Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 36: Hôn nhau giữa trời tuyết có lãng mạn không.



Trần Tịnh Nhất ở nhà Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên cũng không hỏi Trần Tịnh Nhất lần này về nước làm gì, Trần Tịnh Nhất cũng chưa nói, đây là hình ảnh điển hình lúc hai người ở cùng nhau.


Thời gian hai người Bạch Trần quen biết so với thời gian quen biết Lục Nhuyễn Tranh còn lâu hơn, không biết có phải Bạch gia phong thủy không tốt hay không, trên cơ bản những người bạn nữ bên cạnh Bạch Cẩn Niên đều không quá hứng thú với nam nhân. Mà ngay cả Trần Tịnh Nhất, thời gian ở trong nước sợ bị mẹ đánh gãy chân nên cũng không dám trêu chọc mấy em gái, đến khi ra nước ngoài mới mơ hồ nghe được Trần Tịnh Nhất nói có một số cô bạn gái đặc biệt xinh đẹp.


Người biết rõ nhất chuyện tình Bạch Cẩn Niên Lục Nhuyễn Tranh là Trần Tịnh Nhất. Nhưng đến bây giờ Trần Tịnh Nhất cũng không hỏi cái gì, nhiều lắm thì khi thấy hai người cãi nhau mới biểu đạt tâm tình vui sướng khi người gặp họa mà thôi.


Trần Tịnh Nhất tắm xong chuẩn bị đi ngủ, thấy Bạch Cẩn Niên còn đang đọc sách, thuận miệng hỏi: "Cậu còn không ngủ? Hơn nửa đêm còn đọc sách gì a."


"Cậu ngủ trước đi."


"Bạch Bạch không ngủ cùng người ta sao?" Trần Tịnh Nhất dùng giọng điệu làm nũng nói, "Dù sao Tiểu Bạch với Tiểu Tranh cũng chia tay, không cần kiêng dè phải không?" Trần Tịnh Nhất cười quái dị vuốt mặt Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên bất đắc dĩ nói: "Thấy cậu giống như thấy mẹ của mình, cậu có thể tưởng tưởng ra cảnh mẹ cậu nói ra câu này. Cậu đừng làm mình ghê tởm được không?"


Trần Tịnh Nhất phơi nắng ba ngày, nhan sắc như cái thi thể: "Cậu nói như vậy mình thật sự bị tổn thương."


"Được rồi, được rồi, cậu nhanh đi ngủ đi. Mình xem phần này xong thì ngủ liền." Bạch Cẩn Niên như trước, đem khách sắp xếp ở phòng ngủ, bản thân thì đem chăn đến phòng khách, chuẩn bị xây căn cứ tạm thời ở sô pha.


Trần Tịnh Nhất gật gật đầu, quả thật rất mệt mỏi, còn phải điều chỉnh lại việc sai múi giờ.


Trần Tịnh Nhất ôm chăn đi về hướng phòng ngủ, đi một nửa quay đầu lại nói: "Dù sao cậu cũng đừng làm khó bản thân. Chia tay thì chia tay, chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn."


Bạch Cẩn Niên không nói chuyện chỉ là im lặng nhìn Trần Tịnh Nhất.


"Vẫn không nỡ chia tay cô ấy?"


Bạch Cẩn Niên nhụt chí nói: "Mình hiện tại không biết mình đang suy nghĩ gì. Mình cảm thấy không thể cùng Lục Nhuyễn Tranh nữa, cũng không nghĩ gặp lại cùng chơi trò ngây thơ với cô ấy."


"Đã có suy nghĩ khẳng định như vậy, tại sao còn phiền não? Mình đoán thử xem...." Trần Tịnh Nhất nghiêm trang nói, "Bạch Bạch, cậu không phải là thích người khác chứ?"


Bạch Cẩn Niên ánh mắt không đổi nhưng hiện lên một chút thẹn thùng, cũng không nói lời nào.


Trần Tịnh Nhất kinh ngạc: "Bạch Bạch, không nghĩ tới, đời này cậu còn có thể thích người khác!"


Bạch Cẩn Niên nhẹ nhàng thở dài, tươi cười thật mỏi mệt: "Tịnh Nhất, kì thật đều do tự mình đa tình."


"Đơn phương yêu mến?"


Bạch Cẩn Niên từ chối trả lời.


"Thế giới này quá điên cuồng, mình muốn biết người như thế nào có thể làm cho cậu tương tư đơn phương."


"Cậu yên tâm, mình nghĩ.... Thật ra đã kết thúc. Ừ, hoặc là căn bản không có bắt đầu."


Trần Tịnh Nhất nhìn trái nhìn phải, thế nào lại cảm thấy Bạch Cẩn Niên thâm trầm rất thú vị? Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang nói chuyện nặng nề, thật sự đáng yêu. Ừ, hẳn là trải qua nhiều đả kích thất tình, ở trong mưa gió càng lâu càng kiên cường thong dong.


Trần Tịnh Nhất đi ngủ, Bạch Cẩn Niên đọc sách đến khi mắt hơi khó chịu, cái cổ đau nhức, nghĩ nên đứng lên đi lại một chút.


Bạch Cẩn Niên khép lại sách chậm bước đến cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm qua, muốn để ánh trăng chiếu rọi vào phòng. Vừa mới kéo một góc rèm phát hiện ở dưới lầu có người, Bạch Cẩn Niên căng thẳng, nhanh chóng kéo rèm lại, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ đủ nhìn.


Người kia mang một cái khăn choàng với áo len bên trong ở dưới lầu đi đi lại lại, đội một cái mũ nên căn bản không thấy rõ mặt. Người kia đi tới đi lui, cơ thể được bao bọc cẩn thận, hai cánh tay ngắn quơ quơ đáng yêu.


Bạch Cẩn Niên tắt đèn bàn, cứ như vậy ở bên cửa sổ nhìn người kia.


Người kia chắc là không chịu nổi đông lạnh, bắt đầu vận động.


Đón gió tuyết, đốt cháy nhiệt huyết, một hai ba bốn a!


"Ngu ngốc." Bạch Cẩn Niên thật sự không nhịn được nở nụ cười.


Đã là lần thứ ba Chung Minh lau sạch tuyết trên mặt, thật hối hận khi lại đi làm việc này, không nên rời giường ấm áp đến nhà Bạch Cẩn Niên nhận gió tuyết rửa tội.


Thấy ngọn đèn trong phòng Bạch Cẩn Niên vẫn còn sáng nên an tâm một chút, ít nhất Bạch Cẩn Niên cũng về nhà.


Chung Minh nghĩ muốn đi lên gõ cửa, muốn chính miệng nói tiếng xin lỗi vì hành động sai lầm theo cảm tính. Nhưng tưởng tượng ra cảnh Bạch Cẩn Niên lạnh lùng, cái gì Chung Minh cũng sẽ không nói ra được.


Có còn tức giận không? Nếu Bạch Cẩn Niên thật sự không vui thì nên dỗ dành như thế nào? Chung Minh không nói nên lời, từ trước đến giờ Chung Minh đều không có bản lĩnh dỗ ngọt người khác. Chung Minh lại nghĩ không đi, cách một khoảng cách như thế này, nhìn ngọn đèn có thể tưởng tượng Bạch Cẩn Niên đang làm những gì. Cái loại ấm áp này thẩm thấu vào lòng, là một loại năng lượng đặc biệt giúp Chung Minh tiếp tục chờ đợi.


Thật sự rất lạnh, nhớ đến tổ trưởng chỉ tập thể dục làm ấm cơ thể.


"Đều do tôi nói nhảm! Giả vờ cái gì không liên quan, làm ngu ngốc thương tâm. Ừ, đây là trừng phạt trừng phạt...." Bởi vì quá lạnh mà miệng mồm lầm bầm làu bàu trở nên không rõ ràng, kì thật căn bản tập cái gì cũng không thể chống chọi lại trời đông giá rét phải không? Chung Minh thật muốn biết Bạch Cẩn Niên kia thân ảnh đơn bạc làm thế nào chịu đựng rét lạnh, mặc mỏng manh như vậy vẫn không thấy Bạch Cẩn Niên hô lạnh. Đó là cái gì? Ý chí thách thức sao? Giống như mấy cô gái Nhật Bản, một năm bốn mùa đều đi chân trần, muốn khảo nghiệm năng lực chịu đựng của chính mình sao?


Nếu nói như vậy, Chung Minh cũng muốn thử làm cho bản thân bình tĩnh thong dong, không thể dễ dàng bị ngoại cảnh xung quanh ảnh hưởng. Không chỉ muốn chịu được gió lạnh thấu xương, hơn nữa phải luyện đến nội tâm cứng rắn! Trong lòng nghĩ muốn nhưng phải làm thế nào mới thực hiện được a!


Trong lúc còn đang đấu tranh, đột nhiên một thân ảnh cao gầy xuyên qua lớp tuyết trắng đi về phía Chung Minh.


"A! Là Niên ngu ngốc!" Chung Minh hoảng sợ, nhanh chân bỏ chạy.


"Chờ một chút." Bạch Cẩn Niên cúi đầu gọi một tiếng.


Đã từng nói Bạch Cẩn Niên cùng Lục Nhuyễn Tranh là yêu tinh phải không? Tuyệt đối là Bạch Cẩn Niên thi triển yêu thuật quỷ quái, chỉ mới hô một câu như vậy lại làm Chung Minh cảm thấy dưới chân trơn trợt, cả người ngã trên tuyết. May mắn chưa mở miệng trả lời Bạch Cẩn Niên, không thì khẳng định sẽ bị nhét rất nhiều tuyết vào miệng.


Tuy rằng chưa nuốt phải tuyết nhưng cả khuôn mặt Chung Minh đều úp xuống tuyết, vẻ mặtxấu hổ từ trong tuyết đứng lên, quay đầu lại nhìn thấy Bạch Cẩn Niên biểu tình bất đắc dĩ không biết nói gì cho phải.


"Cô thật ngoan." Bạch Cẩn Niên đành phải đánh giá như vậy.


"Ngoan em gái cô!" Chung Minh hổn hển.


"Cô còn dám giận ngược lại. Hừ...." Bạch Cẩn Niên nheo mắt lại, trời đông giá rét chỉ mặc một bộ áo len cùng quần jean bó sát người, trong tay ôm áo bông thật dày lại không mặc, đây là lãng phí tình cảm nhân sinh a.


"Cô hừ cái gì! Là tôi bị ngã, cô lại còn tức giận?" Chung Minh gian nan đứng lên, chân có chút đau nên đứng không vững.


Bạch Cẩn Niên chậm rãi đi về phía Chung Minh: "Tôi không có tức giận, tôi vì sao phải tức giận? Tức giận cũng do tôi tự mình đa tình mà thôi."


Chung Minh nghe nói như thế liền mất hết khí thế, ấp úng nói: "Không có tự mình đa tình.... Tôi nói đều này là.... Đại não không suy nghĩ nói năng lung tung. Cô đừng để trong lòng được không?"


"Đại não không suy nghĩ nói năng lung tung? Cô có đại não sao?"


Chung Minh biết bản thân đuối lí, liền sửa đổi phong cách nói chuyện, cố gắng nhịn xuống, tiếp tục giải thích: "Đúng, đều bởi vì tôi không có đại não, cho nên mới làm cô tức giận. Cô muốn nghe tôi giải thích không? Quên đi, cô không muốn nghe tôi cũng muốn giải thích cho rõ. Lão Trần kia a, muốn theo đuổi cô, nói tôi có quan hệ tốt với cô, nên muốn tôi giúp hắn nói cho cô biết. Nhưng.... Ai muốn giúp hắn làm việc này a, muốn nói thì tự đi nói đi. Nên tôi liền nói như vậy, giống như phải cùng cô phủi sạch quan hệ mới có thể không làm chuyện tôi không muốn. Không nghĩ tới sẽ bị cô nghe thấy...."


"Cho nên nếu tôi không nghe được cô sẽ tiếp tục nói?"


"Không phải! Tôi...."


"Cô chỉ mới nói một lần như vậy sao?"


"Cái này cô cũng biết sao?" Chung Minh bất ngờ.


"Quả nhiên là như vậy?"


"......" Chung Minh cảm thấy chỉ số thông minh của mình kém xa Bạch Cẩn Niên? Như thế nào bị Bạch Cẩn Niên hỏi một chút đã quên mất phương hướng? Nói mấy câu đã bị Bạch Cẩn Niên đưa vào tròng đánh không còn một mảnh, há mồm nữa cũng không biết sẽ nói cái gì tiếp theo.


"Dù sao, đều là tôi sai, hi vọng cô không tức giận là tốt rồi." Chung Minh thật sự không biết nên giải thích thế nào mới đúng. Nhưng biết sai rồi, việc đầu tiên phải xin lỗi mới được.


"Nếu như tôi vẫn tức giận thì sao?" Thanh âm Bạch Cẩn Niên nghe thật tình cảm, làm Chung Minh vô cùng khó hiểu.


Chung Minh cảm thấy trầm xuống: "Tôi cũng không có biện pháp...."


"Cô nửa đêm đến canh gác ở nhà tôi chỉ để nói chuyện này?" Bạch Cẩn Niên chậm rãi bước tới. Bởi vì tuyết đọng rất dày làm từng bước chân trở nên gian nan.


".... Đúng vậy a, bởi vì nghĩ muốn giải thích rõ ràng với cô, nếu không tôi sẽ không ngủ được. Cô cũng biết con người tôi hay mạnh miệng, có đôi khi chưa suy nghĩ đã nói ra, nói xong cũng tự hối hận."


Bạch Cẩn Niên đi tới trước mặt Chung Minh, đem áo bông trong tay phủ lên người Chung Minh. Chung Minh không nghĩ Bạch Cẩn Niên sẽ có hành động ôn nhu như thế, sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.


"Cô đã giải thích xong rồi, nhanh trở về đi." Khuôn mặt của Bạch Cẩn Niên ở dưới trời tuyết rõ ràng có vẻ nhu hòa và ấm áp, ánh mắt Chung Minh có chút đăm đăm.


Như vậy, như vậy, rất đáng yêu....


Trái tim bỗng dưng như con nai nhỏ nghịch ngợm nhảy loạn, làm Chung Minh không được an bình.


Đột nhiên một trận gió to thổi đến, một mảng lớn bông tuyết bay về phía Bạch Cẩn Niên. Bạch Cẩn Niên run rẩy, Chung Minh giơ cao áo bông, nghĩ muốn che bớt gió lạnh cho Bạch Cẩn Niên, thế nhưng Bạch Cẩn Niên cao hơn hiện tại còn đang mang giày cao gót. Chung Minh cũng không sợ mất mặt, kiễng chân, hai tay mở ra áo bông che trên đỉnh đầu cả hai.


Trong nháy mắt tựa như đi tới một thế giới ấm áp, thanh âm gió lạnh gào thét đều trở nên xa xôi.


Chỉ là trong lúc tình thế cấp bách, Chung Minh không nghĩ hành động này mang đến hậu quả là hai khuôn mặt tiếp xúc quá gần. Hơi thở của Bạch Cẩn Niên đều thổi lên mặt, làm tim Chung Minh đập nhanh đến mức không khống chế được.


"Xin lỗi... Tôi...." Cảm thấy khoảng cách thật xấu hổ, Chung Minh từng bước lui về phía sau, Bạch Cẩn Niên lại từng bước tiến về phía trước.


Sừng sỡ hai giây, một cái hôn liền tập kích trên đôi môi rét lạnh của Chung Minh.


A? Đây là.....


Bạch Cẩn Niên rời khỏi môi Chung Minh, tuyết tan biến thành giọt nước đọng lại trên hàng mi thanh tú của Bạch Cẩn Niên, rất động lòng người.


Bạch Cẩn Niên tiến về phía trước, một cái, hai cái, ba cái hôn....


Chung Minh hoàn toàn ngây dại. Bạch Cẩn Niên hai tay đặt trên bả vai Chung Minh, giống như sợ rằng Chung Minh sẽ đột nhiên bỏ chạy, thanh âm khàn khàn hỏi: "Có thể làm như vậy với cô không?"


"Không, không tốt lắm..."


Kì quái, nữ nhân này làm sao vậy? Đã nói không tốt lắm còn tiếp tục hôn, câu hỏi phía trước rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu. Chung Minh nghĩ không thể để Bạch Cẩn Niên kiêu ngạo như vậy, nếu lúc này để rơi vào tình thế bất lợi, không chừng về sau đều bị áp bức.


Đầu lưỡi cùng quấn quanh một chỗ, trong áo bông độ ấm dần dần lên cao, không khí trở nên loãng hơn làm hai người hôn nồng nhiệt không ngừng thở dốc.


Tuyết lớn như trước bay tán loạn, sau mùa đông lạnh rét này, không biết sẽ có xuân ý ấm áp nào.


Tác giả: Thật là muốn thử một lần yêu........ π π


Editor: Ở Sapa hên xui mới có tuyết, giờ cũng không phải đông, cũng không có người yêu.....