Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 390: Người đàn ông đáng đánh đòn



"Đương nhiên không thể như vậy?" VŨ Nghê không phục cùng cô em chồng tức giận, mà chuyện này cô cũng nhịn không được. "Nếu nói về vật phẩm này, hôm nay chúng tôi không tới, các người có thể bán cho người khách khác, chúng tôi sẽ không có lời nào để nói. Nhưng mà sự thật không phải như vậy, các người tự tiện đem chúng bán cho người khác!"

"Phu nhân, chuyện này thật sự xin lỗi." Quản lí không ngừng giải thích, trấn an, sợ chọc giận phu nhân.

"Giải thích có tác dụng sao? Hiện tại tôi cho các người trả lại, chúng tôi món đồ đó!" Nghĩ lại sợi dây chuyền kia vốn là được đeo trên cổ Tư VŨ, nghĩ lại muốn đánh đòn người đàn ông đã đoạt đi kia, cô làm chị dâu, trong lòng đã không còn cảm thụ, hết sức tức giận! Duy nhất chĩ muốn đem sợ dây kia cướp về.

"Hai vị phu nhân mời qua bên đây ngồi trước, uống nước!" Hôm qua lúc bán sợi dây chuyền kia, cô cũng đã chuẩn bị công tác tư tưởng kỹ càng rồi. "Thật sự người khách hàng ngày hôm qua đã làm cảm động chúng tôi--"

"Tôi không có chổ uống nước sao? Lại ngồi cùng với cô ở nơi này uống?" Vũ Nghê hoàn toàn bỏ qua ôn nhu, nhưng tuyệt đối không phá hỏng hình tượng. "Hiện tại chúng tôi chĩ muốn lấy những thứ thuộc về chúng tôi, các cô nhìn thấy tờ biên lai này chính là chứng cớ!" "Thực xin lỗi, bằng không phu nhân xem như vậy có được không? Lần sau nếu có sản phẩm mới, chúng tôi nhất định sẽ gọi điện thoại nói trước với hai vị?"

"Không được--"

"Có chuyện gì xảy ra?" Đúng lúc này, một giọng nam chen vào.

Tư Vũ cùng Vũ Nghê đồng thời hướng nhìn về người nói chuyện kia, sau đó trao đổi bằng ánh mắt. Người này không phải là người ngoại quốc vừa rồi ở bên ngoài cứu giúp các cô sao? Anh ta như thế nào lại cùng xuất hiện ở nơi này?

"Xin chào tổng giám đốc, chuyện này--" Sắc mặt quản lý trở nên trắng bệch, cực kỳ không nghĩ đột nhiên tổng giám đốc lại ghé qua cửa hàng!

"Tôi nói được, đây là chuyện xảy ra!" Vũ Nghê lôi kéo tay Tư Vũ, đối mặt với người đàn ông ngoại quốc này, đem chuyện từ hôm qua cho đến hôm nay, chuyện tình trước sau nói hết một lần. Nói ít mà ý nhiều, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng, đầy nhịp điệu, trong lúc đó nói ra điểm mấu chốt của vấn đề, mà còn là những câu lý lẽ căn bản không cho cô quản lý kia xen mồm vào, không lời nào để nói, không có khả năng ngụy biện.

Mà lúc cô nói chuyện, tầm mắt của vị tổng giám đốc này vẫn dừng lại ở trên đầu nhân viên của mình, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi!

Hơn ba mươi tuổi, vừa thấy cũng là coi có chút kinh nghiệm quản lý, đã gấp đến độ nước mắt rơi xuống! Không ngừng cúi đầu, giải thích. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

"...Hừ..." Giống như mới vừa thông báo một mẫu tin tức một dạng, không, so với thông báo tin tức còn mệt mỗi hơn nhiều, Vũ Nghê thở dài một hơi, thật sự là mệt muốn chết rồi! Dù sao thông báo tin tức chỉ là cho những người đứng xem, cần khách quan, bình tĩnh. Nhưng mà hiện tại cô nói ra những lời này, đúng là mang theo rất nhiều cảm xúc!! "Vị tổng giám đốc này, anh có thể nghe rõ lời của tôi nói không? Nếu không thể hiểu, tôi cũng có thể dùng tiếng anh kể lại cho anh nghe một lần!" Những lời nói này, Vũ Nghê dùng tiếng anh nói chuyện!

"Tôi đã nghe hiểu, mẹ tôi là người Trung Quốc!" Người đàn ông lễ phép mỉm cười. "Đối với chuyện này, quả thật cửa hàng của chúng tôi không đúng, tôi sẽ bồi thường với tiểu thư. Sau đó, cũng chân thành hi vọng, cô có thể tiếp nhận lời xin lỗi của tôi, thực xin lỗi!"

Ánh mắt người ngoại quốc nhìn theo ánh mắt của Vũ Nghê, chuyển qua trên mặt Tư Vũ.

Trên cơ bản Tư Vũ không cùng người ngoài giao tiếp, đối với người đàn ông ngoài quốc này xem ra rất tuấn tú, có vẽ có chút áy náy" --được, tôi tiếp nhận!" Cô có thói quen người khác nhìn cô lâu, cô sẽ không thoải mái!

"Không bằng, dây chuyền "Màn đêm ngôi sao" kia phong cách quả thật rất hợp với vị tiểu thư xinh đẹp này, bởi vì trong công việc chúng tôi sai lầm, tôi cũng hiểu thật sự rất đáng tiếc! Bất quá, tôi nghĩ vễ sau sẽ có xuất hiện thêm một loại trang sức thích hợp hơn, có lẽ phối hợp với vị tiểu thư này càng đẹp hơn! Tục ngữ nói là tối, không có tốt nhất, chỉ có càng tốt. Nói cách khác, là không có thích hợp nhất, chỉ có càng thích hợp!"

Có lẽ bởi vì bộ dáng của người này đủ đẹp trai, có lẽ là người có phương thức nói chuyện, còn có biểu tình xin lỗi, làm cho người ta cực kỳ thoải mái.Tóm lại, Vũ Nghê lúc trước còn cực kỳ tức giận, tức giận trong lòng cũng biến mất hơn nữa phần! Quay đầu, nhìn về phía Tư Vũ, hỏi ý kiến của cô!

Cô chồng này của cô, hoàn toàn lại cái dạng không trạnh sự đời, cô đương nhiên là không muốn để cho cô ấy bị khi dể được.

"Thôi!" Tư Vũ lắc đầu, ầm ĩ như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề!

"Cảm ơn hai cô tiểu thư xinh đẹp, chân thành cảm ơn!" Tổng giám đốc Châu Bảo Hành cảm ơn!

Tuy nhiên không ngẩng đầu lên, nhưng mà Tư Vũ liền có thể cảm giác được ánh mắt của vị tổng giám đốc này, vẫn dừng lại trên người mình, mà điều này làm cho cô cực kỳ không thoải mái. Kéo chị dâu, liền đi ra ngoài cửa hàng! Chỉ là, sau khi ra khỏi Châu Bảo HÀnh, Tư Vũ vẫn là cô em gái không vui!

Cực kỳ mất mác, làm chuyện gì cũng không có tinh thần.

"Đừng như vậy, về sau chị sẽ chú ý, nếu có trang sức đẹp, nhất định sẽ mua cho em trước tiên!" Hiện giờ cô hối hận rồi..., nếu ngày hôm qua cô kiên trì giao tiền trước, thì con vịt nấu chết cũng sẽ không bay như vậy!

"Chị dâu, em thật hâm mộ cô gái kia!" Ngồi ở mái che nắng, Tư Vũ uống nước tinh khiết, nhìn đám người lui tới, tiếng ồn áo của trẻ con cùng nhân viên phục vụ mà nói.

"CHị cảm thấy đó là cướp đoạt, không có gì là hâm mộ cả, chị cực kỳ khinh bỉ!" Không biết vì sao, cô muốn nguyền rủa cô gái kia, cảm thấy được đôi tình nhân này không có gì tốt, là một loại dự cảm, không phải bởi vì bọn họ đã đoạt đi thứ nên thuộc về Tư Vũ.

Đúng rồi, người bán hàng trẻ tuổi kia có nóii người mua sợi dây chuyền kia, có có thể biết được, mọi người bên ngoài biết cô nhận biết người này, vậy nhất định là cô rất quen với người này.

Đó là người nào? Cô đã rời khỏi nơi này nhiều năm, nói thật bạn bè cũng không quá nhiều! Cô bán hàng nói là bạn bè, hẳn là bạn của LẠc Ngạo Kiệt. CHính là người nào?

Vũ Nghê ở trong lòng yên lặng rà soát, người này--

Có thể xưng là bạn của Lạc Ngạo Thực không quá nhiều, cái gọi là chổ cao không có nghèo, cái này cũng là định luật tự nhiên. Mà còn có thể để cho người bên ngoài biết rõ là bạn bè, lại càng ít rồi! Nghĩ tới nghĩ lui, cũng là vài người như vậy. Một người là Đài Loan, nghe nói là người đàn ông cực kỳ hoa tâm, nhưng chắc là không nên tới đây mua những thứ này đi, mà còn cũng không có nghe nói qua là anh tới! Một người là Âu Sâm, liền là để cho Lạc Ngạo Thực đưa ra 240 triêu đôla mua công ty của anh ta, cũng không có đến nơi này!

Còn lại là anh em tốt Tạp Tư rồi.

"Tạp Tư"- hai chữ này xuất hiện trong đầu Vũ Nghê, cô lập tức lắc đầu. Không có khả năng, nếu là Tạp Tư mua, nên là đeo trên cổ Tư Vũ, hiện tại không cần ở đây thất vọng rồi tức giận!

Tối hôm qua phát hiện chồng mình bên ngoài...Cô, cho rằng có được "Màn đêm ngôi sao" có thể được hạnh phúc của bản thân mình, kéo vãn tâm của chồng mình, nhưng mà hiện tại thứ mình cần đã bị đoạt đi trước rồi! Liên tiếp chịu đựng, có chút cảm xúc không khống chế nổi, nước mắt ẩm ướt chạy xuống!

"Đừng khóc, vui vẽ, Cũ không đi !" Vũ Nghê khẩn trương an ủi, nhưng mà cảm thấy được nói không nổi, sợi dây chuyền đó cũng không cũ. "Hư hỏng không đi, cái tốt không đến!" CŨng không đúng, làm sao bây giờ? Đúng là cô dựa vào mồm mép để ăn cóm, mà hiện tại dùng tại dùng từ nào cũng không chuẩn rồi là sao? "Ai.... dù sao thứ tiếp theo sẽ càng tốt, nhất định so với cái này cũng không tồi! Tư Vũ, đừng khóc, khóc đối với cục cưng không tốt, cục cưng về sao cũng sẽ thích khóc, em sẽ rất mệt mỏi."

Nước mắt đã vỡ đê chảy thành dòng lại còn cười , Tư Vũ nhận khăn giấy của chị dâu đưa qua, lau chùi hết nước mắt nước mũi. "Ngẫm lại người đàn ông kia..., có tài cán vì bạn gái chạy đến Chây Bảo Hành, lại còn lao lực để mua được sợi dây chuyền kia, em thật sự hâm mộ--" anh đều không có đưa cho cô cái gì đó! Không phải cô ham trang sức cao quý, mà là mong muốn anh đối với cô có dụng tâm!

Tư Vũ nói một câu, cũng để cho Vũ Nghê cảm được, Bùi Tạp Tư dường như không có mua cho Tư Vũ thứ gì! Cái người đàn ông tính tình hài hước kia như thế nào lại không có tình cảm như vậy chứ, còn không bằng LẠc Ngạo Kiệt, Lạc Ngạo Kiệt tuy rất nghiêm tức, rất không giống như đàn ông ôn nhu lãng mạn, nhưng mà anh lại thường tặng quà cho cô, điều này chứng minh bản thân cô ở trong lòng anh có chổ đứng rất quan trọng.

Có lẽ bởi vì thất vọng, Tư Vũ cũng không còn hứng thú tiếp tục đi dạo phố, cho nên Vũ Nghê chở cô trở về "Kim Uất Phủ Đệ" Sau đó vê nhà! Bất quá ngồi trong xe, cô vẫn cực kỳ lo lắng, gọi điện thoại cho Bùi Tạp Tư!

"Tạp Tư, hôm nay Tư Vũ có chuyện thất vọng, cậu tốt nhất mang chút quà về nhà, cho cô ấy vui vẽ một chút!" Có lẽ bởi vì Tư Vũ dự đoán được, cho nên hiện tại mới cảm thấy rất mất mác. Đương nhiên, tâm tư Tư Vũ vốn sâu nặng hơn so với người khác, nếu không, cô cũng không đem bản thân mình bị chứng trầm cảm nhiều năm như vậy! Cho nên, đối với cô ấy nhất định phải đặc biệt cẩn thận.

Vũ Nghê cũng không phải là người già mồm cải láo, lại càng không vô duyên vô cớ gọi cho anh, có thể thấy cảm xúc của Tư Vũ nhất định rất tệ. "Chị dâu, Tư Vũ mất mác cái gì? Phát sinh chuyện gì sao?" Anh bất an ngừng lại công việc, chẳng lẽ bởi vì chuyện đêm qua? Kỳ thật, anh có cảm giác, chỉ sợ Tư Vũ đã nhận ra cái gì!

"Còn không phải bởi vì Vũ Nghê muốn mua một sợi dây chuyền, kết quả lại bị một người đàn ông đáng đành đòn mua mất!" Vũ Nghê nghiến răng nghiến lợi nói.

"Dây chuyền? Cái gì dây chuyền?" Bùi Tạp Tư bỗng nhiên có một dự cảm rất bất an, đáng chết, không phải là khéo như vậy chứ, chính là "Ánh sao đêm" kia sao?

"Ánh sao đêm!" Vũ Nghê lập tức cho một cái đáp án.

Ba chữ, đầu Bùi Tạp Tư bắt đầu nổ tung rồi. Đáng chết, đáng chết, tại sao lại có thể như vậy--

"Ngày hôm qua Tư Vũ đã đặt cọc một khoản tiền mua "Ánh sao đêm" Tư Vũ cực kỳ thích, kết quả sáng sớm nay vừa đến--"

Câu nói kế tiếp, Bùi Tạp Tư đã hoàn toàn không cần nghe hết, mọi chuyện sau đó anh đã biết hơn người khác rồi!.

Anh vô lực nằm úp lên bàn, chết tiệt, làm sao có thể trùng hợp như vậy? Vợ của anh thích, đã định ra mua dây chuyền, vậy mà để cho anh phải bỏ ra mua với giá thật cao, sau đó đưa cho bên ngoài....Tình nhân!

Cái này nên làm thế nào cho phải?

Bùi Tạp Tư cầm điện thoại, trực tiếp ngắt lời Vũ Nghê đang nói. "Cám ơn, chị dâu, lúc tôi về nhà, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp làm cho Tư Vũ vui vẻ!" Nói chuyện hàn huyên đôi ba câu, sau đó cúp điện thoại.

Lúc này, thư ký Diệp Chức Nhân đi đến!

Hôm nay, cô ta cố ý mặc một bộ quần áo, cổ áo lót một lớp lụa mày trắng, vừa vặn lộ ra cái gáy trắng, cùng với "Ánh sao đêm" kia. Khối kim cương lớn kia giống như cô gái chờ đợi tình yêu, mà như nước mắt chảy xuống một dạng, sáng chói làm người ta si mê! Mà ánh sáng đó làm cho người ta cảm giác đơn thuần, xấu hổ, chân thành mà lại xinh đẹp!

Nhưng mà phối cùng một chỗ với một phụ nữ sành đời, thật sứ là không hợp, làm cho sợi dây chuyền rớt mấy cấp.

Ánh mắt Bùi Tạp Tư ngày càng trở nên đau lòng, đau lòng nhìn "Ánh sao đêm" kia.

Diệp Chức Nhân đắc ý, cố ý đưa ngón tay của mình đặt ở trong lòng, "Tổng giám đốc, đẹp không?"

Nằm ở trên bàn làm việc suy nghĩ, ngoại trừ khóc còn khó hơn cười. "Đẹp, nhưng mà là dây chuyền đẹp, chỉ là không thích hợp với em!" Anh ăn ngay nói thẳng.

"ANh!" Diệp CHức NHân mất hứng, chu môi lên "Em biết anh không muốn đưa sợi dây chuyền này tặng cho em, chuẩn bị đưa cho một cô gái khác đúng không?"

"Không có!"

"Không có thì tốt!" Kiêu ngạo của cô rất nhanh biến mất, sau đó trở thành bộ dáng cực kỳ ôn nhu. Loại đàn ông này nếu cùng anh tức giận, cũng chỉ có thể giận một hai phút, tối đa không thể vượt quá năm phút đồng hồ, một ngày chỉ tối đa hai làn, nếu vượt qua, sẽ làm cho người đàn ông này cảm thấy phiền chán.

Cô cố ý làm ra, cảm giác bản thân thật tốt, bày ra một tư thế duyên dáng. "Dù sao mặc kệ ánh nói cái gì, bản thân em cảm thấy nó rất xứng với em là được!"

Bùi Tạp Tư phiên toái gõ bàn, nhìn rất lâu sau đó nói. "Diệp Chức Nhân, anh thương lượng với em một chuyện, có thể thôi?"

"Chuyện gì đều có thể thương lượng, nhưng vạn lần không cần có chủ ý đến "MÀn đêm ngôi sao"" Cô tranh nói trước một bước, "Tổng giám đốc, anh có chuyện gì, mời nói."

"Không có!" Bùi Tạp Tư tức giận phun ra hai chữ. "Em ra ngoài đi, anh hiện tại rất bận! Đúng rồi, hiện tại anh ra lệnh cho êm đem sợi dây chuyền này tháo xuống, nếu em ở trong công ty này đeo nó, anh nhất định sẽ đuổi việc em, anh không có nói đùa."

Diệp Chức Nhân tức giận, nhưng lại không phát giận. "Vâng, tổng giám đốc" Nói xong, cô ta đi ra ngoài.

Trời đánh, anh phải đi đâu tìm "Màn đêm ngôi sao". Bổng nhiên, anh nhớ tới ngày hôm qua đọc trên tạp chí. Sợi dây chuyền kia có ba sợi, ba sợi!

Anh nên nhờ quan hệ tìm giùm, anh bắt đầu nhấn điện thoại--

Tuy chồng đang ở bên ngoài..., tuy cô không có sự trợ giúp của vòng cổ, nhưng mà Tư Vũ vẫn cố gắng nâng cao tinh thần, đem bản thân mình ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ, đón Tạp Tư trở về!

Hôm nay, anh về cực kỳ đúng giờ, đi vào cửa!

Bùi Tạp Tư mang một bó hoa Hồng Mân Côi vừa mới nhỏ nước, đưa đến trước mặt Tư Vũ, "Vợ, gần đây em vấy vả rồi."

Tư Vũ nhận đóa hoa, nở một nụ cười xinh đẹp. "Cảm ơn, chỉ cần anh có thể về nhà, em nhất định sẽ không vất vả." Đúng vậy, có lẽ tình yêu của cô, cũng không cần "MÀn đêm ngôi sao trợ giúp! Cô cần chính là anh, Bùi Tạp Tư.