Thừa dịp thời gian Tư Vũ ra ngoài đổ rác, Bùi Tạp Tư đã chờ ở bên ngoài rất lâu khẩn trương đuổi theo: "Tư Vũ, em cho anh gặp con gái đi, được không?"
"Anh không nên gọi thân thiết như thế, đừng quên, đây không phải là con gái của anh!" Tư Vũ né tránh sự lôi kéo của anh, mang túi rác đi về phía trước bỏ túi rác ở chỗ ngoặt đầu hành lang! "Tư Vũ, em cũng đừng trách anh! Bây giờ anh sẽ đi vào!" Nói xong, Bùi Tạp Tư liền đi về hướng ngược lại. Hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu như anh lại vẫn không thể nhìn được con gái mình một chút, coi như anh sống thật sự uổng phí rồi!
Tư Vũ bỏ túi rác xong, xoay người lại."Bùi Tạp Tư, nếu anh dám vào trong phòng bệnh, nhất định tôi sẽ gọi người tới đuổi anh đi, gọi cảnh sát tới bắt anh, nói anh bắt cóc trẻ con!"
"Em cứ gọi cảnh sát đi, em nghĩ rằng anh và em ai là người sẽ sợ hơn! Thật đúng lúc, anh có thể nhờ cảnh sát phân xử công bằng, để xem anh có quyền được gặp con hay không ?" Bùi Tạp Tư không đôi co với cô nữa, tay để lên cửa phòng bệnh!
"Được, anh cứ tiến vào đi, hiện tại anh hãy đi vào thử xem. Nếu anh đi vào lúc này, tôi, .Lạc Tư Vũ này, cả đời sẽ không để ý đến anh nữa!" Gò má, hai mắt của Tư Vũ đều đã đỏ bừng lên, khí thế hùng hổ, nửa chút ý vui đùa cũng không có!
Bùi Tạp Tư đã đặt tay lên tay cầm của cửa ra vào, cuối cùng đành cứng rắn bỏ xuống."Tư Vũ, em hãy nói đi, tới cùng làm sao em mới có thể tha thứ cho anh đây?"
"Anh về đi, nếu hiện tại anh không về, tôi sẽ càng thêm chán ghét anh!" Tư Vũ chớp chớp mắt, nhìn ra phía nơi khác.
"Em vẫn cho rằng, bởi vì anh nghĩ Hoan Hoan không phải là con gái của anh, nên anh mới không cố gắng cứu con phải không?" Bùi Tạp Tư hít sâu một hơi, hết sức tức giận hỏi lại!
"Có phải hay không thì anh tự biết!"
"Đúng vậy, đương nhiên anh biết, bây giờ anh vẫn nói lại câu nói kia, cho dù Hoan Hoan không phải là con gái của anh, anh cũng vẫn coi con bé là con gái của anh! Bởi vì anh yêu em, anh yêu em, Lạc Tư Vũ, em có hiểu không!" Bùi Tạp Tư nói xong câu nói đầy khí phách, quay người đi về phía thang máy!
Anh không thể không bỏ đi được? Vẻ mặt của cô lúc này cực kỳ dọa người, anh cũng thật sự sợ làm cô tức giận quá lớn, sau này sẽ không để ý đến anh nữa!
Tư Vũ nhìn cửa thang máy khép lại, không có một chút cảm giác cao hứng, ngược lại cô lại càng thêm tức giận, nước mắt cũng tuôn rơi!
Được rồi, anh có lỗi mà còn dám cáu kỉnh với em sao? Sau này em cũng không muốn để ý đến anh nữa!
Vài ngày rồi ông chủ mới lại đến công ty, sau khi đến lại còn mang bộ dáng mặt ủ mày chau, việc này làm cho mọi người rất quan tâm!
Bùi Tạp Tư tiến vào văn phòng, Đại Lợi khẩn trương đi vào theo: " Thế nào đại ca? Chị dâu vẫn chưa tha thứ cho anh sao?"
"Vì sao cô ấy lại không tha thứ cho anh chứ? Chẳng lẽ anh lại không thể làm nổi chuyện để chị dâu chú phải tha thứ cho anh hay sao?" Bùi Tạp Tư vịt chết còn cứng mỏ, nhún nhún hai vai.
"Này... Đại ca, anh cũng đừng nên hỏi lại em thế chứ!" Đại Lợi định nói lại thôi, sờ sờ cái mũi, thật sự cậu ta rất muốn cười mà lại không dám. Nếu lúc này cậu ta mà bật ra tiếng cười , đại ca không đánh cho chết, cũng sẽ đánh, làm cho cậu ta gần chết.
Trong lòng Bùi Tạp Tư đầy phiền muộn, chỉ mới giả vờ được vài phút, sau đó anh thật sự cũng không thể giả bộ hơn được nữa."Ài ...mình cũng càng ngày càng khâm phục bản thân mình rồi, mình thế nào lại làm cho một gia đình đang tốt đẹp như vậy lại trở nên rối loại thành một nùi ... Mình cũng đã ba mươi mấy tuổi như người ta, nếu đem so sánh với tên hỗn đản Lạc Ngạo Kiệt kia, sao lại có thể thua kém nhiều như vậy được chứ!"
Người ta lập tức sắp sửa đã có hai đứa con, anh cũng có thể có hai đứa như thế, nhưng mà do anh chơi đùa không cẩn thận nên đã để mất một đứa, hiện giờ còn một cục cưng này... anh lại ngu ngốc không thừa nhận!
Nghe lời oán giận của anh, Đại Lợi lại càng muốn cười phá lên! Khà khà... Đại ca là người luôn luôn vui vẻ thuận lợi, đến chỗ nào cũng đều được hoan nghênh , lúc này lại có thể bị hành hạ thành ra như vậy, mặt co mày cáu, cũng thật là trăm năm khó gặp!
Bùi Tạp Tư tức giận ngẩng đầu, nhìn về phía quân sư quạt mo của mình. "Chú có thể chỉ dẫn giúp anh một câu hay không, làm thế nào thì anh mới có thể được gặp con gái của mình đây, làm thế nào mới có thể khiến chị dâu chú không tức giận nữa đây!"
Đại Lợi ôm lấy hai vai mình, vẻ mặt mờ mịt." Đại ca, em chưa có vợ, cũng chưa có con, thật sự em không biết nói thế nào!"
"Ài...thôi... thôi, hỏi chú, chi bằng anh đi hỏi tên đần độn Đại Cương kia còn hơn!" Bùi Tạp Tư nổi giận, ngồi co quắp ở trong chiếc ghế da, phiền não nuốt mây nhả khói, luồng khói trắng như sương trước mặt anh ngày càng phun dày đặc không ngừng."Lào già họ Lâm lẫn hai tên bắt cóc kia, nhất định phải bắt bọn chúng chịu án tử hình!"
"Đại ca, về điểm ấy anh cứ yên tâm đi, tất cả chứng cứ chúng ta đều đã cung cấp đầy đủ. Hơn nữa, lúc này truyền thông vẫn đang theo dõi đưa tin rất nhanh, nhất định là bọn chúng sẽ phải chết không thể nghi ngờ được! Ha ha, nếu cha con nhà họ Lâm cùng bị thi hành án tử hình một lúc, chắc chắn sẽ náo nhiệt thật lớn đây!"
"Chết tiệt, anh thật muốn tự tay mình kết thúc cho lũ người kia!" Bùi Tạp Tư ra sức ấn đầu mẩu thuốc án vào trong chiếc gạt tàn, hai tròng mắt chứa đựng sự lạnh lùng sâu sắc khiến cho người ta phải sợ hãi.
"Đại ca, không đáng đâu, loại người như bọn chúng mà nói, cần gì phải để người như chúng ta nhúng tay vào... thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hà tất chúng ta làm ô uế tay mình bởi cái loại người này chứ!" Đại Lợi nói lời khuyên giải an ủi!
"Nói rất đúng! Hiện giờ công ty có chuyện gì không?" Công việc thời gian trước đã kết thúc, hai ngày nay công việc của công ty cực kỳ rảnh rỗi!
"Không có việc gì đâu anh, nếu như có chuyện gì đó em sẽ gọi điện thoại cho anh ngay!"
Bùi Tạp Tư nhìn thoáng qua đồng hồ, động tác nhanh chóng đứng lên."Con gái của anh muốn ăn cơm, anh phải về nhà nấu cơm đây! Không nói nhiều nữa, anh đi trước!" Lời của anh vừa dứt, người cũng đã đi ra bên ngoài văn phòng. Động tác thật mau lẹ tựa như Long Quyển Phong quá cảnh vậy! (dịch nghĩa: Rồng nương gió bay qua- ý nói tác phong của Bùi Tạp Tư rất nhanh nhẹn, khẩn trương)
Chỉ có điều đối với vấn đề này, Đại Lợi hoàn toàn coi như không thấy gì!
Hơi nước trong chiếc nồi đất trên bếp nấu không ngừng bay ra nghi ngút, trắng toát, đầy nóng bỏng bốc thẳng lên phía trần nhà!
Bùi Tạp Tư cầm chiếc lót tay nhấc chiếc vung nồi đất, sau đó lấy chiếc muôi quấy quấy vào trong nồi nước, múc ra một ít nước cốt."Mẹ Hai, mẹ nhìn xem bát nước cốt này nấu đã được chưa?"
"Để mẹ xem nào ... Mẹ Hai nhà họ Bùi dùng chiếc đũa đâm đâm vào miếng sườn mấy lần, Mấy giẻ sườn bị hầm nhừ đến mức theo xương thịt rơi rụng cả ra!"Hãy ninh thêm một lúc nữa đi, để cho nước canh đặc thêm một chút, có như vậy đứa trẻ sẽ hấp thu được tốt hơn!"
"Vâng!" Giống như một học sinh tiểu học, Bùi Tạp Tư ra sức gật gật đầu.
"Con bé hiện giờ thế nào rồi, đã có thể hay cử động được chưa?" Mẹ Hai nhà họ Bùi hỏi thăm vẻ quan tâm!
"Con đã hỏi qua bác sĩ, Hoan Hoan hiện giờ đã hồi phục cực kỳ tốt, chủyếu là do không bị tổn thương đến nội tạng ...Ài, còn chuyện con gái con có thể cử động được hay không con cũng không biết!" Bùi Tạp Tư than thở nói!
Mẹ Hai lo lắng tiến lên phía trước, ngẩng mặt nhìn Tạp Tư cao hơn bà đến một cái đầu suy nghĩ."Vì sao con lại không biết? Chẳng phải ngày nàocon cũng ở bệnh viện à?"
Tạp Tư nhíu mày, cúi đầu nhìn người mẹ mà anh rất yêu quý này, bà chínhlà vợ nhỏ của ba ba. Từ lúc bắt đầu gặp mẹ Hai, anh đã rất yêu quý bà.Tuy anh biết rõ bà là người thứ ba, phá hoại tình cảm của cha mẹ mình,nhưng sao anh không cách nào thay đổi được tình cảm với bà. Qua một thời gian dài, anh nhận ra có thể nói so với mẹ mình, bà còn có tình cảmhơn, cho nên dần dần anh cũng đã coi bà như người trong nhà mình vậy.
"Mẹ đừng hỏi nữa, ngày trước Tư Vũ đã từng nói với con rằng Hoan Hoan là con gái của con, cô ấy cũng không phải đã từng bị cường bạo, nhưng màcon lại không hề tin lời của cô ấy. Hiện giờ con muốn tiếp xúc với conbé, cô ấy nhất định không cho con có cơ hội, không thèm quan tâm đếncon, không cho con gặp con gái của mình!"
"A! Vậy hai người có thể phục hôn lại hay không ?" Mẹ Hai sốt ruột hỏi!
"Khó nói lắm mẹ à!"
"Vậy thì phải làm sao bây giờ đây? Cũng chỉ còn có hai tháng nữa concũng đã 35 tuổi rồi, không thể không có một gia đình!" Mẹ Hai sốt ruộtnói!
"Ha ha, mẹ Hai, mẹ nhớ thật rõ sinh nhật của con đấy, so với mẹ của concòn nhớ rõ ràng hơn nhiều!" Bùi Tạp Tư nói rất chân thành!
Đôi mắt của mẹ Hai chớp chớp, thở dài một hơi thật sâu:"Có ai ở trongbệnh viện chăm sóc đứa trẻ cùng với Tư Vũ nữa không? Người nhà họ Lạcsao?"
"Vâng, có đôi khi mẹ vợ con cũng đến, còn có cả chị dâu cả nữa!" Bùi Tạp Tư vừa nói, trong lòng vừa như muốn bốc hỏa !
"Cô chị dâu dự sinh lúc nào?"
"Dự tính ngày sinh khoảng cuối tuần ... A, Mẹ Hai, mẹ xem bây giờ đãđược chưa vậy?" Bùi Tạp Tư lại múc một muỗng canh xương lên để cho mẹHai nhìn xem! Anh làm đồ ăn đều là do mẹ Hai tự tay chỉ đạo, cho nên làm những thứ đồ ăn gì đó mới không những không bị đem đổ cho heo ăn, mà ăn lại cực kỳ ngon, hương vị cực kỳ tuyệt vời!
Mẹ Hai đang đăm chiêu, phục hồi tinh thần trở lại, nhìn nhìn vào trongthìa nước canh."Được rồi đấy, ninh như vậy mới thật bổ dưỡng cho thânthể!"
"Con mang đồ ăn vào viện đây, mẹ Hai, con đi nhé!" Bùi Tạp Tư múc canhxương đổ vào trong chiếc phích giữ nhiệt, sau đó anh chào mẹ Hai, vộivội vàng vàng rời khỏi căn biệt thự nhỏ ba Bùi đã mua tặng cho vợ nhỏcủa mình.
Bà xã, con gái, anh tới đưa cơm cho hai người đây!
Cốc cốc cốc ...
Anh gõ cửa như những lần trước, tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên đúng theo quy luật!
“Kẹt”, cửa phòng bệnh lập tức mở ra, đồng thời làm cho Bùi Tạp Tư nổi lên một trận kinh ngạc!
"Chú Tạp Tư ... Hoan Hoan, trên người mặc quần áo bệnh nhân, mái tócđược tết thành hai bím, đứng ở trước cửa phòng toét miệng ra cười vuivẻ.
"Hoan Hoan ..." Bùi Tạp Tư gọi con gái, sau đó, nhanh chóng quan sát côbé từ trên xuống dưới. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong trí nhớ của anh đã trở nên hồng nhuận, thân thể tuy nhìn còn chút tiều tụy, nhưng trong đôi mắt bồ câu kia đã có tinh thần sáng láng.
Nhìn con gái thật sự thoát khỏi nguy hiểm, Bùi Tạp Tư kích động đến mứctrong mũi ứ nghẹt chất lỏng, tràn đầy chua xót :"Hoan Hoan, con gái củaba, con không việc gì rồi?"
"Chú Tạp Tư, chú hãy vào đi... Hoan Hoan đi mấy bước, mở to cửa ra để cho chú Tạp Tư bước vào!
Bùi Tạp Tư chần chờ nhìn vào trong phòng bệnh, không được Lạc Tư Vũ chophép, anh thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ!"Mẹ con đâu.... "
" Chú Tạp Tư, người mau vào đi, vừa rồi cháu nói với mẹ nói muốn ăn bánh ngọt ở cửa hàng
XX, mẹ vừa đi mua xong, phải một lúc nữa mẹ mới trở về cơ!” Sau khi nóixong, cô bé le lưỡi, “Chú, kỳ thật là cháu cố ý để cho mẹ đi mua….”
“Hoan Hoan, cháu thật sự rất thông minh!” Bưng chiếc hộp cơm tiện lợi,phích giữ nhiệt, Bùi Tạp Tư khẩn trương bước vào phòng bệnh.
Sau khi đóng cửa phòng, Hoan Hoan lại thè lưỡi, liếm liếm môi, “Chú TạpTư, hôm nay chú lại mang cho cháu đồ ăn gì thật ngon đấy?”
“Ha ha….cháu biết mỗi ngày đều là do chú mang đồ ăn tới cho cháu sao?”Bùi Tạp Tư đi rửa tay, sau đó đổ nước canh xương ở trong phích giữ nhiệt ra.
“Đương nhiên là cháu biết rõ. Hoan Hoan biết chú Tạp Tư mỗi ngày đều tới đưa cơm cho cháu ăn, hơn nữa lại chính tay chú làm!” Hoan Hoan ra sứcgật đầu, đứng ở bên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, “Chú, trời nóng như vậy, chú lại còn mang cơm cho cháu ăn nữa, chú mang cơm tới, thật sự cháu rấtcám ơn chú!”
Nghe Hoan Hoan nói một thôi một hồi như thế, Bùi Tạp Tư kích động suýtnữa rơi nước mắt. “Cháu không cần phải cám ơn chú, bởi vì chú là…. ba….. chú Tạp Tư thật có lỗi với cháu!” Thiếu chút nữa Bùi Tạp Tư nói thành‘ba ba’, may quá anh đã phanh lại kịp tiếng ‘ba’, nếu không, nếu Tư Vũbiết anh làm loạn để nhận người thân, nhất định chắc chắn sẽ không thathứ cho anh rồi!
Đối với con gái, anh thật áy náy, ngay cả con gái của mình cũng không nhận ra, anh có tư cách gì muốn con gái cám ơn đây!
Nghe được thấy chú Tạp Tư không muốn nói hai chữ ‘ba ba’ này, Hoan Hoanlập tức gấp đến độ rớt nước mắt: “Hu hu, có phải chú không muốn làm bacủa con nữa rồi hay không? Chẳng phải ba đã nói con là con gái của người sao? Vì sao bây giờ lại không muốn tự xưng là ba ba nữa?”
Bùi Tạp Tư luống cuống tay chân, khẩn trương ngồi xổm người xuống, ômlấy con gái: “Hoan Hoan, không phải là chú không nguyện ý làm ba cháu,chú nắm mơ cũng muốn làm ba của cháu nữa kia! Nhưng mà bây giờ mẹ cháuđang tức giận với chú, không cho chú làm ba cháu, nên chú cũng khôngmuốn trêu chọc làm mẹ cháu mất hứng!”
Hoan Hoan dừng khóc, trợn to đôi mắt hỏi lại: “Thật vậy không? Không phải là chú không muốn chứ?”
“Chú thề, thật sự là vì chú sợ mẹ cháu mất hứng mà!” Bùi Tạp Tư dựng lên ngón tay để thề.
Hoan Hoan nín khóc mỉm cười, nhanh chóng lấy mu bàn tay lau khô nướcmắt: “Ba ba, vậy ba không cần lo lắng đâu! Chỉ cần mẹ hết giận thì tốtrồi!”
Một tiếng ‘ba ba’ này giống như mang theo một sự châm chọc vậy, lập tứcxuyên vào trong lòng Bùi Tạp Tư,không thể không gây kích động đến rơinước mắt. “Hoan Hoan, con có thể gọi lại một tiếng ba ba nữa hay không,vừa rồi ba ba vẫn chưa nghe rõ ràng!”
Hoan Hoan lập tức nhào vào trong lòng Bùi Tạp Tư, kêu to từng tiếng từng tiếng: “Ba ba, ba ba, ba ba - -”
“Ngoan, con gái ngoan của ba ba…”
“Bùi Tạp Tư, anh là đồ tiểu nhân, anh đi ra ngoài ngay cho tôi…..” Đang ở thời khắc kích động như vậy, Lạc Tư Vũ mở mạnh cửa ra tiến vào. Côbuông bánh ngọt trong tay ra, hùng hổ vọt tới bên cạnh anh, sau đó túmlấy cổ áo của anh.
Nhất thời không hề cảnh giác, Bùi Tạp Tư bị Lạc Tư Vũ túm được, đẩy ngã ở trên sàn nhà. “Tư Vũ, em đừng nóng giận được không? Anh chỉ đến thămcon gái thôi….!”
“Thăm con gái, anh đã được sự đồng ý của tôi chưa? Ngày trước không phải anh không nhận Hoan Hoan sao? Hiện tại anh lại mở miệng nói một tiếngcon gái? Tôi nói cho anh biết, anh không có cơ hội đâu, tôi đã khôngmuốn cho anh cơ hội nữa rồi!” Tư Vũ tức giận đánh Bùi Tạp Tư!
Anh bị cô đánh cho thật sự là không còn chỗ trốn, tóc cũng bị túm xù lên giống như ổ gà vậy. “Tư Vũ, anh xin em đấy, tha thứ cho anh đi có đượckhông?”
“Không được, anh đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn anh lại đến quấyrầy hai mẹ con tôi nữa!” Khi Tư Vũ lại ra sức lôi kéo anh, không nhữngphá huỷ bộ tây trang của anh, mà còn trong lúc ra sức co kéo với anh đãlàm gãy cả gót giày của mình.
Không rõ chân tướng sự việc nên Hoan Hoan không biết nên giúp ai, chỉ có thể đứng ở một bên!
Trong khoảnh khắc, phòng bệnh vốn an tĩnh đã rối thành một nùi!
Nghe thấy tiếng ồn ào, bác sĩ, y tá khẩn trương chạy vào trong phòngbệnh. “Các người làm cái gì vậy hả? Nơi này là chỗ người bệnh nghỉ ngơiđấy, có biết không vậy?”
Tư Vũ và Bùi Tạp Tư dừng lôi kéo nhau, mà Bùi Tạp Tư dưới tình huống như vậy, cũng chỉ có thể ảo não bỏ đi trước một bước….