Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 208: Không cách nào chịu nổi





Cô thế mà muốn đuổi Tư Vũ ?! Mặc dù anh cũng muốn để Tư Vũ rời đi , thậm chí xế chiều hôm nay đã chủ động gọi điện thoại cho thím hai , nhưng mà không ngờ chính mình nghe được cô ấy muốn đuổi Tư Vũ , điều này khiến anh cảm thấy khó chịu .

Lạc Ngạo Thực kéo cổ tay Vũ Nghê , lôi trở về phòng

‘Phanh’ , tiếng đóng cửa phòng sau đó , anh nắm chặt bả vai cô , hỏi :"Em nhất định phải so đo với người bệnh đúng không ?!"

"Đúng vậy , cho dù cô ấy là một bệnh nhân , nhưng mà vẫn là phụ nữ !" Lại còn là phụ nữ xinh đẹp , biết đâu anh sẽ thương hoa tiếc ngọc ?!

"Tư Vũ là em gái của anh !" Lạc Ngạo Thực thật muốn cạy đầu của cô ra , xem bên trong đó chưa những gì !

"Là em gái có cùng dòng họ , anh trai em gái cùng chung huyết thống còn có thể quan hệ tình dục , huống chi là anh em họ hàng !" Vũ Nghê hét lớn lên , căn bản không quan tâm đến

"Chết tiệt , em câm miệng lại cho anh !" Lạc Ngạo Thực quát lớn một tiếng , dùng sức đẩy Vũ Nghê về phía giường lớn

Sức lực quá mạnh khiến thân thể cô như muốn rã rời , lụi cụi cả nửa ngày trời mới ngồi dậy được :"Lạc Ngạo Thực , em có thể chịu đựng anh không yêu em , có thể nhìn anh thích người phụ nữ khác , nhưng mà không thể thoải mái thấy anh ở cùng em gái của mình . . . . . . Nếu như anh và Tư Vũ quan hệ mập mờ , dù là sau lưng hay trước mặt các con , em tuyệt đối không thể tha thứ !"

"Vũ Nghê , làm sao em lại trở thành thế này ?!" Tính nhẫn nại mất đi , dù là phụ nữ hoàn hảo , nếu như biến thành cuồng loạn cũng khiến đàn ông sợ hãi , không còn hứng thú , anh thật sự thất vọng về cô . . . . . .

Ngày qua ngày phải xử lý nhiều chuyện , anh thật không muốn để tâm đến những việc này !

"Ngày mai em sẽ rời khỏi đây , trở về nhà trọ của mình !" Đồng thời cô cũng muốn dẫn theo các con

"Được , vậy cứ tự nhiên !" Lạc Ngạo Thực tức giận nhưng vẫn ung dung nói . Cho dù là cô có muốn bỏ đi , anh nhất định sẽ bắt lại được . Cô là vợ của anh , cớ sao có chút chuyện nhỏ lại muốn chạy trốn ——

*****************************

Lạc Ngạo Thực vốn dĩ là người không vì chuyện riêng mà để ảnh hưởng công việc , nhưng mà hôm nay thì khác , ngồi trong phòng làm việc mà tâm tình anh cực kỳ vô tâm , bởi vì ghen tuông bất hợp lý , khiến anh bị cô nghi ngờ .

Còn nữa . . . bây giờ thậm chí anh đang vắt óc suy nghĩ , làm sao để cô tin rằng anh vô tội đây ?!

Lạc Ngạo Thực dứt khoát đi ra phòng làm việc , chuẩn bị đi tới công ty mặt hãng xem một chút, kiểm tra tình hình nhân sự .

"Tổng giám đốc , mặt mày vì sao ủ rũ như vậy ?! Có chuyện gì phiền não xin hãy nói ra , nếu anh cứ giữ trong lòng , sẽ biến thành khó chịu !" Người tài xế tuổi chừng hai mươi lăm , giọng điệu hài hước .

Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi , nói :"Có một số việc nên giấu trong lòng , như thế cũng sẽ tốt hơn !"

"Vâng , người có thân phận địa vị thường hay có nhiều sự tình phiền toái . Vậy tổng giám đốc có muốn nghe một chút chuyện cười , tin tức trên đài hay không ?!" Tài xế nhìn vào chiếc kính trước mặt , quan sát biểu tình của ông chủ , sau đó thử hỏi

"Có thể khiến tôi vui vẻ sao ?!" Lạc Ngạo Thực không phản đối , đúng là anh rất ít nghe những thứ này.

"Anh thử nghe một chút đi , rất khôi hài !" Nói xong , người tài xế trẻ mở radio

"Quảng cáo đã qua , hoan nghênh các bạn khán giả đã tiếp tục gọi chương trình , người ngồi bên cạnh tôi đây , vẫn là khách mời quen thuộc , nữ phát thanh viên , Phó Vũ Nghê !"

Vũ Nghê ?! Lạc Ngạo Thực lập tức hứng thú , ngồi ngay ngắn người

". . . . . . Tiểu Nhã , Vũ Nghê , hai chị khỏe chứ , có một việc tôi rất rối rắm . . . . . ." Giọng nói của một người phụ nữ truyền tới .

"Là chuyện gì ?! Nói ra thử xem tôi có thể giúp gì hay không !" Vũ Nghê thân thiết hỏi.

". . . . . . Tôi , tôi yêu anh trai của tôi , là anh trai ruột . . . . . ." Lúc nói chuyện còn vang lên âm thanh ‘tạch tạch tạch’