Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 4: Cô thất thân



Dần dần, càng làm anh mất kiểm soát, bàn tay mò mẫn trên người cô, làn da mịn như em bé khiến anh phải mê luyến, trong bóng tối đôi mắt chim ưng đầy dục vọng trở nên tinh tường trước con mồi.

Hạ Ngưng Âm mơ hồ tỉnh lại, đầu óc rất đau, không thể nhận thức mọi thứ, tất cả giác quan hỗn độn như thủy triều, cớ thể nóng rực mất khống chế tay đặt lên đối phương, mong muốn có nhiều hơn, theo bản năng giãy dụa thân thể.

Hạ thể vì ham muốn mà vặn vẹo liên tục ma sát với thân thể Tư Khảm Hàn làm dục vọng của anh dâng trào, ánh mắt tĩnh mịch xẹt qua tia u ám, ánh mắt nhìn thân thể dưới người càng nhiều thêm mấy phần xâm lược không thể kháng cự, hiện đầy ánh sáng độc chiếm.

Bàn tay to lớn chế trụ eo thon của Hạ Ngưng Âm mặc cô phản kháng, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tinh xảo, ban dang doc truyen dien dan le quy don rồi hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, mùi vị của cô rất ngọt! Để anh phải tham lam mút lấy cánh môi anh đào.

Tư Khảm Hàn một tay tìm kiếm nơi u cốc thần bí, mạnh mẽ tiến vào cơ thể hấp dẫn của cô.

"A ——! Đau! Đau quá! Đi ra ngoài." Khi anh tiến vào khiến Hạ Ngưng Âm đau đớn khóc thét, bàn tay nhỏ bé vô thức đẩy anh ra.

Anh có điều tra cặn kẽ về cô gái này, nhớ cô đâu còn trinh, càng không có phẫu thuật tái tạo màng trinh, sao có thể biến thành xử nữ thật!

Không khí trong căn phòng trở nên ngộp ngạt, ngay tức khắc lý trí của Tư Khảm Hàn tỉnh táo hẳn, dừng động tác, đưa tay mở đèn bàn, ánh đèn chiếu đến cô gái nằm trên giường, quả nhiên, cô gái Tố Nhan mình điều tra cùng cô gái này hoàn toàn không phải.

Đôi mắt Tư Khảm Hàn đầy sát khí, tỉ mỉ quan sát Hạ Ngưng Âm, bàn tay dùng lực nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, liếc cô bằng nữa con mắt, lúc này anh mới phát hiện cô gái dưới người anh có chỗ khác thường, dien dan le quy don nhưng anh không quan tâm, trong nháy mắt anh cười mỉa mai, có miếng thịt tự dâng lên miệng, còn hợp khẩu vị với anh, sao phải buông tha?

Anh thừa nhận mình không phải chính nhân quân tử, thức ăn ngon đến miệng sao lại bỏ lỡ.

Hừ lạnh một tiếng, Tư Khảm Hàn hung hăng từng đợt đâm mạnh vào cơ thể cô.

Màn đêm nồng nặc mùi dục vọng.

Cho đến khi rạng sáng, Tư Khảm Hàn mới chịu thỏa mãn buông tha cô, Hạ Ngưng Âm mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, bản thân anh xoay người đi vào nhà tắm.

Sau khi tắm xong, Tư Khảm Hàn mở đèn phòng khách, cầm điện thoại lên ấn dãy số dài.

Tiếng chuông điện thoại khác biệt biểu thị thân phận của người gọi tới, hiện tại trời còn chưa sáng lại bị quấy nhiễu giấc ngủ, dien dan le quy don người đầu dây bên khó chịu nhận điện thoại, nhưng vẫn theo thói quen không hỏi sau oán trước đi thẳng vào vấn đề: "Hàn, có chuyện gì?"

"Giúp tớ điều tra về Phong Hàm Niệm, đặc biết tối qua cô ấy đã làm gì đi đâu, sáng mai 10 giờ gửi qua email cho tớ."

"Sao thế?"

Tư Khảm Hàn không vui trợn mắt một cái, trầm giọng nói: "Đừng có cò kè mặc cả, kêu thủ hạ của cậu đi xử lý nhanh, đổi lấy bữa ăn sáng."

Hòa Huân Thức đành chịu thở dài một hơi: "OK, tớ làm liền, cúp máy nha."

Buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng cao cấp.

Tư Khảm Hàn ngồi ở đại sảnh, mặc bộ quần áo thoải mái, ánh mắt sắc bén chưa rời khỏi màn hình máy tính, ngón tay lạnh lẽo gõ bàn phím, vẻ mặt trầm tĩnh không chút biểu cảm.

Hạ Ngưng Âm tỉnh lại, gắng gượng chống người ngồi dậy, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương, đầu óc một mảnh hỗn độn, đôi mắt mở to lướt quanh căn phòng, đôi mày thanh tú hơi nhíu, âm thanh khàn khàn tự nhủ: "Kỳ lạ, nơi này là nơi nào? Sao mình lại ở chỗ này?"

Mắt đảo quanh một lượt, bản thân nằm giửa căn phòng cao cấp, càng thêm nghi ngờ, nhíu chặt mày liễu, quấn chăn quanh người, nhấc chân đặt xuống giường đứng dậy, nửa người như bị xé rách toàn thân đau ê ẩm, nhất thời kinh sợ mắt trợn to, cái ót “rắc…” một tiếng vang dội, tâm không khỏi rò nhảy nửa nhịp.

Giây kế tiếp cô tỉnh táo hẳn ra, cảm giác da thịt trơn mềm chạm nhau đanh thức suy nghĩ của cô, cô buông cái mền ra chậm rãi rơi xuống, vừa lúc che kín chỗ tư mật, giờ phút này Hạ Ngưng Âm chân chính phản ứng kịp, thét chói tai ra tiếng: "A ——— ————!"

Nhìn những dấu vết đỏ trên người, đứa ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù trước cô chưa từng trải qua, nhưng phương diện này cho thấy, cô thất thân! Hạ Ngưng Âm nhìn thân thể mình, tuyệt vọng khóc lên.

Tư Khảm Hàn nghe được tiếng thét chói tai, đang chuyên chú nhìn số liệu báo cáo lơ đãng hướng đến phía cánh cửa phòng bên kia, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười mê hoặc, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm rồi nhàn nhã để xuống, sau đó lười biếng đứng dậy đi vào căn phòng bên cạnh.