Lạc Ngạo Thực nằm ở trên giường , tay cầm điếu thuốc , ung dung hút , chê cười nói :"Phó Vũ Nghê , em đúng là có phúc mà không biết hưởng . Con trai , anh cũng đã để nó thừa nhận em , mỗi ngày gặp mặt , lại không cần giặt quần áo , em còn ở đó trách anh ?!"
"Em chưa từng nói không muốn giặt đồ , tắm rửa cho con , đó là những chuyện mà em mong muốn nhất !" Vũ Nghê khẽ khóc . "Tại sao anh có thể gần gũi Lạc Dật , còn em thì không ?! Anh luôn ra sức ngăn cản em , có phải anh không muốn để thằng bé lệ thuộc vào em ?! Bây giờ nghĩ lại , rõ ràng anh đang có âm mưu . Hay là anh đơi thêm ít ngày nữa , một cước đá văng em ra khỏi đây , vĩnh viễn không cho em gặp mặt Lạc Dật !"
Cô chậm rãi nhắm mắt , đúng vậy , chính là loại cảm giác này , rốt cuộc anh ta đang bày mưu gì ?!
"Tùy em suy nghĩ ——" Lạc Ngạo Thực phiền não dập tắt điếu thuốc , kéo cao cái mền , che lại thân thể . "Em giải quyết xong , thì trở lại ngủ bên cạnh anh . Muốn ôm em , đừng nghĩ có thể cự tuyệt !"
"Lạc Ngạo Thực , em hận anh . Dù cho năm đó em đang mang thai trong tình trạng bị ngược đãi , cũng chưa từng hận qua anh . Bây giờ khác rồi , càng ngày em càng hận anh !" Âm thanh vừa đủ để người đang nằm trên giường nghe thấy .
Anh nhíu mày thật lâu , bàn tay đặt ở hai bên , từ từ nắm chặt lại ——
Lạc Dật cùng Hoan Hoan đi vào phòng khách , kéo ghế , ngồi vào
"Lạc Dật , Hoan Hoan , mẹ đi làm đây . Hôm nay các con ở nhà ngoan ngoãn . Mười giờ thầy dạy đàn sẽ đến , các con phải chăm chỉ luyện tập , biết chưa ?!" Vũ Nghê đến gần , dặn dò lũ trẻ
Tiêu hao thể lực cả đêm , bộ dạng anh ta không thấy mệt mỏi gì , xem ra tinh thần sảng khoái hơn nhiều , vẻ mặt như thanh niên năm hai mươi tuổi . Ở trước mặt bọn nhóc , cố gắng thể hiện vai trò người cha gương mẫu . Giả tạo ! Sau lưng rõ ràng là một con cáo già lưu manh . Chỉ cần nghĩ đến tối ngày hôm qua , cô giận đến tóe lửa !
"Mẹ. . . . . . Sao mẹ không dùng bữa sáng rồi hãy đi làm ?! Không thì sức khỏe không tốt nha !" Lạc Dật đứng lên , chạy tới bên cạnh , lôi kéo cánh tay trắng noãn :"Mẹ , qua ăn điểm tâm đi !"
"Đúng vậy , không phải mẹ từng nói qua , bữa sáng rất là quan trọng ?! Bỏ bữa , sẽ không còn hơi sức làm việc !" Hoan Hoan hùa theo giảng dạy
"Mẹ có việc gấp. . . . . ." Vũ Nghê bỗng dưng nói láo . Không muốn dùng điểm tâm , vì cô không cách nào ngồi xuống , chỉ cần cử động nhẹ chỗ mông , đau đớn lại truyền đến !
"Mẹ , còn sớm mà !" Lạc Dật dùng sức lôi kéo tay Vũ Nghê , dẫn về phía bàn ăn . "Mẹ cứ yên tâm ăn sáng , sau đó nhờ ba đưa tới công ty là được . Ba lái xe rất nhanh , lại an toàn , hự —— chỉ mấy phút thôi , bảo đảm là mẹ đã tới chỗ làm ...! Có phải không ba ?!" Lạc Dật lải nhải cánh môi , chờ đợi câu trả lời
"Lạc Dật , ngày mai mẹ sẽ dùng bữa sáng cùng con . . . . . . Ba con công việc bề bộn , không rảnh đưa mẹ ——" Bắt đầu kiếm cớ lung tung
"Hôm nay anh được nghỉ , không có bận gì , lát nữa em đi đâu , anh đều có thể chở giúp ! Vũ Nghê , em đừng làm các con lo lắng , tới đây ăn xong một bữa !" Lạc Ngạo Thực buông tờ báo trong tay xuống , thái độ ôn hòa , khuôn mặt anh tuấn mỉm cười
Cô lạnh lùng nhìn người trước mắt , anh ta không phải doanh nhân , phải là diễn viên mới đúng ! Khốn kiếp , rõ ràng anh ta biết được vì sao cô không thể ngồi ! Phải tỏ ra hành hạ , giày vò cô mới được sao ?!
Trải qua cả đêm ân ái khiến cô bụng đói cồn cào , vả lại hôm nay còn có cả món bánh bao và món cháo gà mà cô thích nhất . Không cưỡng lại được yêu cầu cùng ánh mắt khát vọng của con trai , Vũ Nghê vịn mép bàn , động tác cứng ngắc ngồi xuống
Vừa mới ngồi vào ghế , cô liền cảm thấy hối hận . Đáng ra không nên bận tâm cảm nhận của người khác , để mình thống khổ thế này . Nơi đó truyền tới nhức nhối , khiến cho cái mông nhỏ nhắn không dám dính vào sát ghế
"Tối ngày hôm qua em có nghỉ ngơi được không ?!" Anh ăn một miếng bánh bao nóng hổi , mang theo nụ cười mơi hồ hỏi thăm
Người hiểu rõ nhất , không phải chính là anh ta ?!
"Ăn nhiều một chút , mới cảm mạo xong , thân thể chưa được khỏe lắm !" Vẫn còn giả bộ ăn bánh
[Ba , Chú một mực nói chuyện , mà mẹ vẫn không lên tiếng , hai đứa bé ngạc nhiên nhìn về phía Vũ Nghê]
Khi thấy hai con nhìn mình , cô lại càng thêm hận anh !
"Ba mẹ cãi nhau phải không ?!" Lạc Dật nhỏ giọng hỏi . "Cớ sao mẹ không quan tâm tới ba ?!"
"Không có !" Tiếp tục nói dối
"Vũ Nghê , thân là cha mẹ , không được nói láo dạy hư con trẻ !" Anh trách cô , sau đó quay sang hai đứa bé . "Tối qua ba mẹ có chút tranh cãi , cũng đều tại ba không tốt , làm cho mẹ con nổi giận !" Ở trước mặt bọn nhóc , thẳng thắng thừa nhận sai lầm —— . "Vũ Nghê , em sẽ tha thứ cho anh , đúng không ?!"
Con người này , ngày càng đáng ghê tởm , luôn biết tùy tình huống giả vờ :"Ăn xong rồi , em phải đi làm đây !"
"Anh đưa em đi !" Giọng nói ấm áp , ngay cả động tác cũng rất dịu dàng
Hai đứa bé ngẩn ngơ không ngừng , một bên ngưỡng mộ la to :"Woa. . . . . . woa. . . . . ."
Có ba hộ tống mẹ đi làm càng khiến Hoan Hoan hô lớn :"Mẹ , chú thật tốt với mẹ nha , sau này con cũng phải tìm một người bạn trai như thế !"
"Được !" Vũ Nghê thống khổ trả lời , cô nhanh chóng đi trước một bước ——