''Càng cảm động, em ôm ấp yêu thương có được hay không?'' Cô cười đùa.
Anh cười gian, hướng về phía cô nói :''Anh cho em ma thuật.''
Trong không khí anh quơ tay một cái, một cái dây chuyền hoàng kim xuất hiện trước mặt của cô, là một tiểu ốc nhỏ làm bằng hoàng kim, anh nói :''Bây giờ?''
''Có chút muốn lấy thân hứa hẹn rồi.'' Cô không khỏi bị mê hoặc rồi, tiểu ốc nhỏ hoàng kim thật đẹp.
''Vậy em phải nghĩ thật kỹ, đem mở căn phòng ra một chút, cái cửa ở bên trái có thể xoay, mở được.'' Anh tự mình thiết kế tiểu ốc nhỏ làm bằng hoàng kim, lại để cho thiết kế sư nổi danh nhất toàn cầu thiết kế cái cửa xoay nhỏ nhất, , tự nhiên tinh tế vô cùng.
Cô bị hắn đầu độc, dùng tay mở cái khóa cửa, cửa nhỏ bằng hoàng kim mở ra, đồ ở bên trong, cô lay động nhẹ thì rớt ra, là một đôi vòng tai rất đẹp, cô âm thầm thở dài một hơi, chỉ cần không phải chiếc nhẫn là tốt rồi, cô còn chưa chuẩn bị tốt để gả cho hắn, rất vui vẻ đưa cho hắn: "Thật là xinh đẹp, giúp em đeo lên."
''Ừ'' Anh thấy vẻ mặt của cô, mừng thầm, hoàn toàn không tùy tiện đem nhẫn cầu hôn bỏ vào, nếu không cô sẽ cảm thấy mình ép quá chặt đi! CHính mình cũng cảm thấy có phần gấp quá, cho nên để cho cô thỉnh thoảng buông lỏng một chút.
Anh đêm vòng tai và dây chuyền đeo lên, thật rất đẹp.
Nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, cô cảm thấy thật thỏa mãn, nhưng lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy xin lỗi thâm tình của Diệc Phồn, anh ta còn muốn mình mà mình chịu không nổi theo đuổi của Lữ Trị, có ti tiện hay không?
Nhưng cũng không có biện pháp, coi như bị phỉ nhổ bị nhục mạ, cô cũng chỉ có nhận, bởi vì cô biết mình và Diệc Phồn không thể quay về được, từ thời điểm Mộc gia bị phá sản, cô và anh ta không thể trở về quá khứ được nữa, gia đình anh ta sẽ không đồng ý cho cô vào cửa, bọn họ không có tương lai, cho nên đau dài không bằng đau ngắn.
Lúc này, cô không phát hiện được, ở góc nhỏ nào đó, Diệc Phồn có chút đờ đẫn nhìn cô và Lữ Trị, mặc dù không biết Lữ Trị tặng cô cái gì nhưng tại sao hiện tại cô lại ở đây, mà không phải là trên sòng bạc.