Xe bán tải giá 23000 tệ chạy rầm rầm, lên xuống êm ái trên đường núi quanh co. Phía sau xe đặt rất nhiều rau dại, gia đình bốn người ngồi trên ghế.
Ô Lan ngồi ở ghế sau, nhìn con gái lái xe vào thị trấn một cách quen thuộc, lúc này bà cũng không tiếc số tiền hơn 20000 tệ để mua chiếc xe này nữa, ngược lại còn hài lòng nói:
“Đúng là chuyện tiêu số tiền lớn còn phải nghe mẹ, nhìn đi bây giờ chúng ta ra ngoài tiện lợi biết bao! Không cần phải trẻ tiền thuê xe để đi vào thành phố nữa, hai trăm tệ đó, quá thiệt rồi!”
Tống Tam Thành lập tức phản bác: “Lúc đó bà còn không đồng ý mà, sao lại thành nghe lời bà rồi? Hơn nữa, bà vẫn luôn nói thi bằng lái xe, nhưng mấy ngày nay bà đều không làm đề!”
Ô Lan cười lạnh một tiếng: “Còn ông ngày nào cũng làm, mà có khi điểm bài thi thử không cao bằng tôi đấy chứ! Tôi 81, ông được bao nhiêu?” Tống Tam Thành im lặng.
Trí nhớ ông kém, làm những đề này khá vất vả, chỉ thi được 75 điểm.
Tống Đàn ở ghế lái thông minh không tham gia đề tài này, mà Kiều Kiều lại đột nhiên hỏi: “Mẹ, heo mẹ của con đâu?”
Tống Đàn cười “phì” một tiếng, thật sự là không thể nhịn được.
Cô biết Kiều Kiều hỏi về cái gì —— lát nữa sang nhà bà ngoại kéo rơm rạ, Ô Lan định ngày mai sẽ ôm heo con về, Kiều Kiều đã mong chờ từ lâu, trong lòng đều nghĩ đến gia đình nhà heo.
Trong kính chiếu hậu, sắc mặt Ô Lan tốt sầm, tức giận đáp: “Chờ đi! Ngày mai mẹ đi ôm về! Con đi ngủ với heo mẹ của con đi!”
Kiều Kiều lập tức hoan hô: “Được ạ! Con tắm rửa cho Peppa!”
Ngược lại, Tống Tam Thành cười nói: “Được, bố nối một đường ống dẫn nước ra sau núi, đến lúc đó có thể xả nước vào chuồng heo. Trời nóng, Kiều Kiều có thể chơi.” Ô Lan:…
Có mỗi bà tức giận đúng không?
…
Xe vòng vào thị trấn, mấy người đi mua thịt ở quầy bán thịt, Tống Đàn một mình đi đến trạm chuyển phát nhanh.
Bác sĩ Trương và ân nhân cứu mạng đều tặng mười cân rau dại, chỉ đóng gói thôi cũng tốn rất nhiều công sức, anh thanh niên ở trạm chuyển phát nhanh nhìn đống rau dại đã được nhặt sạch sẽ, lại chần chừ mãi:
“Thật sự muốn thêm cột khí chống sốc, hộp xốp còn băng vận nữa sao? Như vậy đắt hơn nhiều! Thật ra không thêm băng cũng được, hầu hết các thành phố chúng ta đều có thể giao hàng vào ngày hôm sau.”
“Tôi thấy rau dại của cô cũng khá tươi, bây giờ thời tiết cũng không quá nóng, cho vào thùng xốp, lát nữa tôi sẽ mang đến thành phố, tối nay có thể gửi đi. Đợi khi hàng đến, thì độ tươi sẽ còn khá tươi.” Rau dại này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nếu gửi băng vận, thì không đáng cho lắm.
Bây giờ đâu đâu cũng có, chỗ nào không có rau dại chứ? Bắc Kinh…Ở Bắc Kinh cũng có thể mua được rau dại mà!
Tống Đàn cũng thở dài, cô cũng không muốn tốn thêm tiền, nhưng không có cách nào khác, đồ tươi ngon, mọng nước khác với đồ khá tươi.
Nếu bán giá cao rồi, thì đảm bảo chất lượng đến cùng.
Cô cầm một tấm danh thϊếp: “Sau này nếu gửi băng vận một số lượng lớn hàng hóa, các anh có thể cho tôi một mức giá rẻ hơn không?”
“Còn nữa, có thể đến nhà lấy hàng không?”
Anh thanh niên cũng sửng sốt, trạm ở gần thôn trấn như bọn họ cũng không có chuyện đến nhà lấy hàng, nhưng cũng không phải là không thể thay đổi: “Cô ở đâu?”
“Thôn Vân Kiều.”
Khuôn mặt của anh thanh niên bỗng nhăn thành trái mướp đắng: “Đi đến đó cũng không dễ dàng… nếu không thì, trên năm mươi đơn tôi tự mình lái xe đến lấy được không?” “Trên hai mươi đơn hàng, tôi sẽ tính giá thấp nhất cho cô.”
Dịch vụ chuyển phát nhanh của họ nổi tiếng khắp cả nước vì giao hàng nhanh, còn giao hàng tận nơi. Chỉ là giá hơi đắt, ở thị trấn nhỏ này cũng không có nhiều đơn lắm.
Nhưng địa điểm này là do chính anh ta nhận thầu, nếu có chuyện làm ăn lớn như vậy, tốn chút công sức anh ta cũng nguyện ý.
“Chỉ là ở đây tôi không có túi đá khô dùng một lần, trước hai giờ chiều tôi sẽ mang kiện hàng chuyển phát nhanh đến thành phố, nếu cô tin tôi, thì đưa chút tiền đặt cọc, tôi sẽ không đóng gói trước, đến thành phố sẽ cùng nhau đóng gói.”
“Đến lúc đó…tính giá lại cho cô.”
Tống Đàn suy nghĩ một lát, lập tức chuyển trước 500 tệ: “Sau này nhất định còn phải gửi chuyển phát nhanh, thừa trả lại, thiếu bổ sung thêm.” “Đợi đến khi có nhiều đơn hàng, thì chúng ta tống kết tháng một.”
Mặc dù anh chàng chuyển phát nhanh không cảm thấy rau dại này có tiềm lực trả tháng một, nhưng điều này cũng không ngăn cản việc anh ta đồng ý trước.
Đến khi việc chuyển phát nhanh được sắp xếp xong, Tống Tam Thành và Kiều Kiều đã chờ sẵn với rất nhiều thịt.
Một bàn tay Kiều Kiều còn che túi của mình, Tống Đàn cười nói: “Mua cái gì thế?”
Cậu vội nhe răng cười, thò tay lấy trong túi ra cái gì đó, đó là hai cái ống nhựa nhỏ giống như ống thuốc màu, còn kèm theo hai que nhựa.
Vẻ mặt đắc ý của Kiều Kiều rất rõ ràng, mái tóc đen dày dài mềm mại, càng dễ thấy làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời:
“Thổi bong bóng!”
Tống Đàn vừa nhìn —— đây không phải là thần khí thổi bong bóng thịnh hành khi cô còn đi học sao? Sao qua mười mấy năm rồi, thứ này vẫn được sản xuất vậy?” Bây giờ không phải đều là máy thổi bong bóng sao?
Nhưng mà nghĩ lại thì năm tệ đó của Kiều Kiều cũng không thể mua được máy thổi bong bóng.
Sau đó cô cũng có chút hứng thú, vừa khởi động xe vừa bàn bạc với Kiều Kiều:
“Lát nữa cho chị thổi hai cái nha.”
Kiều Kiều gật đầu thật mạnh: “Hai ống, mỗi người mọt cái!”
Ô Lan và Tống Tam Thành nhìn hai chị em cười nói vui vẻ, đột nhiên cảm thấy, nếu Đàn Đàn vẫn luôn ở trong thôn thì hình như cũng không có gì không tốt.
Chỉ có một điều —— ở trong thôn khó tìm người yêu!
Thế là người làm mẹ lại bắt đầu lo lắng, lại nhìn Tống Tam Thành cái gì cũng không để ý, chỉ biết hưởng thụ, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Tuy nhiên không ai có thể hiểu được nỗi phiền muộn của Ô Lan, mà bà ngoại hơn 80 tuổi lại vô cùng vui mừng khi nhìn thấy hai chị em: “Đàn Đàn đã về rồi à?”
“Kiều Kiều cũng tới rồi!”
Hai chị em vội vàng theo bà ngoại vào nhà.
Vừa vào cửa thì thấy một sân vườn rộng rãi, ngăn nắp, ông ngoại đang ngồi xe lăn trên hành lang, tóc hoa râm, nếp nhắn cũng đã nhiều, trong ánh mắt cũng tràn đầy niềm vui.
Nửa sân còn lại là chỗ ở của cậu lớn Ô Thành Đào, là một tòa nhà nhỏ hai tầng, bây giờ đang mùa nông nhàn, cậu đi sang nhà hàng xóm đánh bài, chỉ có mợ cả ở nhà, cũng rất nhiệt tình:
“Đàn Đàn đã về rồi? Càng lớn càng xinh đẹp! Trông thật phong cách, giống như minh tinh vậy… Ôi, Kiều Kiều lớn lên càng đẹp trai!”
Lại nhìn thấy miếng thịt trong tay mấy người Ô Lan, không nhịn được cười:
“Đến thì đến, còn mua thịt làm gì? Tủ lạnh trong nhà còn có.”
Ô Lan đưa thịt qua, lại bảo Kiều Kiều bưng rau đến, cười to nói: “Mợ bọn nhỏ, Đàn Đàn không đi làm ở Ninh Thành nữa, về nhà bắt đầu làm ruộng.” “Này không, rau dại mới mọc, bán hai mươi tệ một cân cũng không đủ bán! Nhưng Đàn Đàn nghĩ đến bà ngoại và các cậu mợ, vụ rau dại cuối cùng này không muốn bán, đặc biệt mang đến đây cho mọi người nếm thử chút!”
Lượng thông tin trong đoạn lời nói này quá nhiều, mợ cả sững sờ đứng đó tiêu hóa một lúc lâu, sau đó mới phân tích ra trọng điểm ——
Cháu ngoại của bà ấy, sinh viên đại học, ngoại hình xinh đẹp và thông minh, không đi làm việc ở tỉnh, giờ lại về quê làm ruộng!