Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 1:  Ôm chặt em





"Khải, ôm chặt em. . . . . ." Một âm thanh nũng nịu vang lên.

"Bảo bối, em thật đẹp". Mộc Trạch Khải ôm cô gái trong ngực, giọng nói ngày càng đầy dục vọng, giống như sắp đem cô hòa tan trong biển tình dục của anh.

"Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!" Bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Một cô bé khoảng mười sáu mười bảy tuổi khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, má lúm đồng tiền đang ở bên ngoài gõ cửa.

Mộc Trạch Khải vẫn bao trùm lên trên thân thể cô gái, nhiệt tình ôm hôn, như không nghe thấy gì.

“Mộc Trạch Khải, em đang nói với anh đấy! Anh dám không mở cửa ra, em sẽ tự mở”. Cô bé cười hắc hắc, nụ cười giảo hoạt và bỉ ổi không hợp với tuổi, đùa giỡn trên giường, thật mong đợi!

Mộc Trạch Khải từ trên người cô gái kia lật xuống, nằm thở hổn hển nổi giận gầm lên một tiếng: “Kim Tiểu Ốc, không được đi vào. Cút đi cho tôi”.

“Được, em cút”. Nhưng là cút vào trong phòng, cô bé một phát đá văng cánh cửa, sau đó ngồi xổm xuống lăn đến mép giường.

“Kim Tiểu Ốc, em lại đá hỏng cửa phòng tôi”. Đáng thương cho cái cửa, tháng này đã là lần thứ ba thay khóa. Lần đầu tiên bị phá là lúc anh đang tắm, cô vào rình xem. Lần này bị phá lúc anh mang phụ nữ về, Kim Tiểu Ốc thật biết chọn thời gian.

Cô bé nhún nhún vai vẻ vô tội: “Em tới giúp anh quét dọn phòng mà thôi”.

“Vậy em chờ một lát không được à…”? Mộc Trạch Khải không tin cô bé bất cẩn, anh vừa nói vừa ôm lấy cô gái trên giường, che chắn.

“Nhưng mà em muốn luyện Judo”.

“Vậy giao cho người giúp việc là được, trong nhà toàn bộ người giúp việc hết hết rồi à”? Mộc Trạch Khải luôn tươi cười như ánh mặt trời không thể nhịn được nữa rống to.

"Không biết, không liên quan gì tới em. Anh chị cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến em, em quét dọn xong ngay đây”. Nói xong, cô bình thản cầm chổi quét dọn.

Hai người ôm nhau trên giường 囧囧, bạn gái Mộc Trạch Khải bị bộ dạng bình tĩnh của Tiểu Ốc làm cho lòng có chút động, Mộc Trạch Khải là Mộc đại thiếu gia sao lại sợ cô bé này? Cô bé kia là ai, hai người bọn họ nằm trên giường như mẫu vật cho cô bé thưởng thức, cô dùng tay đẩy Mộc Trạch Khải một cái: “Khải, cô bé này là ai vây? Sao cô bé cứ nhìn em như vậy làm em thấy không được tự nhiên”.