Nhân lúc mặt trời chưa quá gắt, Tống Tam Thành dùng rơm rạ dày phủ kín toàn bộ cây nấm trên núi, sau đó mới hài lòng tháo hàng rào lưới, đi xuống núi.
Về đến nhà, việc đầu tiên là ra sau núi xem heo con.
Cách thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng khịt mũi của chúng. Giờ nhìn lại, chắc là vừa được cho ăn nên ba con heo trắng và hai con heo đen thò đầu vào máng ăn, ăn ngon đến nỗi không khẩng đầu lên.
Trong đó có một con màu đen mải mê ăn uống đến mức duỗi cả người qua máng tức ăn, chiếm gần hết không gian.
Còn con heo nhỏ màu trắng còn lại nhỏ hơn một chút, không thể chen vào được, sốt ruột đến nỗi đứng bên cạnh vừa khịt mũi vừa kêu.
Tống Tam Thành nhanh chóng nhặt một cây gậy lên, gõ dọa bọn chúng, lúc này mới điều chỉnh lại vị trí của chúng. Lại nhìn vào máng ăn, ngoài một ít khoai lang, cám gạo còn có một lớp lá cây xanh mượt bị lũ heo con tranh nhau ăn vô cùng ngon lành!
Đây là tử vân anh đấy! Sao heo con lại thích ăn đến vậy chứ?
Trên mặt Tống Tam Thành không khỏi lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của một người nông dân, lúc này cười nói:
“Nhìn lũ heo con các ngươi này, ăn còn ngon hơn người nữa!”
Lại quay lại chuồng heo xem rơm rạ, lớp rơm thật dày được trải trong chuồng, nhìn qua vừa khô ráo vừa ấm áp.
Lá cây trong rừng vẫn chưa giãn ra hoàn toàn, từng chùm ánh nắng chiếu vào, khiến không gian ấm áp. Ao phân heo bên cạnh đã có chút dấu vết, là điều kiện tốt để nuôi heo.
Lúc này ông mới hài lòng bước trở lại sân trước.
Ô Lan mới nấu cơm xong, từ thật xa Tống Tam Thành đã ngửi thấy mùi thơm, ông sờ bụng: “Hôm nay ăn món gì thế?”
Kiều Kiều ở bên cạnh vui vẻ nói:
“Ăn cơm heo!”
“Heo con ăn, chúng ta cũng ăn!”
Tống Đàn vỗ vỗ cái đầu xù của cậu nhóc: “Bảo bảo ngốc.” Sau đó cô dở khóc dở cười nói với Tống Tam Thành:
“Bố, đừng nghe thằng nhóc nói, buổi trưa con đi hái được một nắm tử vân anh, mẹ con dùng nó để xào thịt, bố nếm thử xem có ngon không?”
“Nếu ăn ngon, có thể kiếm được rất nhiều tiền!”
…
Tử vân anh này có lẽ người trong nhà đã nhiều năm không ăn, Ô Lan nghĩ một lúc, sau đó lấy chút tỏi băm xáo với mỡ heo, rồi cho thêm chút thịt khô và tử vân anh đã cắt thành khúc.
Bây giờ đang xào bằng lửa lớn, lá xanh và thịt ba chỉ khô ửng đỏ, mùi thơm ngát của rau và mùi thịt quyện vào với nhau khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Kiều Kiều đã quên sạch nỗi đau mất đi heo mẹ, giờ phút này đang vội vàng gắp thức ăn. “Con ăn một miếng, heo Peppa một miếng. Con ăn một miếng, George một miếng. Lại thêm một miếng cho con, một miếng cho chị…”
Dù trông cậu nhóc ngốc ngốc, nhưng tốc độ lại khá điêu luyện.
Chỉ trong thời gian ngắn đã gắp đầy bát của cậu nhóc, nghiễm nhiên đã nắm vững tinh túy của “công phu chia bánh của Lưu Tinh”.
Đối mặt với một đứa trẻ ngốc nghếch như vậy, người trong nhà còn có thể nói gì nữa đây?
Tống Tam Thành ăn thử một miếng, nhai hai cái rồi nuốt xuống. Ông cảm thấy trong miệng tràn ngập hương thơm ngát và vị ngọt ngào của rau dại, cộng thêm vị hơi mặn của thịt khô…
Tuyệt!
Ánh mắt ông sáng lên: Ôi, sao lại có cảm giác món này ngon hơn rau dại thế! Hồi nhỏ ngày nào cũng ăn, sao bố không cảm thấy nó ăn ngon nhỉ? Chỉ biết nó có mùi cỏ cây.”
Ô Lan cũng ăn thử một miếng, hiện tại bà rất tự tin với triển vọng 20 tệ một cân: “Khi còn nhỏ làm gì có ai chịu dùng mỡ lợn và thịt lợn xào với rau cho ông ăn? Đấy đều là chần qua nước sôi là ăn rồi.”
Vậy cũng đúng.
Hai người tự tìm lý do để giải thích tại sao rau này lại ăn ngon như vậy, Tống Đàn thậm chí không cần phải kiếm cớ.
Sau đó, Tống Tam Thành mới nhớ ra:
“Đàn Đàn, chúng ta trồng diện tích lớn như vậy, con xem có muốn nuôi thêm hai thùng ong ở đây không? Tử vân anh này chính là nguồn mật tuyệt vời, mật do ong mật thu thập được có vị ngon ngọt thơm ngon.”
“Bây giờ muốn mua còn không có để mua đâu, xung quanh cũng không có ai trồng tử vân anh cả.”
Tống Đàn đúng là không nghĩ đến việc này!
Cô bận nhiều việc quá, nhất thời không thể quan tâm chu đáo như vậy, lúc này vội vàng gật đầu:
“Vâng! Bố, bố quen biết nhiều người, lấy thêm mấy thùng nữa đi ạ. Tử vân anh trong ruộng chúng ta phát triển tốt, đến lúc nở hoa nhất định sẽ rất đẹp.”
Mật ong có linh khí, tùy tiện múc một muỗng pha nước thôi, mùi vị kia…
Không được nghĩ đến, không được nghĩ đến!
Tống Đàn đã không thể đợi được nữa rồi.
“À mà bố, ông Lý trong làng nói đến khi được ăn mà cho ông ấy dắt trâu ra ruộng ăn cái này thì sau này trồng lúa ông ấy sẽ giúp chúng ta cày ruộng.”
“Đến lúc đó con để lại hai mảnh ruộng phía dưới nhất cho ông ấy chăn trâu, tử vân anh còn lại con muốn bán lấy tiền. sẽ không cho trâu qua đó ăn.”
Dù sao thì cũng là trâu, ăn rồi đến lúc đó có thể sẽ bài tiết, vậy thì không tốt lắm.
Tống Tam Thành cười nói: “Ông ấy cũng chỉ có một con trâu đó, sao lại cần hai mảnh ruộng? Một mảnh ruộng là đủ rồi.”
“Nhưng tử vân anh đúng là ngon thật, bố thấy hôm nay lũ heo cũng ăn rất nhiều, đợi mấy ngày nữa quen thuộc rồi, tranh thủ thời gian đuổi chúng ra ruộng, để chúng tự mình đi đi lại lại.”
Nhưng mà năm con heo, trong thời gian ngắn cũng không thể khống chế tốt được…
Tống Tam Thành đã bắt đầu nghĩ biện pháp.
Tống Đàn cười: “Vậy thì có gì khó ạ? Bây giờ chúng nó nhỏ nhu vậy, chiều nay con vào thành phố mua mấy bộ xích chó chuyên dụng cho chó lớn, nếu bố không có việc gì làm có thể dắt chúng ra ngoài đi dạo.”
“Dù sao mấy con heo này chủ yếu là để nhà chúng ta ăn, vận động nhiều giảm đi mấy cân mỡ cũng không sao cả.”
Kiều Kiều kích động đứng lên: “Em cũng muốn! Kiều Kiều muốn dẫn heo đi chơi!”
Không thể được.
Loại động vật như heo này, thông minh, nuôi lâu cũng có tình cảm, đến lúc gϊếŧ lấy thịt, chẳng phải Kiều Kiều sẽ khóc thảm lắm sao?
Tống Tam Thành suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ chối: “Quên đi, quên đi, không dắt được, dắt lâu rồi bố cũng tiếc, cứ để chúng ở sau núi đi, phía sau núi cũng đủ để chúng đi loanh quanh rồi. Bình thương chúng ta cho nhiều đồ ăn hơn một chút là được.”
Tống Đàn nhớ lại kinh nghiệm mình từng nuôi heo trước kia, haizzz, đúng thật là vậy.
Thôi vẫn là ăn thịt đi, sẽ không bồi dưỡng tình cảm.
Mấy người lớn nhanh chóng đổi chủ đề, Kiều Kiều bĩu môi nghe được nửa ngày, cuối cùng cũng vất luôn chuyện này ra sau đầu.
Nhưng mà, còn có một chuyện cậu nhóc vẫn nhớ rõ ——
“Em đã nói với Đại Bạch là nó giúp em nhìn heo thì em sẽ đãi nó ăn bánh quy.”
Ha!
Tống Đàn cũng sửng sốt —— cô đúng là có ý này, nhưng còn chưa kịp nói cái gì mà?
“Em đã bàn bạc chuyện này với Đại Bạch lúc nào thế?”
Con ngỗng trắng to lớn hung ác đó không phải ngày nào cũng ngồi xổm trước nhà ông nội sao?
Kiều Kiều hừ một tiếng: “Em đã nói, nói từ sớm rồi, chẳng qua bây giờ không có bánh quy thôi.”
Tống Đàn cũng không biết việc ngỗng trắng lớn nhìn heo có đáng tin hay không.
Nhưng nếu tên này thật sự hét lên, tiếng đó đúng là vang rung cả trời, cả thôn đều phải thức giấc.
Nếu làm tiếng còi báo động thì đúng là rất tuyệt.
Điều kiện tiên quyết là Kiều Kiều phải dỗ được nó nếu không có việc gì thì không cần kêu to, nếu không sát sau núi cũng chỉ có nhà mình, lúc đó lại không có cách nào ngủ được.
Cô suy nghĩ một chút: “Vậy buổi chiều em dẫn ngỗng lớn xuống ruộng dưới, chúng ta cũng mời nó ăn một bữa ngon.”
Cho trâu ăn cũng là ăn, cho heo ăn cũng là ăn, cho gà, vịt, ngan… cũng không sao cả.
Hai chị em họ tự mình sắp xếp, Tống Tam Thành chợt cảm thấy cấp bách hơn:
“Vậy bố phải đi vây chuồng ngỗng ra trước, còn cả gà, vịt mà con muốn nuôi nữa, bây giờ cũng nuôi được rồi, sau núi bố đã vây xong rồi, chuồng gà cũng phải dọn dẹp một chút.”