"Đó là một đứa bé phiền phức , nó định làm gì nữa đây ?!" Các giáo viên âm thầm hét lên , đối tượng nghe mắng lại là chủ nhiệm lớp của Lạc Dật !
"Hỏng bét , tôi cũng không biết !" Giáo viên chủ nhiệm thoáng nâng đầu , nhìn cậu bé Lạc Dật trên đài
Chỉ thấy cái mũi nhỏ nhíu lại , sau đó thỉnh thoảng hướng về chủ nhiệm lớp , nháy mắt ra hiệu cầu cứu ! Nhưng tầm nhìn rõ là khá xa , giáo viên chủ nhiệm dường như không hiểu hành động kia !
Động tác này tương đối quen thuộc , nhiều năm kinh nghiệm đi phỏng vấn , cô dường như hiểu rõ hàm ý của Lạc Dật . Thông qua màn hình đang quay , gương mặt rối rắm của Lạc Dật đều thu hết vào tầm mắt của cô
Cũng không biết tại sao mình lại có thể hiểu được hàm ý này ——
Có rất nhiều nhân viên quan chức ở đây , vì vậy các giáo viên không muốn chọn phương pháp tồi tệ nhất , trực tiếp đưa người mình lên phía sau đài hỏi rõ . Tất cả mọi người vẫn cố gắng chờ đợi. . . . . .
Vũ Nghê lại nói tiếp lần hai , phát âm cong theo đường miệng thật to . Cuối cùng Lạc Dật cũng hiểu được , sau khi định thần lại , cậu bé tiếp tục nói vào micro :"Mặc niệm xong , chúng ta tiến hành bước tiếp theo. . . . . ."
Lời cậu bé vừa ra khỏi miệng , toàn trường thở phào nhẹ nhõm . Lúc không khí đang tỏ ra tẻ ngắt , nhạc đệm nổi lên ——
"Thầy giáo , thầy có nhìn thấy cái dì ký giả xinh đẹp ở đâu không ?!" Hoạt động tưởng niệm vừa kết thúc , Lạc Dật liền đi tìm Vũ Nghê . Tuy nhiên vẫn không tìm được !
"Dì ký giả đã sớm đi rồi . Lạc Dật , con thật là , cứ nghịch ngợm như quỷ , con . . . . . . thật làm thầy sợ muốn chết !" Giáo viên chủ nhiệm sờ soạng đỉnh đầu của Lạc Dật , nếu như có thể , càng hy vọng được trực tiếp gõ đầu thằng bé này hơn !
"Thầy à , nhờ thầy giúp con một tay , hỏi thăm dùm con về dì ký giả , xem dì ấy đang làm việc ở đài truyền hình nào ?! Con. . . . . . Con có chuyện rất quan trọng muốn tìm dì ấy , làm ơn nha thầy . . . . . ." Lạc Dật nở lên một khuôn mặt tươi cười , với ‘vẻ mặt ngây thơ' , bất cứ ai nhìn vào cũng không cách nào cự tuyệt
Trở lại đài truyền hình , một mùi hương bột ca cao trộn lẫn mùi rượu liền đập vào mặt . Vũ Nghê kỳ quái dừng bước lại !
"Chị Vũ Nghê , tiểu Cao , các người quay về rồi sao ?!" Diêu Hân chợt tiến lên đón , tay trong tay hai tách cà phê "Đi ra ngoài phỏng vấn thật cực khổ , đây là cà phê do chính em pha !"
Tiểu Cao tỏ vẻ không khách sáo , cầm lấy uống một hớp "Wow , một ly cà phê cappuccino , cám ơn !"
Diêu Hân khẽ mỉm cười , sau đó đi về phía Vũ Nghê "Chị , của chị đây . Cảm ơn chị trong suốt thời gian qua , đã giúp đỡ em ! Nếu không , em đâu được đề cao như vậy !"
Mặc dù nụ cười của cô ấy thật ngọt ngào , nhưng vẫn có thể nhìn ra được , ánh mắt 'tính toán' , cũng như mong muốn được leo lên 'vị trí' khác
Tuy nhiên Vũ Nghê vẫn cầm lấy cà phê :"Cám ơn cà phê của em , nhưng mà em cũng không cần như vậy , biểu hiện bây giờ của em , đều nhờ chính sự nỗ lực của mình !"
"Chị , chị thật tốt !" Diêu Hân lớn tiếng ca ngợi Vũ Nghê , thanh âm kia có thể để cho nhiều người nghe thấy ——
Mục đích mà cô làm vậy , đương nhiên để mọi người cùng biết , Diêu Hân tôi đây , tuyệt đối không phải hạng hẹp hòi !
Vũ Nghê lặng lẽ mỉm cười , điểm nhỏ mọn này , cô có thể hiểu , trên miệng nhấm nháp một ít cà phê "Uống rất ngon !"
"Đúng rồi , Diêu Hân bây giờ cũng không ít người hâm mộ , không chỉ có công việc tốt , hơn nữa còn có bạn trai quan tâm !" La Ngữ Sướng một bên đi tới , nịnh hót nói.
"A , cô ấy có bạn trai sao ?! Ha ha , không biết người thanh niên kia là ai nhỉ , thật may mắn" Vũ Nghê vừa uống cà phê , vừa ra sức khen ngợi !
"Tôi nghe nói là một tổng giám đốc công ty đa quốc gia , phải không Diêu Hân ?!" Ngữ Sướng tiếp tục a dua nói !
Vừa nghe đến công ty đa quốc gia , trái tim Vũ Nghê đập 'thình thịch' , một loại cảm giác không tốt ùa về
Bọn họ nói công ty đa quốc gia , ở Trung Quốc không có nhiều công ty như vậy , chẳng lẽ ——
Vũ Nghê miễn cưỡng cười một tiếng , cố làm vẻ lơ đãng hỏi :"Cô ấy được tổng giám đốc công ty đa quốc gia theo đuổi , tôi cũng không thấy kỳ lạ ! Vừa xinh đẹp trẻ tuổi , lại có công việc ổn định , không phải quá tốt sao ?! Là tổng giám đốc nào thế ?! Để tôi xem ngoại hình vị tổng giám đốc này có xứng với cô ấy không ?!"
Diêu Hân được Vũ Nghê khích lệ , cơ hồ gần như sung sướng , khóe miệng đã toét đến mang tai "Thật ra thì , chúng em chưa có khẳng định . Tất cả chỉ mới bắt đầu , nhưng mà , anh ta rất biết cách chăm sóc em !"
"Diêu Hân , cậu quá khiêm nhường rồi , vị tổng giám đốc này rất yêu thích cậu , rất quan tâm đến cậu . Bằng không , sao lại mời tất cả mọi người trong bộ thông tin uống cà phê đây ?!"
Diêu Hân cố tình phô trương nói :"Cũng chưa chắc . . . anh ta mời mọi người uống cà phê đâu nói lên được điều gì . Dù sao thì tiền không quan trọng với anh ta ! Cậu thử nghĩ xem , anh ta dám dùng 230 triệu , mua đứt quảng cáo nửa năm nhà đài , hóa ra là để chuẩn bị tuyên truyền việc bảo vệ môi trường . . . . . ."
Bộp ——
Tách cà phê rơi trên mặt đất , toàn bộ chất lỏng bên trong tràn ra bên ngoài , thậm chí Vũ Nghê còn hồn nhiên không biết ——
Cô đứng yên bất động , nhìn nụ cười rực rỡ của Diêu Hân.
Một loại xúc cảm trước giờ luôn thuộc về mình , dường như đang bị người khác cướp đi , trong nháy mắt toàn thân cô run rẩy ——
Kinh ngạc , đau khổ , phiền muộn , không kém phần chua xót . Cô không muốn tin về điều đó , một chút dằn vặt trong trái tim , hòa lẫn là nỗi đau không bật thành lời
Diêu Hân ?!
Diêu Hân chính là bạn gái của Lạc Ngạo Thực ?! Hắn thích cô ta sao ?!
Những lời nói trước đó chợt thoáng bên tai ". . . . . . Cô ấy ư , gương mặt thanh thoát , vóc người khá chuẩn , trình độ học vấn hơi cao một chút !"
Không tệ , Diêu Hân quả thật rất đẹp , vóc người cũng như miêu tả , trình độ học vấn không kém. . . . . .