Hạ Ngưng Âm liều mạng gào to vào chiếc điện thoại đã tắt từ lúc nào: “Tư Khảm Hàn, không được ngắt điện thoại, em biết anh đang lừa em, em nói đúng không? Anh đang lừa em.”
Lam Trung nghe xong hai người nói chuyện, trong chớp mắt dùng hết sức ném máy nghe lén vào tường, vẻ mặt hung dữ, “Mẹ nó , Tư Khảm Hàn, mày dám đùa giỡn tao?”
Đám người không biết đã xảy ra chuyện gì, trầm mặc im lặng, đột nhiên có một người lên tiếng: “Lam tiên sinh, có khi nào chúng ta trúng kế của bọn chúng rồi, nói không chừng bọn chúng là muốn kéo dài thời gian để tới cứu người, chúng ta không thể mắc bẫy bọn chúng được.”
“Không thể nào.” Lúc này một người vội vội vàng đi tới, phủ định cuộc nói chuyện vừa rồi, lấy vật gì đó từ trong bọc ra cho bọn họ nhìn, phẫn hận nói: “Trong điện thoại Tư Khảm Hàn nói không sai, người của chúng ta báo hôn lễ sắp cử hành, Tư Khảm Hàn và cô dâu đúng sớm đã chụp ảnh cưới rồi, đem những tấm hình này gỡ xuống, xem ra, chúng ta và cả đứa con gái kia cũng bị hắn lừa rồi.” Đây là những câu nói cuối cùng Hạ Ngưng Âm nghe được trước khi mất đi ý thức.
Lam Trung càng thêm tức giận, lớn tiếng chửi: “Chết tiệt.” Ánh mắt nhìn đến Hạ Ngưng Âm, cười hung ác, ra lệnh: “Không cần lo lắng, lúc này mau rời khỏi đây thôi, nơi này có khả năng bị bọn chúng phát hiện rồi.”
“Vậy người này làm thế nào?” Có người chỉ chỉ Hạ Ngưng Âm đã hôn mê.
Giữ lại cô ta chả có tác dụng gì, nếu mặc kệ, để cô ta ở đây ngộ nhỡ có người phát hiện ra cô ta, vậy chuyện của hắn có thể sẽ bị moi ra, lấy hận ý của Tư Khảm Hàn đối với cô ta, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.
Nhưng, nếu như giải quyết cô ta, bị người nào đó phát hiện, cũng sẽ bị cảnh sát tra ra được, lại là một loại phiền toái, có thể còn bị chụp mũ tội giết người, đến lúc đó, khẳng định tội sống khó tha, cho dù làm thế nào, cũng không thể động vào cô ta!
Chết tiệt! Những thứ này Tư Khảm Hàn sớm đã nghĩ xong! Hắn rất cao minh (tài giỏi và sáng suốt)! Mặc dù chính mình làm rất tốt, nhưng lại đi sai một nước bắt nhầm người, nếu như bắt đúng người thì hôm nay mình đã toàn thắng!
Hừ! Tư Khảm Hàn, mày cứ chờ mà xem, một ngày nào đó, mày sẽ thua dưới tay tao! Mắt liếc đến vẻ mặt thống khổ của Hạ Ngưng Âm dưới đất, hừ lạnh một tiếng, “Đem nó đi, tìm một nơi tương đối xa rồi vứt ở đó, nhanh cái tay cái chân lên.”
Tư Khảm Hàn vừa ra đến vùng ngoại ô chưa lâu, một chiếc xe liền xuất hiện trước mặt, anh tấn công, nhóm người kia còn chưa kịp phản ứng thì xe từ bốn phương tám hướng đã bao vây bọn họ, Lam Trung ngồi phía sau vẫn chưa kịp phản ứng, xe vừa dừng đã lại bị một âm thanh bất thình lình gây hoảng sợ, “Ầm” một tiếng cửa xe liền rơi xuống đất, một khẩu súng dí trên đầu Lam Trung, gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Tư Khảm Hàn xuất hiện trước mặt hắn, bên kia, Hạ Khê Bách cũng cầm một cây súng dí vào đầu một người khác ngồi trong xe.
“Mày?!” Lam Trung cả kinh, hốc mắt trắng dã liền đỏ sọc lên, nhất thời hiểu rõ, con mẹ nó lại bị Tư Khảm Hàn đùa bỡn rồi!
“Vẫn chưa đần lắm.” Tư Khảm Hàn cười một tiếng, ánh mắt âm lãnh vô cùng, “Hôm nay, ân oán giữa chúng ta cũng nên chấm dứt tại đây.”
“Mày cho là mày có thể làm gì tao? Người đàn bà của mày lại không có chuyện gì, nhiều nhất cũng chỉ là tội cố ý gây thương tích.” Vẻ mặt lam Trung không hề lo lắng, khinh khỉnh khinh khỉnh.
Nhắc đến chuyện tám năm trước, Tư Khảm Hàn vô cùng kích động, “Sổ sách tám năm trước, tôi sẽ tính toán rõ ràng với ông, đừng tưởng ông có thể thoát!”
“Hưm, mày có thể làm gì được tao?” Lam Trung phản bác.
Súng dí trên đầu hắn không nhúc nhích, Tư Khảm Hàn kích động túm cổ áo hắn, “Ông có dám nhận mẹ tôi không phải do ông giết? Con mẹ nó, ông có bản lĩnh thì đừng có dùng những thủ đoạn hèn hạ này để ông thành công.”
“Ha ha, cậu bé à chớ nói lung tung.” Lam Trung dang hai tay ra, nhướn cao chân mày, “Thế nào? Muốn bắt tao vào tù? Có điều, tao nghĩ mày không thể đâu, liên quan đến tòa án, thị trường cổ phiếu khổng lồ nhà mày sẽ ra sao? Dù sao tao chỉ còn cái vỏ trống rỗng, liều mạng với tao như vậy đáng không?”
Mặt Tư Khảm Hàn sầm xuống, Lam Trung cuồng vọng bật cười, “Nếu không ra tay, xin nhường đường.”
Trong xe, Hạ Ngưng Âm nằm hôn mê bất tỉnh, nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng xung huyết của cô, cúi đầu, mũi anh cọ cọ trên mặt Hạ Ngưng Âm, ngẩng đầu lên, thật bình tĩnh hỏi, “Huân, tình trạng cô ấy thế nào?”
“Phần lưng bị gậy đánh mạnh vết thương khá nghiêm trọng, phía trước không quá nghiêm trọng, đều là vết ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.” Khóe miệng Hòa Huân Thức nhịn không được mỉm cười, Tư Khảm Hàn khó hiểu nhìn anh, Hòa Huân Thức khoát khoát tay, “Còn có. . . . . ., Hàn, chúc mừng anh, vợ anh mang thai sắp được hai tháng rồi.”
“Cái gì?!” Ba người kia cực kỳ kinh ngạc, đột nhiên quay mặt, cùng nhìn Tư Khảm Hàn, Hạ Khê Bách không dám tin, “Hàn, mặc dù anh trong bụng mẹ ăn nhiều thuốc thúc đẻ đi nữa, như thế nào lại làm ba trước chúng ta, anh bảo mấy người chúng tôi làm sao mà chịu nổi đây?
Liên Trạch Duệ buồn bực một bên cũng bật cười, Tư Khảm Hàn đã ngây ngốc rồi, không dám tin tưởng những gì mình nghe thấy, bàn tay êm ái vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh thật sự làm ba rồi sao? Anh mới 19 tuổi, mặc dù quyết định kết hôn, nhưng không nghĩ tới muốn có con nhanh như vậy, có điều, anh thật cao hứng, thật sự rất vui.
“Hàn, đến lúc rồi.” Không biết qua bao lâu, Hòa Huân Thức cắt ngang ánh mắt Tư Khảm Hàn vẫn lưu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Âm.
“Ừ.” Xe đột nhiên dừng lại, bốn người đàn ông trừ Hòa Huân Thức đều xuống xe, Tư Khảm Hàn nói với Hòa Huân Thức: “Huân, giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi sẽ nhanh trở lại.” Nói xong ngồi lên một chiếc xe khác dừng phía trước.
Tốc độ xe phi như bão tố, rất nhanh tìm đến mục tiêu, xe đột nhiên bẻ lái, chắn phía trước một chiếc xe khác, Lam Trung từ trong xe nhìn ra ba người đàn ông kia, hừ lạnh một tiếng, “Sao vậy? Chẳng lẽ còn chuyện gì chưa nói xong?”
“Sót một vật.” Mở cửa xe, Tư Khảm Hàn đứng ở cửa xe, lấy ra một vật gì đó nho nhỏ, tiếng còi cảnh sát từ xa truyền tới ngày một rõ, sắc mặt Lam Trung đột nhiên trắng xanh, tái mét trừng mắt nhìn bọn họ: “Ngươi giở trò gì với tao?”
“Không được động!” Liên Trạch Duệ ngăn động tác xông lên của Lam Trung, rút ra giấy hành nghề của mình, “Cảnh sát tới.”
“Ông lấy đây ra cái tự tin cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho ông? Ông cảm thấy ông xứng sao?” Tắt máy ghi âm, vẻ mặt Tư Khảm Hàn tràn đầy phẫn hận.
“Mẹ kiếp, Tư Khảm Hàn, mày. . . . . .” Lam Trung còn chưa nói hết câu đã bị cảnh sát lôi đi, thủ lĩnh cảnh sát quay đầu chào Liên Trạch Duệ, sau đó đi về phía sau.
“Hàn, đừng canh cánh trong lòng, chúng ta về thôi.” Liên Trạch Duệ vỗ vỗ bả vai Tư Khảm Hàn.
Nhìn Lam Trung đã bị đưa lên xe, Tư Khảm Hàn mới gật đầu một cái.
Đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra, vừa mới tỉnh lại đầu óc có chút hỗn độn, chằm chằm nhìn ván khắc dán trên trần nhà, ngẩn ra một hồi, đây là nhà Tư Khảm Hàn, đột nhiên, cô kích động ngồi dậy, mới vừa di động một chút, một trận đau thấu xương truyền đến, Hạ Ngưng Âm hít một ngụm khí lạnh, nghiêng đầu mới phát hiện ra Tư Khảm Hàn nằm sấp ngủ trên giường vẻ mặt bất an.
Anh gầy đi.
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, trên mặt anh rõ ràng có vết lõm xuống, cái cằm từ trước đến giờ trơn bóng mọc ra lún phún mấy sợi râu ria, như vậy chẳng những khiến anh trông già đi ngược lại còn có hương vị tuổi trẻ.
“Ưm. . . . . .” Nhìn thấy Hạ Ngưng Âm vui mừng cười lên, “Em tỉnh rồi? Em. . . . . .” Giọng nói chợt ngừng lại, thật cẩn thận nhìn ánh mắt Hạ Ngưng Âm chuyển lạnh, nụ cười trên mặt cứng lại, “Em, sự việc không phải như em nghĩ đâu, anh, chuyện hôm đó lề hiểu lầm thôi, anh. . . . . .” Có trời xanh chứng giám.
“Đủ rồi! Tư Khảm Hàn, đừng nói thêm gì nữa, không cần biết như thế nào, chuyện ta qua tôi không muốn nghĩ lại, cũng không còn hứng thú nghe anh nói những cái gọi là lý do, anh đi ra ngoài đi, về sau chúng ta đường ai nấy đi.” Hạ Ngưng Âm nhàn nhạt nói xong, lạnh lùng nhìn anh.
Tư Khảm Hàn lắc đầu một cái, ánh mắt phức tạp, “Không phải, em nghe anh giải thích, anh cũng chỉ là. . . . . .”
Hạ Ngưng Âm một tích tắc cũng không muốn nhìn thấy Tư Khảm Hàn, gào lên một tiếng, nước mắt đã tuôn rơi, “Đủ rồi! Tư Khảm Hàn, anh không ra ngoài đúng không? Được! Tôi ra!”
Tư Khảm Hàn thấy cô đau đến toát mồ hôi lạnh vẫn cứng rắn vùng vẫy xuống giường, làm anh sợ tới mức luống cuống, vừa đi ra cửa vừa quay đầu lại lo lắng nói: “Không, em nằm xuống, anh đi, em đừng ngồi dậy.”
Cô không cần anh phải giả vờ giả vịt, đã bị thương tổn một lần, chẳng lẽ vẫn cảm thấy thương tổn cô chưa đủ nặng sao? Không, không, cô sẽ không ngốc ngếch tin tưởng lời nói của anh nữa, từ nay về sau bọn họ mỗi người một phương trời, trước kia cứ coi như là một giấc mơ, tốt rồi, bây giờ, nên tỉnh lại thôi.
Cô chỉ có một cái mạng, lần này miễn cưỡng nhặt về được, ai biết lần sau có sống nổi không?
Chùm chăn kín người, nhè nhẹ khóc, không biết qua bao lâu, lại ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, Tư Khảm Hàn vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh, thấy cô tỉnh lại, dường như thật cao hứng, lên tiếng, lại nhìn thấy vẻ mặt Hạ Ngưng Âm lạnh xuống, gương mặt tuấn tú có chút lo lắng, “Em, nằm xuống trước đi, đừng động, lúc này anh đi gọi người tới.”
Nhìn theo bóng dáng Tư Khảm Hàn cho đến khi biến mất, Hạ Ngưng Âm không nói gì, không vui mím chặt cái miệng nhỏ.
Nổi giận cắn cắn môi dưới, vẻ mặt ảo não, chết tiệt, rõ ràng đã quyết định coi Tư Khảm Hàn như không tồn tại, vậy mà tại sao lúc bóng dáng Tư Khảm Hàn biến mất lại có cảm giác mất mát?
Cánh cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân đến gần.
Người tới khiến cho Hạ Ngưng Âm kinh ngạc, “Anh? Ba. . . . . ., bác.”
“Haiz.” Tư Tích Chương thở dài, đỡ Hạ Ngưng Âm ngồi dậy, cầm cái gối lên cho cô đệm lưng, ôn hòa cười cười, “Nhiều ngày như vậy chưa ăn cái gì rồi, đói bụng không? Ăn chút gì nhé.”
“Cháu, không đói ạ.” Hạ Ngưng Âm cúi đầu, cô là người ân oán rõ ràng, người có lỗi với cô là Tư Khảm Hàn, không phải ông, cô sẽ không phải loại không biết đạo lỹ đem tâm tình phát tiết trên người ông, có điều, nhìn gương mặt tuấn tú quá giống Tư Khảm Hàn, thành ra không tự nhiên chút nào.
“Không đói bụng cũng phải ăn!” Trấn an xoa xoa đầu cô, “Bây giờ con không giống như trước kia, bây giờ ăn là ăn cho hai người đấy.”
“Cái gì cơ ạ?! Bác nói cháu. . . . . .” Hạ Ngưng Âm kích động không ngừng, khó tin nhìn ông, vẻ mặt mơ hồ.
Tư Tích Chương gật đầu một cái, “Bác biết con đang nghĩ đến cái gì, bác cũng vậy cũng sẽ không miễn cưỡng con, con sẽ nghĩ rời khỏi Hàn là chuyện thường tình, dù sao, là nó có lỗi với con, nhưng, trước khi con quyết định, có thể xem bác như bậc trưởng bối, nghe bác kể một ít chuyện nhé.”
Cho đến khi Hạ Ngưng Âm ăn xong, Tư Tích Chương đặt bát xuống, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Tám năm trước, Lam Trung đã cưỡng chế nắm giữ 27% cổ phần của tập đoàn Tư thị, muốn thu tập đoàn Tư thị vào túi, nhưng là, trong tay bác nắm giữ 53% cổ phần của tập đoàn, vô luận hắn cố gắng thế nào cũng không được như ý nguyện, cho nên, hắn bắt vợ bác và Hàn làm con tin.”
Nghe đến đây, Hạ Ngưng Âm có chút kinh ngạc.
Dừng một chút, Tư Tích Chương lại nói: “Những cổ phần kia đều là hắn sử dụng đủ loại thủ đoạn cướp lấy, có thể là sợ phiền toái, hắn đánh lên sự chú ý của bác, muốn dùng một nửa cổ phần đổi lấy một trong hai người, lúc ấy, bác không chút do dự muốn trao đổi, nhưng lại bị mấy vị trưởng lão ngăn cản, tập đoàn Tư thị là tâm huyết cả đời của bọn họ, không thể cứ như vậy tùy tiện ném đi, cứ thế, làm trễ nải thời gian giao dịch, Lam Trung nghĩ bác không đồng ý, cho nên, cho nên, uy hiếp hai người bọn họ, một trong hai người phải chết, dùng cái này để bức bác! Nếu không, một người cũng đừng mong trở về.”
Ánh mắt Tư Tích Chương đã đỏ lên, “Vì bảo vệ Hàn, vợ bác đã tự sát, Hàn, nó tận mắt chứng kiến cô ấy chết đi, sau đó vì đáp ứng giao dịch với hắn, bọn bác tìm địa điểm nộp tiền chuộc, ngay ở đó không biết vì sao Hàn từ trên xe trốn thoát, bọn họ đang đuổi theo phía sau, khi đó tình huống cấp bách, bác đi phía sau cảnh sát, bọn bác lặng lẽ bám theo chúng, cuối cùng bọn chúng không cam lòng, nổ súng muốn giết Hàn, ngay lúc đó Nhã Tư xuất hiện, liền đẩy Hàn ra, cánh tay của con bé liền trúng một phát đạn, cứu Hàn.”
Hạ Ngưng Âm không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm tình mình nữa, không nhịn được hỏi: “Sau đó thế nào ạ?”
“Sau đó mấy người liền lái xe tự sát, bởi vì Lam Trung không lộ diện, cũng không đủ chứng cứ bắt hắn, Hàn còn nhỏ tuổi, căn bản không thể ra làm chứng trước tòa, cho nên, chuyện này lần nữa bị trì hoãn, cũng không có tin tức gì, cuối cùng cảnh sát đành bỏ qua.”
“Vậy Hàn. . . . . .” Tư Khảm Hàn còn nhỏ đã gặp chuyện như vậy, đối với tâm hồn anh nhất định bị tổn thương.
Tư Tích Chương nở nụ cười nhớ lại, “Hai đứa nhỏ rất yêu mẹ, cả ngày quanh quẩn bên cô ấy, có cô ấy ở bên, hai đứa sẽ đặc biệt nghịch ngợm, cả ngày cười hì hì, nhớ lại cái tủ lạnh mà thằng bé yêu quý nhất, cái chìa khóa là của mẹ đưa cho thằng bé để mở ra những ước mơ, thằng bé vẫn coi như vật báu, không cho ai đụng vào.”
“Hàn, đứa bé này vẫn luôn cho rằng mình hại chết mẹ, tự trách chính mình không chết trước thay cho mẹ, đứa bé này từ nhỏ đã rất lý tính, cực kỳ thông minh, bất luận bác nói điều gì, nó cũng không thoát khỏi ám ảnh, cố ý muốn báo thù, vì thế, lúc thằng bé 11 tuổi đã bắt đầu lên kế hoạch.”
“11 tuổi?” Hạ Ngưng Âm không thể tin được, lúc đó, anh mới lớn có bao nhiêu đâu?
“Cho dù bác nói thế nào cũng đều vô dụng, chỉ đành nghe theo thằng bé, từ đó, nụ cười đáng yêu của một đứa bé đã biến thành vô cảm, nhưng gần đây, thằng bé tốt lên rất nhiều, có mừng có giận, số lần cười cũng rất nhiều.” Nói đến đây, Tư Tích Chương dừng lại nhìn cô, “Thằng bé thật sự thích con, có thể nói con là mối tình đầu của nó, là chân chính thích một cô gái.”
“Không, cháu. . . . . .” Hạ Ngưng Âm muốn phản bác, Tư Tích Chương ngăn cô lại, “Bác là ba nó, nhìn nó nhiều năm như vậy, bác còn hiểu nó hơn cả bản thân nó, nó đối với Nhã Tư cho tới bây giờ đều không phải loại cảm giác đó, ta tin tưởng Nhã Tư cũng biết, không giống như con.”
“Bác đừng nói nữa, chúng cháu, không thể nào.” Hạ Ngưng Âm quay mặt đi.
“Bác biết, lần này đã khiến cho con uất ức, nhưng những lời Hàn nói không phải là thật, chỉ là kế hoãn binh, nếu là thật, thì hôm nay con cũng sẽ không nằm ở đây, mấy ngày nay thằng bé tiều tụy đi rất nhiều, so với lúc mẹ mất còn nghiêm trọng hơn.” Tư Tích Chương thở dài, “Bác không ép con, nhưng thằng bé thật sự thích con, hơn nữa, hai đứa cũng vì đứa bé mà suy nghĩ một chút.”
Hạ Ngưng Âm không nói gì, kể đến đây, cũng xong rồi, Tư Tích Chương đứng lên đi ra ngoài.
Xoa xoa bụng dưới, lòng tốt của cô rối bời, đầu đau quá, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, phút trước kiên định đã trở nên lay động.
* * * * * *
Tại nhà trẻ, người bạn nhỏ đang đứng cùng cô giáo đợi người nhà đến đón.
Hạ Ngưng Âm tan làm liền vội vội vàng vàng chạy đi đón con tan học, “Hiên Hiên, về thôi, chào cô giáo đi con.”
“Dạ.” Đứa bé vô cùng tuấn tú gật đầu thật mạnh, láu lỉnh vẫy vẫy tay.
“Mẹ, hôm nay ba có đến không?” Nắm tay mẹ, đôi mắt Tiểu Hiên Hiên trong sáng mở to mong đợi nhìn Hạ Ngưng Âm.
“Á. . . . . .” Hạ Ngưng Âm giật mình, cúi đầu, xoa xoa đầu con trai, không muốn để cho con thất vọng, nhưng lại không kiếm được lý do, “Ba rất bận, mình không làm phiền ba? Có được không?”
Hạ Ngưng Âm vừa nói xong, tiểu tử kia liền cao hứng vẫy vẫy tay, hào hứng gọi người đàn ông đứng trước cửa: “Ba.”
“Sao anh lại tới đây?” Hạ Ngưng Âm rất bất mãn bĩu môi.
Ôm lấy con trai, tiểu tử kia nhăn cái mũi nhỏ, ở bên tai Tư Khảm Hàn nhỏ giọng tố cáo, “Hôm nay mẹ lại nói dối, sao mẹ lại thích nói dối như vậy ạ? Cô giáo nói nói dối là không phải đứa bé ngoan.”
Tư Khảm Hàn nhéo cái mũi dọc dừa của con trai, “Ba quên không nói với mẹ là ba tới, cho nên mẹ không có nói dối nha.”
“A.” Tiểu tử kia bĩu môi một cái.
Tư Khảm Hàn đem đồ ăn vẫn còn nóng đến, để ra đĩa, Hạ Ngưng Âm nhận lấy cái bát trong tay Tư Khảm Hàn, yên lặng ăn cơm, nghe con trai kể chuyện lý thú ở trường học.
Sau khi ăn cơm xong, Tư Khảm Hàn ngồi xuống, “Cái đó, nghe nói Huân sắp kết hôn.”
“Ừm.” Hạ Ngưng Âm không có bày tỏ gì, “Anh nói cái này làm gì?”
“Vậy lúc nào thì chúng ta nói một chút chuyện đó? Anh đợi đã năm năm rồi, con cũng đã lớn như vậy rồi.” Nói xong Tư Khảm Hàn có chút ủy khuất, lời này, cơ hồ mỗi lần tới đây anh đều muốn nói một lần.
“Tôi không bảo anh đợi!” Hạ Ngưng Âm quăng một câu.
“Nhưng mà. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, điện thoại di động đã vang lên.
“A lô, Hàn à? Vẫn chưa thu phục được mẹ của con trai cậu à? Hay là đợi kết hôn cùng một ngày với tôi hả? Đừng nói là như vậy thật nhé?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Hòa Huân Thức.
“Ông câm miệng cho tôi!” Tư Khảm Hàn tức giận cúp điện thoại, đảo mắt nhìn thấy nữ nhân kia đang cười trộm, trái tim lỡ một nhịp, mặc kệ, lập tức đi qua che miệng Hạ Ngưng Âm lại.
Hạ Ngưng Âm không kịp đề phòng, lúc vừa bắt đầu còn giãy giụa rất lợi hại, về sau, từ từ chủ động đáp lại Tư Khảm Hàn, Tư Khảm Hàn vui mừng, ôm cô về giường chăm sóc một phen, làm hòa thượng năm năm, nghẹn chết anh rồi!
Sáng ngày hôm sau.
Tư Khảm Hàn vừa tỉnh, Hạ Ngưng Âm từ bên ngoài đi vào, lạnh nhạt nhìn anh một cái, “Anh có thể đi rồi.”
“Em. . . . . .” Sao cô lại có cái thái độ này? Không thay đổi, “Ngày hôm qua chúng ta. . . . . .”
“Ngày hôm qua đã qua, cũng là người lớn rồi, không cần phải dè dặt như vậy.” Nói xong, Hạ Ngưng Âm đuổi người ra ngoài.
Mãi sau này, Tư Khảm Hàn chuốc say nữ nhân của anh, thừa dịp cô say rượu, mới thành công lừa gạt Hạ Ngưng Âm ký tên lên cuốn sổ màu đỏ đã chuẩn bị sẵn.
Kết cục rất vội vàng, cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ Tiểu Tư.