Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 179: Động đến anh



''Sao không cần?'' Anh nằm mơ cũng đều muốn, nhưng mà hôm nay anh không gấp, nghĩ đến cô còn bị thương, lại mệt mỏi, nhẹ nhàng bế cô đến giường, cúi người hôn cô, đầu tiền là vành tai, cổ....

Anh hôn một đường xuống dưới, hôn triền miên, an ủi lo lắng về tâm hồn và thân thể của cô.

Cô rất nhiệt tình, vươn tay ôm chặt mông của anh, dùng hai chân kẹp thân thể của anh, động tác không chặt không lỏng, rất hưởng thụ sự dịu dàng của anh, ý thức dần dần không rõ, anh cởi áo lúc nào cũng không biết.

Anh đang muốn đi vào thì phát hiện lưng cô đang chảy máu, dừng lại :''Lưng của em...''

''Không sao. Anh cẩn thận một chút là được.'' Cô nói không dùng bụng đẩy lên, anh thấy cô chủ động như vậy, nơi nào còn muốn làm quân tử, hít sâu một hơi, cúi người nhìn lại người con gái ướt át thần bí này....

Thời gian quấn quýt, cô đặc biệt thấy thoải mái, không có đau như lần đầu.

Anh không chỉ dịu dàng, kỹ thuật cũng tốt, đối với cô mà nói,quả thật muốn ngừng mà không được.

Anh cũng rất thoải mái, anh đang nghĩ người nắm dưới thân mình, để mặc mình muốn làm gì, quả thật dừng lại không được.

Rốt cuộc hai người có thể dừng lại, ôm nhau nghỉ ngơi, đã là rạng sáng rồi.

Anh kéo chăn ôm cô ngủ không lâu, điện thoại di động vang lên, nói là máy bay đến, không thể làm gì khác hơn là kéo thân cô rời giường, đi ô tô tới phi trường...

Anh tới Nam Châu là không lo rồi, địa bàn của mình.

Mình không phạm pháp, ai dám động đến.

Vết thương sau lưng cô cần xử lý, anh nghĩ sẽ bí mật đi đến bệnh viện, giúp cô trị liệu, trừ anh ai cũng muốn tìm cô, bác sĩ sẽ không dám hỏi nhiều, cô rất an toàn.

Cơm ba bữa sẽ có chuyên gia đưa tới, bình thường cô nhàm chán thì có thể đọc sách, xem phim, chơi máy tính, tuyệt đối là phòng bệnh chân chính 5 sao, có ban công có nhà vệ sinh, thậm chí có phòng bếp nhỏ.

Gần đây anh bận rộn công việc, mỗi ngày chỉ có buổi tối mới có thời gian đến bên cô, sáng sớm sẽ phải đi làm.

Sáng hôm nay, cô tỉnh dậy trước, vừa mở mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã hơn 8 giờ, đưa tay đẩy anh, ''Lữ Trị, tỉnh dậy, anh nên đi làm.''