Tống Đàn nhìn những cây hạt dẻ xum xuê đang mọc lá non trên sườn đồi, định quây kín mảnh rừng này, sau đó trồng mộc nhĩ đen và ngân nhĩ ở đây.
Còn mảnh rùng dẻ này, trong lòng cô biết bao nhiêu năm nay nhà cô đều không chăm sóc nó, cho nên sản lượng hạt dẻ chín hàng năm đều phụ thuộc vào ý trời.
Hạt dẻ cái đồ chơi này, phải ghép, phải tỉa cành, bón phân, xem chừng không dễ chăm sóc lắm.
Thôn Vân Kiều của bọn họ quá mức hẻo lánh, hạt dẻ cũng không phải sản vật nổi tiếng, giá thu mua mỗi năm cũng chỉ có 1, 2 tệ, nhưng thật ra đắt hơn khá nhiều so với giá 8 hào trong trí nhớ lúc nhỏ của Tống Đàn.
Nhưng vấn đề là, những thanh niên trong thôn có thể kiếm được số tiền này, bây giờ đã rời quê lên thành phố làm việc. Những người lớn tuổi hơn, chẳng hạn mấy người như Tống Tam Thành, bây giờ không thể làm công việc đồng áng nặng nhọc như vậy được nữa.
Thời gian khiến con người ta già đi!
Mà ở giữa sườn đồi, còn có một cậy dẻ dại cao bằng tòa nhà ba tầng, sừng sững che khuất cả mặt trời, mọc đúng ngay ở giữa sườn đồi.
Đây là một gốc cây dã cổ thụ, trong nhà chưa từng chăm sóc nó, quả hạt dẻ không lớn hơn quả bóng bàn là bao, khi bóc ra hạt dẻ cũng chỉ to bằng ngón tay cái thôi, nhưng ăn cũng rất thơm.
Lúc trước là do ông nội Tống Hữu Đức cố ý lưu lại để lại.
Tống Đàn ngẩng đầu nhìn nó, không biết vì sao nước miếng lại tràn ra. Nhớ đến cảnh mùa đông năm đó ngồi quanh bếp lửa, nghe hạt dẻ nổ “đùng” một tiếng…
Mùi hương cháy xém nồng đậm, mùi vị ngọt ngào mềm mại. Cô không chút do dự mà tụ ra chút linh khí cỡ hạt đậu, chậm rãi vỗ nhẹ vào thân cây, cảm nhận được rễ cây tự do vươn dài trong đất, lúc này mới lưu luyến rút tay lại ——
“Sinh trưởng thật tốt! Tết Nguyên Đán phải dựa vào mi rồi!”
Tống Tam Thành đã đứng phía trước gọi cô từ sớm: “Con đến đây xem đi, đóng cọc kéo lưới ở đây có được hay không?”
Ở quê họ vây lưới thép rất tốn tiền, hơn nữa vẫn còn là lưới hình quả trám bình thường. Hầu hết thời gian cũng chỉ là một lời nhắc nhở cho những người quen với việc mượn gió bẻ măng thôi ——
Đã có chủ, không nên động vào.
Cái gọi là phòng người ngay, không phòng kẻ gian, về cơ bản hầu hết cơ sở vật chất ở nông thôn đều là như vậy.
Tống Đàn ở trong lòng tính toán một chút, sau đó mới gật đầu: “Được ạ, cứ ở nơi này đi ạ.” Tống Tam Thành thấy tư thế nghiêm trang của cô, không khỏi cười nói; “Nhìn con kìa, sửa sang trông cũng giống khuông giống dạng lắm —— cứ như con thật sự biết cách làm vậy.”
Tống Đàn cũng dỗ dành bố cô: “Vậy nếu con gái bố thật sự có thiên phú thì sao? Không phải bố con cũng sẵn sàng nghe ý kiến của con, cho con cơ hội để phát huy tài năng của mình hay sao!”
Tống Tam Thành quả nhiên bị dỗ đến choáng váng: “Còn không phải sao, khi con còn nhỏ, mỗi ngày bố đều cho con cưỡi trên cổ ——”
Nói xong lời này, Tống Tam Thành nhìn xung quanh thấy không có ai, lén lút nói: “Đàn Đàn, con xem, khoảng thời gian này con cũng kiếm được khá nhiều phải không?”
Bây giờ đã là giữa tháng ba, Tống Đàn cũng đã bán rau được sáu lần —— đúng là kiếm khá nhiều, cũng được 15000 tệ, tiền mua xe về được một nửa. Tống Đàn cười tủm tỉm nhìn bố cô: “Con đúng là có chút tiền, bố muốn làm gì ạ?”
Tống Tam Thành vui mừng, ngại ngùng nói: “À thì —— không phải con thích ăn cá sao? Bố định khi trời mưa không có việc gì làm thì đi câu cá, con có nhớ chú Ngô trong thôn chúng ta không? Chú ấy mới mua một cá cần câu mới, hơn 500 tệ!”
“Con xem, hay là…con cũng mua cho bố một cái? Nếu mẹ con hỏi, thì con cứ nói giá 80 tệ là được.”
Ôi, bây giờ ông cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích câu cá thôi!
Trong lòng Tống Đàn hơi xót xa —— trong nhà ăn mặc tiết kiệm như vậy, còn không phải vì chị em bọn họ hay sao?
Nhưng nói đến cần câu thì…
Tống Đàn cũng bàn bạc với bố: “Bố, nếu bố có thể bỏ thuốc lá, một năm có thể tiết kiệm được một hai nghìn tệ, đến lúc đó con cho...thêm 2000 tệ, chúng ta mua một cần câu 4000 tệ!” Tống Tam Thành:…
Ông im lặng một lúc: “Con không hiểu, những người thật sự biết câu cá, căn bản là không nhìn cần câu. Cần câu mấy nghìn tệ thì không cần, chiếc cần câu bây giờ bố cảm thấy cũng rất thuận tay.”
Được lắm, đây là giữa cần câu và thuốc lá thì thuốc lá càng tốt hơn!
Bây giờ bảo bố cô bỏ hút thuốc có vẻ không thực tế lắm.
Tống Đàn suy nghĩ một lát, thản nhiên lấy điện thoại ra: “Nhưng mà bố, khoảng thời gian này bố vất vả rồi, không phải chỉ là một cái cần câu thôi sao? Chỉ cần mấy bó rau dại thôi mà! Bố muốn cần câu kiểu gì, bố cứ chọn trước đi!”
Tiếng ôtô truyền đến từ xa —— người đưa lưới đã đến.
…
Về đến nhà, Ô Lan vẫn đang trồng nấm ở chỗ Tống Hữu Đức —— Đáng lẽ việc này phải sắp xếp thời gian làm từ sớm, nhưng vì độ ẩm của những cây được chặt lúc trước còn quá cao, nên đành phải phơi những thân cây đó mấy ngày, lúc này mới khoan được. Bây giờ mới chính thức trồng.
Tống Tam Thành cũng cười tươi: “Những người đến đó đều là người thuộc thế hệ của ông bà con, mỗi ngày nói chuyện với ông bà con, tinh thần của ông bà con cũng tốt hơn rất nhiều.”
“Những người lớn tuổi trong thôn chúng ta đều tới, nhưng có hai người bố không mời —— hai người đó đến cả người bình thường cũng không chịu đựng được.”
Tống Đàn biết đó là hai người nào.
Một người nổi tiếng là người vô lý trong thôn họ, là kiểu ngay cả con gái cũng không thể làm gì được.
Một người chỉ vì trộm cái bí đỏ mà dám đầu độc gia súc (chưa thành) của người khác…
Dù sao thì những người như vậy ở đâu cũng có, chúng ta chỉ có thể tránh càng xa càng tốt.
Tống Tam Thành nhớ đến cũng không biết nói gì, lúc này dứt khoát nói sang chuyện khác: “Nhưng mà Đàn Đàn, ngay từ đầu chúng ta không nói đến chuyện tiền bạc —— dù sao tuổi bọn họ cũng lớn rồi, con muốn trả tiền công, sau này đau đầu nhức óc hay là đi đường bị té ngã, người trong nhà lại nói đây là do làm việc nên bị và phải bồi thường tiền, thì chúng ta không thể nói rõ được.”
Đừng thấy đều là người trong thôn, nhưng trong thôn cũng có không ít người vô lý.
Như kia vẫn là tốt nhất, Vương Lệ Phân ở trong thôn hét một tiếng, ai muốn đến thì đến, bao ăn bao uống còn có người bầu bạn tán gẫu, đối với người già cô đơn lẻ loi mà nói thì cũng đã đủ khiến người ta vui vẻ.
Chưa kể Tống Tham Thành còn nói, khi xong việc một người còn được mang theo hai miếng thịt về, nên mọi người càng làm việc chăm chỉ.
Nhưng Tống Tam Thành cẩn thận, lúc này bàn bạc lại với Tống Đàn: “Nhưng bố nghĩ, đến lúc đó nhà chúng ta trồng nhiều thứ như vậy, Đàn Đàn, con lại không cho phun thuốc sâu, đấy không phải là rau xanh hữu cơ gì đó sao? Đến lúc đó giá cả chắc sẽ đắt lắm đúng không?”
Chắc chắn phải như vậy.
Tống Đàn bây giờ đang giữ giá rau dại ở mức 20 tệ một cân, chính là vì tạo ra ưu thế về giá cả.
Tống Tam Thành quanh năm ở trong thôn, nên suy nghĩ của ông càng chu đáo:
“Bố nghĩ, nếu thứ này chỉ nhà chúng ta mới có, sau này mọi người thuận tay hái một ít, chúng ta cũng không thể nói gì được đúng không?”
Ở quê quán chính là như vậy, có tốt cũng có xấu.
“Dù không hái thì nhỡ đâu người trong thôn muốn mua. Bán đắt thì người ta nói chúng ta không màng đến tình làng nghĩa xóm. Bán rẻ, cũng không thích hợp —— hay là làm như này, chờ đến khi mọi việc xong xuôi, thì một người đưa một gốc cây mộc nhĩ đen, một gốc cây ngân nhĩ lớn.” “Đàn Đàn, con cảm thấy thế nào?”
Tống Đàn thật sự chưa nghĩ đến điều này —— người tu chân khi làm ruộng đều có trận bàn hoặc là kết giới, không cần lo lắng người khác sẽ đến lấy!
Bây giờ cô gật đầu liên tục, giơ ngón tay cái lên với Tống Tam Thành:
“Bố, đúng là bố mà!”
Tống Tam Thành cười đắc ý: “Tất nhiên rồi! Bố con ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy!” (ý là từng trải, có nhiều kinh nghiệm sống hơn)