô lại là người duy nhất trong nhà có bằng lái xe, cho nên sau khi Ô Lan nhịn đến ngày thứ ba, thì số rau ở đằng sau xe tải chắc cũng có khoảng một trăm bảy mươi cân! (1 cân bằng 0,5kg)
Tống Đàn nhìn thấy thì cũng không biết phải nói gì.
“Mẹ, bán hết lần này, chúng ta cũng nên cho đám rau dại nghỉ hai ngày đi.” Giục sinh bằng linh khí thì cũng không phải giục sinh như vậy, không có cơ hội để nghỉ ngơi.
Ô Lan nghĩ đến mảnh đất gần như là đã bị mình nhổ sạch kia, cũng vội ho khan một tiếng: “Phí xăng dầu đắt, dù sao thì, đi một chuyến cũng phải lấy lại tiền vốn chứ.”
Suy nghĩ một chút lại dặn dò một câu: “Buổi trưa hôm nay mẹ dẫn người đi nhà ông nội con trồng nấm, bố con dẫn người đi kéo lưới vây núi, trưa hai đứa về thì thực tiếp sang nhà ông nội ăn cơm.” “Vâng!” Tống Đàn khởi động xe: “Kiều Kiều, đi thôi!”
Kiều Kiều vui vẻ ngồi vào ghế phụ lái, dưới sự hướng dẫn của Tống Đàn thắt dây an toàn vào, lúc này nhìn trái nhìn phải: “Chị, đây là xe của chúng ta sao?”
“Đúng vậy!” Tống Đàn vừa lái xe vừa đỗ dành cậu: “Có phải rất khốc hay không? Mấy ngày nay Kiều Kiều vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, chị đặc biệt đưa em đi ngồi xe ôtô!”
Có lẽ là kinh nghiệm làm công nhân đã ăn sâu vào đáy lòng, nên mới thuận miệng nói ra, cô vậy mà vẽ bánh (tương tự hứa suông) với em trai chỉ có tuổi tâm lý là sáu tuổi của mình:
“Kiều Kiều cố gắng một chút, chờ chị kiếm được tiền chị sẽ mua cho em một cái máy tính bảng, đi đâu cũng có thể xem Heo Peppa.”
Nói xong nghe thấy tiếng hoan hô của Kiều Kiều trong xe, Tống Đàn lại chợt im lặng. Chà, hóa ra nhà tư bản lại là chính cô.
…
Tống Đàn lại đến chợ bán thức ăn.
Sợ bị dán giấy, cô cố ý đậu xe xa một chút. Lại nói, người tu chân thật đúng là không còn mặt mũi nào… Cô cũng không chuyển chỗ, bày ngay quầy hàng dưới xe để bán.
Mà giờ phút này, nhóm các dì đã đến chợ từ nửa tiếng trước, cũng không đợi được nữa.
Không ai nghĩ rằng thứ rau dại này lại ngon đến thế!
Lần trước là lần đầu tiên Tống Đàn đến đó, cộng thêm giá hai mươi tệ một cân, nên mọi người mua nhiều nhất cũng chỉ là bốn năm cân, thậm chí càng ít hơn, mỗi người chỉ mua một bó.
Nào ngờ mùi vị lại ngon như vậy, một đĩa rau nhỏ bưng lên bàn, ăn hai ba miếng đã hết sạch, lại đi ăn mấy món khác…
Mọi người sử dụng một câu thơ cổ:
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn (1) bất thị vân.” (Qua muôn biển khơi màng chi nước, từng bước Vu Sơn ngại gì mây.) Chính là cảm giác như vậy!
Ăn qua rau dại tươi non này rồi, lại ăn những thứ khác, cảm giác cứ như đang ăn cỏ vậy, chẳng những khó nuốt mà còn càng nhớ rau dại kia hơn.
Cả ngày hôm qua Tống Đàn không đến, lòng ai nấy đều tan nát. Sáng sớm hôm nay, ngay cả người chi li nhất, trong túi cũng có ba trăm đến năm trăm tệ.
Cho nên, ở một góc hẻo lánh của chợ, một nhóm các dì không cần Tống Đàn gửi thông báo trong nhóm, đã nhìn thấy hai người họ một cách chính xác!
Đừng nói, cả chợ cũng không tìm được hai chị em nào xinh đẹp như vậy! Rất bắt mắt!
Mọi người vội vàng tiến lên, thậm chí lần này cũng không kén chọn: “Rau tề thái! Cho tôi năm cân rau tề thái!”
“Hành hoa, tôi cần ba bó hành hoa, tôi về làm bánh bao thịt heo hành hoa!”
“Cải xoong! Ôi dùng để hầm canh, đúng là thấm vị!” “Rau mã lan ——”
“Cho tôi thêm hai bó rau sam đi! Lại thêm hai bó nữa, tôi dùng để làm bánh bao!”
Rầm rộ cứ như đang có sự kiện bán phá giá lớn vậy, đám đông vô cùng phấn khích, tiền mặt trong tay liều mạng đưa lên phía trước, Kiều Kiều vội không kịp thở!
Cậu gấp đến mức suýt khóc: “Chậm một chút! Chậm một chút! Kiều Kiều tính không kịp!”
Cậu vốn không biết đếm, nhưng Tống Đàn sẽ nói cho cậu biết phải thu bao nhiêu tiền, cái này thì cậu biết, chỉ là hơi chậm chút thôi.
Cậu vừa hét lên với giọng nức nở như vậy, thật ngạc nhiên, đám đông đang tranh mua thế mà lại bình tĩnh ngay lập tức.
Dì có tóc đỏ thời thượng dẫn đầu nhóm nhìn cậu trìu mến: “Được, cục cưng đừng nóng vội, chúng ta đi xếp hàng!”
Vừa nói xong thì nhanh chóng nắm lấy cơ hội đứng ở vị trí đầu tiên. Không lâu sau, một hàng người đã được xếp xong. Vì không cần cân nên hiệu suất rất cao, dì nào cũng nhét đầy túi, sợ lần sau không được ăn.
Tống Đàn nhìn hai sọt rau còn lại ở sau xe, thầm nghĩ không chừng tốc độ bán rau hôm nay sẽ còn nhanh hơn hôm trước nữa!
Ở chợ bán thức ăn còn có thể thấy cảnh mọi người xếp hàng tranh mua sao?
Những người xung quanh cũng từ từ đi tới, nhìn các dì ở phía trước tươi cười đưa mấy trăm tệ ra mà không hề đau lòng, thì không khỏi chậc chậc: “Bây giờ bán rau còn sắp xếp kẻ lừa đảo sao?”
Dì xếp hàng ở phía trước ngoảnh đầu lại, thấy là một thanh niên, lập tức kiêu ngạo hừ một cái, không vui nói:
“Ôi, thanh niên bây giờ không biết nấu ăn thì thôi đi, đến việc chọn lựa thức ăn cũng không biết.”
Đợi đến khi sắp đến lượt, dì ấy nói với giọng rất lớn: “Bốn cân rau tề thái còn lại đều cho tôi đi! Ba cân rau sam…và cả ba cân cải xoong nữa!” Sau đó cười tươi nói: “Cô gái, lúc nào cháu lại đến nữa?”
Tống Đàn cũng không biết được nữa ——giục sinh bằng linh khí cũng không thể khoa trương như vậy có phải không?
“Ba ngày sau đi,lúc đó sẽ thông báo ở trong nhóm.”
Thanh niên đứng sau lại thấy ngạc nhiên hơn —— bây giờ bán rau ở chợ còn sẽ thông báo trong nhóm sao?
Dì phía trước cầm theo một túi nilon đầy ắp rời đi, Tống Đàn nhìn vị khách hàng trẻ tuổi, cười hiền lành: “Anh muốn mua gì?”
Đối phương vươn cổ nhìn một cái —— không biết bất kỳ món gì trong đó cả.
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại: “Vậy thì…cái trông giống hành ấy.”
Kiều Kiều cười “ha ha ha”: “Anh trai ơi, món này gọi là hành hoa, gói bánh bao, hầm canh cá, rán trứng đều ăn rất ngon!”
Thanh niên có chút xấu hổ, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt ngây thơ đen láy sáng ngời của Kiều Kiều, lại lập tức mềm lòng —— [ Mặc dù rất xấu xổ khi bị cười nhạo…nhưng em ấy gọi mình là anh trai!]
Vì thế anh lập tức hết giận, hỏi ngược lại: “Vậy gói bánh bao như thế nào?”
Bây giờ đến lượt Kiều Kiều không biết phải trả lời như thế nào.
Cậu oan ức nói: “Thật xin lỗi, Kiều Kiều không biết, Kiều Kiều chỉ biết ăn thôi.”
“Nếu không thì anh vào nhóm đi, chị của em nói vào nhóm sẽ biết, người biết nấu cơm cũng rất nhiều.”
Em trai cũng đã nói như vậy rồi!
Thanh niên dứt khoát quét mã QR, rồi nhìn tên các thành viên trong nhóm ——
[ Trời cao biển rộng ][ Huệ chất lan tâm ][ Trà vận ][ Vui vẻ là tốt rồi ]…
Chà, các nhóm tuổi được phân chia rất rõ ràng.
Mà đúng lúc này, một giọng nói chanh chua vang lên từ phía sau:
“Cô gái, rau dại ngày hôm trước tôi mua ở chỗ cô vừa già vừa đắng không thể ăn được, không phải cô đã nói sẽ trả lại tiền cho tôi sao?” “Nhưng cô nói muốn mang rau đến đây, tôi cũng không có cách nào đâu? Lúc cô nói ở trong nhóm, nhà tôi đã ăn hết rồi, không thể lãng phí có phải không?”
“Cô xem đi, muốn bồi thường hai bó rau hay là trả lại tiền cho tôi đây.” "
Thanh niên kia sững sờ, nhìn hành hoa ở trên tay —— tươi non mọng nước, mùi rất nồng, nhìn thế nào cũng không giống đã già rồi?
Cô gái bán rau dại có khuôn mặt trắng nõn, trong veo không tì vết, nụ cười vừa hiền vừa ngọt ngào:
“Thật sao? Dì, tên trong nhóm của dì tên là gì? Cháu nhớ dì đã mua một bó rau mã lan có đúng không? 20 tệ.”
Ánh mắt dì đó thoáng hiện một tia đắc ý: “Trí nhớ của cô cũng khá tốt đấy chứ…tên trong nhóm là gì? Tên tôi là —— ôi ôi ôi! Sao cô lại chuyển tôi ra khỏi nhóm rồi?!”
“Đợi lát nữa tôi còn muốn mua thêm mấy cân rau tề thái đó!” Thanh niên đứng bên cạnh cười “phì” một cái —— cái gì gọi là chuyển đi rồi chứ? Rõ ràng là đá ra khỏi nhóm rồi.
Hơn nữa, nếu thật sự không ngon thì dì còn bị mắc lừa nữa sao?