Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 64: Lý do để sống (2)





Vũ Nghê thống khổ nhắm hai mắt lại , cô không phải muốn dạy bảo con mình quá nhiều như vậy . Cô chỉ muốn đứa bé này nên học những điều như thế , để nó còn biết rằng đây chính là lý do nếu nó muốn sinh tồn trong cái gia đình đó !

Nghĩ đến đứa bé sẽ bị ngược đãi như cô khi còn nhỏ , trong lòng cô đau như bị xé nát từng mảnh . Xin trời , xin ông đừng để đứa bé này bị hành hạ như vậy , một chút cũng không !

Thời gian trôi qua từng chút một , đứa bé trong bụng cũng không còn muốn nằm yên , càng ngày càng dùng sức đá vào bụng dưới của Vũ Nghê

"A...Đau ..." Rốt cuộc cô cũng không nén được , âm thanh kêu gào phát ra thành tiếng

"Được rồi , cô ráng nhịn một chút , đứa bé sắp ra rồi !" Bác sĩ khoa sản khích lệ

"Con à , chuyện mẹ dặn dò con , con nhất định phải nhớ thật kỹ , nhớ thật kỹ đấy !" Gào thét ở bên trong , cô cũng không quên lần nữa dặn dò đứa bé "Con phải luôn luôn biết rằng mẹ là người yêu thương con nhất , con là người mẹ gần gũi , thân thiết nhất !"

"Cô gái à , cô quá lo xa rồi , những lời này chờ đứa bé ra đời , nói cũng không muộn mà !" Các bác sĩ tươi cười nói

Trước mắt thì vị sản phụ này quá mức khẩn trương , vì thế cũng có phần bất lợi cho việc hạ sinh ——

Trong phòng sinh tiếng kêu càng lúc càng lớn , người chờ đợi bên ngoài càng ngày càng nôn nóng

"Bồ Tát phù hộ , phù hộ cháu của tôi bình an ra đời !" Chu Hân Lan chắp tay trước ngực van xin thần linh phù hộ

Đang lúc ấy thì Lâm Hiên trong bộ y phục trắng toát đi tới , lễ phép chào hỏi "Mẹ à , chị dâu sinh sao ?! Anh rể đâu rồi , còn chưa tới sao?"

Chu Hân Lan không trả lời , cầm lấy cánh tay của hắn vội vàng nói :"Lâm Hiên , con tới thật đúng lúc , con thử đi hỏi bác sĩ một chút , đứa bé sao còn chưa ra đời , cũng đã hơn hai tiếng rồi !"

"Mẹ à , mẹ đừng gấp , thời gian sanh con đều rất dài !" Mặc dù hắn không phải nữ nhân , nhưng ít nhất hắn là bác sĩ , cho nên cũng rõ vấn đề này

"Không phải đâu , trước đây mẹ có thế đâu . Con thử đi hỏi một chút , nhưng nhớ là không thể để cho đứa bé xảy ra sơ xuất gì !"

Cha của Lạc Ngạo Thực cũng bồn chồn , lo lắng "Lâm Hiên , con thử hỏi xem , hiện tại sự việc như thế nào rồi !"

Lâm Hiên gật đầu một cái :"Cha mẹ không cần phải lo lắng , để con qua đó hỏi thăm coi sao !"

"Nhanh đi , nhanh đi ~!" Chu Hân Lan vuốt ngực , vẻ mặt buồn bực "Ai da , đứa con dâu này thật biết cách giày vò chúng ta , đến sanh con cũng như tra tấn người khác !"

"Bà à , đừng nói như vậy . Phụ nữ sanh con đã rất khổ rồi" Lạc Phong là người ôn hòa từ trước đến giờ . "Đúng rồi , Ngạo Thực đâu ?! Sao còn chưa thấy tới . Còn nữa ... bà thông báo cho gia đình xui gia chưa ?!"

"Ngạo Thực vừa mới từ Mĩ trở về , nên tôi chưa nói cho nó biết , mà nó có tới thì giúp được gì ?! Về phần Phó gia , tôi đã nhờ bà Vương báo rồi , nhưng mà cũng không gặp được ai !" Nhắc tới xui gia , Chu Hân Lan khóe miệng cong lên

"Hoá ra là vậy . Thế bà đã nhắc quản qua chuẩn bị gì chưa , đứa bé và mẹ nên ăn uống ra sao ! Chớ bạc đãi người khác , sản phụ sau khi sanh mà buồn bực , dễ mắc chứng uất ức lắm , tôi xem trên tivi cũng có nói vấn đề này !"

"Được rồi , tôi biết rồi mà !" Chu Hân Lan hừ lạnh một tiếng , một lòng chỉ muốn nhìn cháu , còn sức đâu mà quan tâm người khác !

Đang lúc ấy thì Lâm Hiên chạy tới , thở hỗn hển nói "Không xong rồi , chị dâu , chị ấy ——"