“Tôi gặp ba nuôi của mình, ở vùng gần chỗ ăn chơi lớn nhất, ông ấy bán tôi vào chỗ ăn chơi này, tôi sẽ tùy cơ hành sự. Nếu như anh có thể thì phái người bắt ba tôi đi, đưa ông ấy đi cai nghiện, nếu được như vậy thì không còn gì tốt hơn. Mặt khác anh nói cho Mộc Trạch Khải biết để anh ấy đề phòng, có lẽ ba cũng sẽ đi lừa anh ấy."
Sau khi thu xong, Tiểu Ốc đem son môi phục hồi như cũ, tiếp tục giấu ở giữa hai ngực.
Sau khi bị nhốt hai ngày, Tiểu Ốc được thả ra tiếp khách, cùng với các cô gái bình thường khác ở cùng một chỗ. Thời điểm Tiểu Ốc tiếp khách, cô thưởng cho khách làng chơi một châm ý loạn tình mê, vậy là xong. Từ miệng của những chị em kia, Tiểu Ốc moi được một chút tin tức hữu dụng, tỷ như vị trùm buôn thuốc phiện kia mỗi lần tới chọn nữ nhân đều là đem các cô gọi vào một ngôi nhà nhỏ hai tầng, bảo các cô tất cả đều cởi hết, hắn đứng ở trên lầu, ẩn núp ở một vị trí nào đó mà nhìn, thích ai thì kêu người ta bịt mắt mang đi, có đôi khi là ở trên lầu, có đôi khi là đi dã ngoại hoặc là trên xe.
Tiểu Ốc càng nghe càng cảm thấy không tốt, không phải là cô không thể hy sinh, nhưng cô thật không muốn đem thân thể của mình cho tên đàn ông khác nhìn, ngoại trừ người đàn ông của cô.
Qua vài ngày nữa, việc cô lo lắng cũng đến. Buổi tối khoảng chừng mười một, mười hai giờ, những cô gái chưa bị khách mang đi, hoặc là không đem khách vào gian phòng của mình, những cô gái đang ngồi trong đại sảnh cùng các vị khách cười đùa, sẽ bị gọi bị ra cửa sau, người quản lý vừa đếm, vừa đẩy họ lên xe. Hắn nói với tên đàn ông có chút bỉ ổi, đang đứng bên cạnh chiếc xe hàng: “Hôm nay các cô gái hơi ít, còn chưa có đi tiếp khách, tại đây có mười ba người."
“Đúng là có hơi ít, trước hết cứ vậy đi!" Tên đàn ông nói xong đem cửa khoang xe đóng lại rồi lên đường.
Vừa đóng cửa, bên trong là một khoảng không gian đen kịt. Chúng làm vậy không chỉ bởi vì việc này có thể tránh tai mắt, mà còn có thể làm cho các cô không nhớ được đường đi, chỉ là bọn chúng không biết trên người Tiểu Ốc có trang bị máy nghe lén, theo dõi.
Cô biết cách tốt nhất để giấu thiết bị này. Thấy chung quanh tối đen như mực, cô vội vàng nới lỏng tóc, tháo bộ tóc quăn giả xuống, từ ngực móc ra son môi cùng thiết bị nghe lén theo dõi, nhét vào một lổ nhỏ trong tóc giả, cái lỗ này đã được Tiểu Ốc tạo từ trước, sau đó đội tóc giả lại, quấn lại thành một búi trên đỉnh đầu. Như vậy cho dù có bị kiểm tra cũng không cần sợ.
Nhưng cô không muốn bị cởi hết, cho nên phải nghĩ biện pháp khác để đến gần người kia.
Đường càng ngày càng trở nên lắc lư, Tiểu Ốc đang nghĩ thì cũng đã gần đến vùng núi. Hi vọng cảnh sát Thái có thể phát hiện tín hiệu mà cô phát ra sớm một chút, bằng không đợi đến khi vào trong, cô không biết mình có thể trì hoãn được bao lâu.