Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 233: Xin hãy tha thứ cho nhau





"Biến , cút ra ngoài cho anh . . . . . ." Lạc Ngạo Thực lần nữa hét to .

"Em . . . . . ."

"Câm miệng , nếu như em không rời khỏi đây , anh sẽ nhờ đến cảnh sát . . . . . ." Nói xong , trực tiếp đi vào phòng tắm

Đau đớn trên người so với nỗi đau trong lòng xem ra nhẹ hơn rất nhiều , ít nhất nó không làm cho người ta tổn thương lẫn nhau . Lặng lẽ nhặt quần áo trên sàn nhà , trái tim như bị chi phối bởi sự cay đắng và hối hận , nước mắt cô sềnh sệch rơi xuống . Nhìn vào cánh cửa truyền tới tiếng nước chảy ‘ào ào’ , vết thương này càng giống như bị xát muối vào tim , đau đến cả chảy máu . . . . . . Lạc Ngạo Thực , trái tim của em không phải đã sớm trao cho anh rồi ?! Không phải hòa quyện đơn giản , mà là khắc sâu trong cơ thể của anh , lẽ nào anh lại không cảm nhận được . . .

Thân thể không còn trong sạch , làm sao dám nói lời yêu ?! Cảm giác này như đánh mất đi tư cách thiêng liêng , lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng , vậy mà anh lại nỡ giẫm đạp nó . . .

Cánh môi cô run rẩy , sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng . . . . . .

Lạc Ngạo Thực dùng nước lạnh để xua tan giận dữ trong người , 9 phút trôi qua , cảnh tượng trước đó như kiểu thăng trầm ẩn hiện , cảm giác xung đột bỗng dưng ùa về , thật muốn dùng dùi cui đập vào đầu cô ấy cho tỉnh táo ra ——

Nắm chặt quả đấm , đập vào vách tường một phát thật mạnh , khiến cho bản thân quên đi nỗi đau . "Ha ha . . . . . . Phó Vũ Nghê , anh nói không sai , đôi mắt em căn bản bị mờ , trong đầu không biết động não . . . Không yêu anh , là tổn thất lớn nhất cả đời em . . . . . ."

Âm thanh cút đi cứ lảng vảng trong đầu , khiến Vũ Nghê không cách nào ở lại đây , sau khi mặc quần áo vào , cô nhanh chóng đi khỏi biệt thự , sợ rằng nếu không bỏ đi thật sớm , sẽ làm anh ta nổi điên ——

Khu biệt thự này đa phần đều là nơi ở của các đại gia , từ đây đi về phía đường lớn phải mất khoảng mười mấy phút . Sau một đoạn đường dài , cuối cùng cô cũng tới ngã tư đường , ở đây có thể đón được taxi qua lại

Trời mùa đông thật lạnh , hàng lông mi mỏng manh sớm đã muốn đóng băng , gương mặt vì lạnh mà hồng hào thấy rõ . Ngước nhìn đỉnh đầu , xung quanh đã xuất hiện một tầng hơi nước , bờ môi run rẩy đến khô cằn , bên trong miệng còn hà hơi thành khói mờ . Bị vướng mắc trong đau khổ , Vũ Nghê cũng không chú ý tới chiếc xe phía trước , cô tiếp tục đi dọc theo bên lề đường

Một chiếc xe con chạy lướt ngang qua người cô ——

Vội vàng né tránh , hai chân luống cuống vấp ngã , nặng nề ngã nhào trên mặt đất

"A . . . . . ." Cổ tay và đùi bỗng nhiên đau đớn , nhất thời không đứng nổi

"Cô gái . . . . . . Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không ?!" Một chiếc xe khác dừng lại bên cạnh Vũ Nghê , tài xế tốt bụng hỏi

Ngẩng mặt mới biết hóa ra là một người đàn ông lịch lãm :"À , không cần đâu , cám ơn anh . . . . . ." Chật vật đứng lên , phủi bụi trên người . Nói xong , tiếp tục đi về phía trước , nhìn xung quanh tìm kiếm taxi .

"Cô gái , cô muốn đi đâu ?! Tôi có thể chở cô một đoạn , giờ này tôi nghĩ sẽ khó bắt được taxi ——" Người đàn ông ở phía sau lưng Vũ Nghê cất giọng , đồng thời chậm rãi lái xe theo

"Cám ơn anh , nhưng tôi không muốn làm phiền đến anh !" Quay đầu đáp trả , dưới chân còn bước nhanh hơn

"Ha ha , xem ra cô nghĩ tôi là người xấu !" Tiếp tục đuổi theo phía sau , giơ cao tay bảo đảm nói . "Tôi xin tự giới thiệu , tôi là Tiết Tư Viễn , mới từ nước Mỹ trở về . . . . . nhìn cô trông rất giống một người bạn của tôi !"

"Làm sao có người giống người đến thế !"

"Cô gái , hay cô cho rằng tôi đang cố ý đến gần cô , sợ tôi là lưu manh . . . . ?!"

"Không . . . . . . tôi không có ý đó . . . . . . !" Vũ Nghê khổ sở mỉm cười , sau đó thành khẩn đánh giá đối phương .

"Thật ra thì tôi đã ở đây gần một tuần , xem các tin tức báo đài để học hỏi thêm ngôn ngữ giao tiếp nước nhà , đồng thời cũng muốn trau dồi kỹ năng , vốn là để phát triển công việc hiện tại . Không biết tôi có cơ hội chở cô một đoạn , ngoài ra còn để bàn luận truyền thống Trung Quốc hay không . . . . . ."

". . . . . . Được , cám ơn anh trước !" Nghe qua có vẻ đạo lý . Vũ Nghê tự động kéo cửa xe phía sau , ngồi vào bên trong

Người đàn ông lộ ra nụ cười tươi , vui vẻ nói :"Cô gái , cô muốn đến địa điểm nào . . . . . .?!"

"Làm phiền anh đưa tôi đến . . . . . ." Vũ Nghê nói ra địa chỉ căn hộ , khoảng cách từ đây tới đó cũng không xa lắm .

"Lần đầu tiên tới đây mà đã gặp ngay người đẹp như cô , quả thật có chút ưu ái !"

"Nên nói là ‘may mắn’ , chứ không phải là ưu ái . . . . . ."

"Ha ha . . . . . ." Người đàn ông cười to thành tiếng , sau đó gật đầu . "Đúng , phải là may mắn , vậy tôi có may mắn được trở thành bạn bè với cô hay không ?! Tên của tôi là Tiết Tư Viễn !"

"Xin chào , còn tôi là Phó Vũ Nghê !"

Tiết Tư Viễn quả nhiên là người đàng hoàng , theo sự chỉ dẫn của Vũ Nghê , anh ta chở cô đến đúng địa điểm . Tính cách cũng rất nhiệt tình , đưa ra danh thiếp của mình , đồng thời xin số điện thoại Vũ Nghê .

Xuống xe , theo thói quen mở điện thoại , cô mới phát hiện điện thoại đã tắt nguồn từ lâu

Sau khi tắm nước lạnh xong , Lạc Ngạo Thực phẫn nộ rút ra một điếu thuốc , ở trên giường trằn trọc băn khoăn không ngủ được , dứt khoát đẩy cửa phòng

Nhẹ nhàng mở phòng ngủ của Hoan Hoan , tầm mắt chỉ thấy một mình con bé nằm ở trên giường !

Người đâu rồi ?!

Anh khép cửa phòng , sau đó qua phòng Lạc Dật , vẫn không thấy bóng dáng kia .

"Chết tiệt !" Chẳng lẽ em nghe lời vậy sao , bảo cút là cút đi ngay ?!

Trong lòng anh hốt hoảng , bây giờ cũng đã chín giờ tối , không xe , không tiền bạc , một mình bỏ đi sẽ rất nguy hiểm

Lạc Ngạo Thực không trì hoãn một giây phút nào , chạy nhanh ra xe của mình , quần áo còn chưa kịp mặc , trực tiếp vớ đại chiếc áo choàng tắm , sau đó lái xe rời khỏi biệt thự ——